Mạc Dương đưa cô về đến trước cổng rồi đưa cô xuống, không cam lòng nói:
- Nhất định phải về sớm như vậy sao, chúng ta đi dạo thêm chút nữa có được không?
Tống Nhiên chỉ cười, xoa đầu an ủi cậu nói:
- Làm gì mà anh cứ như kiểu bọn mình không gặp lại nhau nữa vậy, mai lại gặp mà.
Mạc Dương ôm cô vào lòng, thở dài nói với cô:
- Anh vẫn có cảm giác không thực lắm, vẫn không thể tin được em hiện tại đã là bạn gái của anh.
- Em đang đứng trước mặt anh đây còn gì…
Tống Nhiên vòng tay qua vỗ vỗ nhẹ vào lưng cậu. Thật lòng thì cô cũng không muốn về sớm như vậy, nhưng vừa nãy cô lỡ nhắn với Tống Dịch là cô sẽ về trước nên không cần đợi, nó về nhà mà biết cô về muộn thì lại bô bô cái mồm tiếp có mà chết dở.
Hai người cứ ôm nhau quấn quít không nỡ rời như vậy mãi cho đến lúc Tống Nhiên đang cười híp mắt rúc vào lồng ngực của Mạc Dương thì đột nhiên có tiếng lạch cạch mở cửa nhà ở phía sau và đi kèm theo đó là một tiếng gọi to:
- Tiểu Nhiên đấy à con? Hay là Tiểu Dịch thế?
Tống Nhiên giật thót, tim như muốn nhảy ra ngoài, cô luống cuống đẩy Mạc Dương ra nên bản thân bị loạng choạng suýt nữa ngã ngửa cùng với chiếc xe đạp, cũng may là Mạc Dương kịp thời đỡ được cô rồi nhanh chóng buông tay cô ra đứng thẳng dậy. Mẹ Tống xách túi rác ra đến cổng thấy con gái mình đang đứng bên ngoài cùng với một bạn nam cao ráo đẹp trai, bà ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Nhiên, sao giờ này con lại ở đây? Còn bạn nam này là…?
Tống Nhiên nhanh chóng ổn định lại nhịp tim đang đập điên cuồng của mình, giả vờ bình tĩnh nói:
- Mẹ, hôm nay con thi chạy không cẩn thận để bị ngã nên là cậu ấy tốt bụng đưa con về đây ạ! À phải rồi mẹ, đây chính là Mạc Dương mà các phụ huynh hay được nghe trong truyền thuyết đấy ạ!
Mạc Dương: “…” cái quỷ gì vậy?
Mẹ Tống nghe thấy vậy liền bừng tỉnh “hóa ra là thế”. Mạc Dương tự nhiên phải ra mắt “mẹ vợ” trong tình huống này cũng có chút lúng túng, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu chào rồi giới thiệu:
- Dạ cháu chào bác, cháu là Mạc Dương bạn cùng bàn ở lớp của Tống Nhiên ạ.
- Nghe tên cháu đã lâu, hóa ra lại là bạn cùng bàn của con bé nhà bác. Nghe nó nói các cháu chơi thành hội có cả Tiểu Vy và một bạn nữa đúng không?
- Vâng ạ, bọn cháu chơi với nhau cũng lâu rồi ạ. ngôn tình tổng tài
- Đúng rồi, chẳng mấy khi có dịp như này, cháu ở lại chơi, ăn cơm tối với nhà bác. Tiểu Nhiên, mau đưa bạn vào nhà ngồi đi!
Tống Nhiên lén huých nhẹ tay của Mạc Dương, ý bảo cậu tìm cách đi về. Mạc Dương cảm thấy lần đến thăm này quá đột ngột, sơ sài vậy nên cũng không muốn ở lại lắm, cậu cười gượng:
- Dạ thưa bác, cháu…
- Tiểu Nhiên nhanh đưa bạn vào đi con, cháu cứ tự nhiên nhé, để bác ra ngoài đi mua thêm đồ tối nấu cơm.
- Ôi bác ơi, kh…
- Cháu không có gì phải ngại cả, chẳng mấy khi Tiểu Nhiên đưa bạn về nhà chơi nên nhà bác không hề phiền đâu. Cháu mau vào đi, Tiểu Nhiên!
- Dạ…
- Đưa bạn vào nhà chơi đi con.
Tống Nhiên bất lực nhìn Mạc Dương, kêu cậu mang xe đạp để vào trong sân còn mình thì đi trước mở cửa. Hiện giờ trong nhà cũng chẳng có ai, ba thì đi làm, Tống Dịch thì ở trường vậy nên hai người vô tình lại có một chút không gian riêng ngắn ngủi trước khi mẹ Tống về. Tống Nhiên bảo Mạc Dương ngồi xuống sofa còn bản thân tính đi vào bếp, Mạc Dương thấy vậy liền hỏi:
- Em không ngồi xuống mà đi đâu vậy?
- Em đi lấy nước cho anh, phải mời khách uống nước chứ.
Mạc Dương vội vàng ngăn cô lại, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
- Anh mà là khách à, em đang đau chân đừng di chuyển nhiều, ngồi xuống nghỉ đi.
Tống Nhiên gật đầu ngồi yên, tận dụng sự riêng tư hiếm có này cô ngả vào vai Mạc Dương nhắm mắt lại. Không hiểu sau từ lúc hai người xác định mối quan hệ, Tống Nhiên cứ muốn bám dính lấy cậu cho dù là nắm tay hay ôm đi chăng nữa. Mà nghĩ là làm, cô liền rướn người ôm lấy cậu bằng tư thế thoải mái nhất.
- Anh tưởng em sợ bị phát hiện?
Mạc Dương mồm thì hỏi đểu, nhưng tay thì vẫn vòng sang ôm lại cô.
- Đang không có ai ở nhà mà, ôm một chút thôi.
Mạc Dương khẽ cười, tay mân mê những lọn tóc mềm mại của cô, cảm thấy cuộc sống chỉ cần như này là đủ. Hai người ôm nhau một lúc lâu, đến khoảng thời gian mà Tống Nhiên ước chừng mẹ cô sẽ về thì cô mới buông Mạc Dương ra.
- Để tí nữa anh viện lý do về trước nhé?
- Mẹ em đã nói vậy rồi thì anh cứ ở lại đi. Nhà em hiếu khách lắm, lúc ăn cơm anh không cần khách sáo quá đâu.
- Vậy sao được, lễ nghĩa cơ bản vẫn phải có chứ!
- Không phải anh vừa bảo anh không phải là khách sao, ý em là anh cứ tự nhiên thoải mái thôi.
Nói chuyện được một lúc thì mẹ Tống đi mua đồ về, hai người trước đấy cũng đã ngồi xa nhau sẵn, hiện tại chỉ trông giống đôi bạn cùng bàn thân thiết chứ chẳng có chút không khí màu hường tình yêu nào xung quanh nữa.
- Cháu cứ ngồi chơi với Tiểu Nhiên nhé, bác vào bếp nấu bữa tối.
- Dạ vâng, làm phiền bác rồi ạ.
- Ôi có gì đâu mà cháu khách sáo!
Mạc Dương mỉm cười, “mẹ vợ” tương lai nhiệt tình với cậu như vậy, nếu sau này mà biết được thần tượng học bá trong mắt đã dụ dỗ con gái bác vào con đường yêu sớm thì sẽ phản ứng như nào nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...