Mùng 6 Tết, hội Đinh Tiểu Vy chờ mãi cũng không thấy Tống Nhiên đến, gọi điện hay nhắn tin cũng không thấy cô trả lời.
- Giờ sao? Hay là đến nhà con bé?
Mạc Dương nhíu mày chằm chằm tin nhắn cuối cùng trước đó giữa cậu và Tống Nhiên vẫn dừng lại vào đêm giao thừa ấy, sau ngày hôm ấy cô vẫn chưa trả lời cậu thêm một tin nào. Mạc Dương đồng ý, cùng Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ đi mua quà rồi cùng nhau đến nhà Tống Nhiên.
Đứng trước cổng, 3 người có chút mờ mịt nhìn vào bên trong. Đinh Tiểu Vy gãi đầu, ngơ ngác quay ra hỏi hai chàng trai:
- Đang là Tết ý hả…?
Đinh Tiểu Vy còn tưởng mình chưa già mà đã lẫn ngày Tết và ngày thường, chứ trông căn nhà này chắc có chút gì gọi là không khí hân hoan năm mới cả? Mạc Dương và Lục Minh Từ cũng thắc mắc không kém, nhưng đã đến rồi thì phải vào thăm hỏi, Mạc Dương nhấn chuông thử.
Kì lạ là tưởng chừng như không có ai ở nhà, nhưng ngay sau khi Mạc Dương nhấn chuông lần đầu đã nghe thấy tiếng của Tống Nhiên phát ra.
- Mọi người?
Đinh Tiểu Vy nói to vào cái chuông:
- Bọn tao đến chúc Tết nhà mày nè! Mau mở cửa đón khách nào ~
Tống Nhiên bên trong luống cuống bảo họ đợi một chút còn mình thì vội dọn dẹp sơ qua phòng khách, bấy giờ Tống Nhiên mới sực nhớ ra hôm nay mình có hẹn đi chơi với mọi người, cũng tại dạo này lu bu quá nên cô hoàn toàn quên béng mất việc này. Tuần này Tống Viễn Minh có đến thăm thêm một lần, mặc kệ sự khuyên ngăn của hai đứa con, Dương Mạn Văn vẫn cho ông vào nhà. Hai người giải quyết dứt khoát thêm một lần nữa với nhau, Tống Viễn Minh cũng dọn đồ của mình cho vào vali rồi rời khỏi đó, được biết là mấy ngày nay ông đều ở bên nhà của Chu Giai Tuệ. Dương Mạn Văn cũng không muốn nói gì nhiều, đợi ông ta dọn đồ xong liền tiễn khách.
Sau khi chắc chắn căn phòng trông sáng sủa hơn mọi ngày Tống Nhiên mới mở cổng cho mọi người.
- Mọi người vào đi! Xin lỗi dạo này tớ bận quá nên quên mất hôm nay có hẹn đi chơi.
- Gì mà mày khách sáo thế?! Mày quên thì bọn tao đến đây với mày, như nào cũng vui!
Mạc Dương đi sau cùng, nhìn thấy cô liền mỉm cười, xoa đầu cô rồi hỏi:
- Hai bác đâu em?
Tống Nhiên gượng cười nói dối:
- Ba em đến thăm nhà đồng nghiệp rồi. Mẹ em thì đang trên phòng, để em lên gọi bà ấy xuống.
- Bật tivi lên mà xem, ăn bánh kẹo uống nước thoải mái đi. Tao lên phòng gọi mẹ xuống cái nhé!
Tống Nhiên nói với Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ đang ngồi trên ghế sofa rồi chạy nhanh lên tầng. Tống Nhiên gõ cửa phòng Tống Dịch trước, cậu đang ngủ bị chị đánh thức thì có chút hậm hực, nhưng nghe Tống Nhiên bảo có bạn của cô đến thăm thì lập tức tỉnh ngủ.
- Thế chị nói như nào rồi?
- Chị bảo ba mình đi thăm đồng nghiệp, cứ thế mà làm nhé. Bây giờ chị sang gọi mẹ đã.
Dương Mạn Văn nghe con gái giải thích sơ qua cũng yên lòng phần nào, cùng cô xuống chào hỏi khách. 3 người đang ngồi đợi thấy bà xuống liền đứng dậy lễ phép chào hỏi. Đinh Tiểu Vy là cô gái duy nhất vậy nên đại diện 2 người kia mở lời:
- Dạ năm mới xuân sang bọn cháu mới có dịp sang chơi với gia đình, cả 3 bọn cháu có món quà gửi tặng hai bác ạ! Năm mới chúc hai bác khỏe mạnh, bác trai thì sự nghiệp thăng tiến, bác gái thì ngày càng trẻ đẹp ạ! Tiếc là hôm nay bọn cháu sang đúng lúc bác trai không có ở nhà.
Dương Mạn Văn nhoẻn miệng cười, nhận quà từ tay Đinh Tiểu Vy. Bà đáp lại lời chúc rồi phát cho mỗi người một cái hồng bao, lúc đầu mọi người còn ra vẻ ngại ngùng không lấy, sau vẫn cười tít mắt cảm ơn bà. Không quá khi nói bà rất hài lòng với bạn thân của con gái mình, đứa nào cũng ngoan ngoãn khéo ăn nói cả.
- Dạ thưa bác, bọn cháu muốn rủ Nhiên Nhiên đi chơi ạ, chẳng mấy khi có dịp bọn cháu tụ họp đầy đủ như này.
- Ồ tất nhiên rồi, mấy đứa cứ đi chơi với nhau đi. Ngày lễ nên về muộn chút cũng được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tình Yêu Hai Chiều Ngọt Ngào
4. Mạn Mạn Của Tôi
=====================================
Tống Nhiên kéo nhẹ tay áo bà, cô thực lòng cũng không muốn đi lắm khi nhà mình còn đang trong tình trạng gà bay chó sủa như bây giờ. Nhưng bà nắm tay cô trấn an, nhẹ nhàng nói:
- Ngày vui như vậy con cứ đi chơi cho khuây khỏa, ở trong nhà suốt như vậy cũng không tốt đâu. Cả Tiểu Dịch nữa, đi chơi hết đi để mẹ còn nghỉ ngơi.
Tống Dịch đang ngồi yên bên cạnh tự nhiên một miếng bánh ngon lại rơi vào đầu. Bình thường nếu được nhận ân sủng như vậy cậu chắc chắn rất vui, nhưng bây giờ thì chỉ dè dặt nhìn sang phía chị mình hỏi ý kiến. Tống Nhiên biết mẹ đã quyết định thì cũng không thể lay chuyển, gật đầu với Tống Dịch, vỗ vai cậu nói nhỏ:
- Mẹ đã cho thì đi chơi cho thoải mái đi, hẹn bạn gái đi chơi bù cho hôm qua. Cứ vui vẻ nốt mấy ngày này đi!
Tống Dịch nhận được sự đồng ý thì chào 3 người đang ngồi đối diện rồi nhắn tin hẹn bạn gái, còn mình thì đi lên phòng thay đồ.
- Đợi tao lên thay đồ rồi mình đi.
Dương Mạn Văn cũng không ngồi lại lâu, bà lên phòng ngay sau đấy để cho bọn trẻ có không gian thoải mái trò chuyện với nhau. Bóng dáng bà vừa khuất sau cầu thang, Đinh Tiểu Vy liền nhỏ giọng thủ thỉ:
- Này, hai người có thấy thái độ của bác với hai chị em Nhiên Nhiên vừa nãy cứ là lạ thế nào không? Đi chơi ngày Tết thì có gì đâu mà cứ như kiểu gia đình tách biệt vậy nhỉ?
- Anh cũng thấy hơi kì lạ, nhưng thôi kệ đi, xin cho cậu ấy xong là được rồi.
Mạc Dương không nói gì mà chỉ trầm ngâm ngồi đó, đương nhiên cậu cũng nhận ra bầu không khí kì lạ trong ngôi nhà này, chuyện nhà Tống Nhiên cậu cũng không biết nhiều, cô cũng chẳng kể gì với cậu. Nhưng Mạc Dương có thể chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra, chỉ là Tống Nhiên có nguyện kể cho cậu nghe hay không.
[…]
Mấy năm gần đây người ta thường có xu hướng ăn Tết trên thành phố, vậy nên chỗ nào cũng đông người qua lại, mua sắm, ăn uống, các hoạt động diễn ra vẫn sôi nổi còn hơn cả thường ngày. Tống Nhiên tay trong tay với Mạc Dương đi đằng sau hai người kia, lúc này Mạc Dương mới có thời gian nói chuyện riêng với cô:
- Đáng nhẽ ra năm nay chúng ta đi xem pháo hoa mới phải, cũng chỉ tại anh trai anh cứ bắt anh về ăn tất niên.
- Sao đâu, không năm nay thì năm sau, ngày Tết vẫn nên về với gia đình chứ. Huống chi bác trai đợt trước còn không may đổ bệnh, anh càng phải quan tâm bác nhiều hơn!
Mạc Dương nắm tay Tống Nhiên, ngón cái xoa xoa liên tục vào mu bàn tay của cô, dịu dàng nhắc khéo cho cô biết:
- Nhiên Nhiên, nếu có chuyện gì em không thể chịu đựng một mình thì em có thể tâm sự với anh. Anh từng dặn em như vậy mà đúng không?
Tống Nhiên giật mình nhìn cậu, cô muốn từ ánh mắt cậu tìm kiếm xem liệu cậu đã suy đoán ra được cái gì chưa, nhưng có vẻ như Mạc Dương chỉ vu vơ nói như vậy mà thôi. Tống Nhiên khẽ thở phào, híp mắt cười với cậu:
- Em biết rồi, anh nhắc hoài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...