Đêm hôm ấy, Tống Nhiên cứ xoay bên này lại xoay sang bên kia, trằn trọc mãi không ngủ được. Cô không có ngốc, cô hiểu Mạc Dương đang nói cái gì. Tống Nhiên nhìn điện thoại một lúc, nhấn vào giao diện chat của Mạc Dương. Hai người chưa từng nhắn tin riêng với nhau, cái gì cũng nói qua nhóm chung.
Hết cách, Tống Nhiên đành nhờ đến sự trợ giúp của Đinh Tiểu Vy.
- Alo Đinh Tiểu Vy, đã ngủ chưa?
- Ơi tao đây, sao đấy?
- Tao có chuyện muốn hỏi ý kiến của mày. Chuyện này của em họ tao ý, mà tao chưa nghĩ ra cách giải quyết cho con bé được.
Tống Nhiên nói dối không chớp mắt.
- Mày nói đi.
Tống Nhiên kể sơ qua câu chuyện, nhưng không kể hết mà có lược bỏ và thay đổi một vài chi tiết, sợ Đinh Tiểu Vy phát hiện.
- Thế em họ mày nghĩ gì về đối phương?
Cô nghĩ như thế nào về Mạc Dương ư? Hình như từ trước tới giờ cô chưa từng để ý đến vấn đề này.
- Mày đợi tao chút, để tao hỏi lại con bé.
- Oke.
Nghĩ kĩ lại, ngoại trừ việc Tống Nhiên ghét cay ghét đắng việc cậu ta luôn giành ngôi đầu bảng với cô, thì hình như cô đối với Mạc Dương cũng không có gì bất mãn. Thậm chí cô và Mạc Dương còn hơi thân một chút, vì Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ là bạn chung của hai người.
- Con bé bảo là thấy đối phương cũng được, trừ một vài điểm đáng ghét ra thì mọi thứ đều ổn.
- Ừm, vậy thì bạn nam kia có cơ hội đấy. Quan trọng là em họ mày có cảm tình với đối phương không, nếu em ý nói vậy thì có nghĩa là em ý vẫn có ấn tượng tốt với bạn nam kia. Bảo con bé cứ cho người ta cơ hội, tìm hiểu từ từ là được, sau này quyết định sau.
- Ừ tao biết rồi, để tao bảo em ý. Cảm ơn mày nhé, mau ngủ đi.
- Biết rồi mẹ!
Thoát ra khỏi giao diện chat, Tống Nhiên đờ người một lúc. Cô không biết tại sao và từ khi nào Mạc Dương lại có tình cảm với cô, trong khi hai người chẳng có mối liên kết nào cả. Tống Nhiên cứ vô thức nhìn trần nhà tận 15 phút, cho đến khi điện thoại rung lên mới chợt bừng tỉnh, là Đinh Tiểu Vy.
- Em họ mà mày nói... có phải chính là bản thân mày không đấy? Chứ tao nhớ mày làm gì có em họ, xin tư vấn cả chuyện tình cảm cá nhân.
Nhìn thấy mấy dòng này, Tống Nhiên giật thót tim, sao con nhỏ Đinh Tiểu Vy này cứ phải nhạy bén mấy chuyện này thế?
- Hâm à, mày đã gặp họ hàng tao bao giờ đâu mà biết tao không có. Cứ nghĩ vớ vẩn, nếu mà là tao thì tao cần phải hỏi mày chắc, tao tự quyết một giây.
- Ồ, tao hỏi thế thôi, nhỡ đâu mày giấu tao. Thôi nhé, đi ngủ đi hihi, ngủ ngon ~
Làm cô sợ chết, bịa đến thế mà vẫn hỏi cho được, chắc sự nhạy bén của Đinh Tiểu Vy dành hết cho mấy chuyện như này hết rồi. Tống Nhiên quyết định ném chuyện này ra sau đầu, bây giờ hai người không ngồi cùng bàn nữa, cô có thể tránh mặt cậu nếu muốn. Tống Nhiên cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ, mai cô còn phải đến sớm trực nhật.
[…]
- Má ơi muộn mất rồi! Hôm qua thức muộn quá!
Tống Nhiên vội vội vàng vàng xuống lầu chạy một mạch ra tận cửa
- Tiểu Nhiên, con đi đâu mà sớm thế? Ăn sáng đã rồi đi.
- Nay con trực nhật mẹ ơi, không kịp ăn đâu, con đi luôn đây. Bye mẹ!
Lúc Tống Nhiên đến trường đã là 6h40, vừa chạy đến cửa lớp đã thấy Trình Dạng đang quét lớp. Tống Nhiên thở hồng hộc, nhanh chóng cất cặp rồi cầm cây chổi còn lại quét cùng cậu.
- Tớ xin lỗi, tại hôm qua tớ thức hơi muộn, sáng lại không nghe thấy tiếng báo thức.
- Không sao đâu, mà lần sau cậu đừng thức đêm học bài, không tốt cho sức khỏe đâu.
- Ừ tớ biết rồi, cảm ơn cậu! Hôm nay hại cậu phải dọn lớp một mình, chút nữa tớ mời cậu ăn cơm nhé, căng tin có món sườn xào chua ngọt ngon lắm.
- Không cần phiền cậu thế đâu, tớ làm giúp cậu cũng có sao đâu.
- Chốt nhé, trưa hẹn ở căng tin, tớ hỏi thế thôi chứ không cho cậu từ chối đâu.
Trình Dạng mỉm cười.
- Được rồi, theo cậu tất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...