Hai người cứ tự nhiên nắm tay nhau như vậy, tận tới khi Mạc Dương cảm thấy có lẽ cậu nên làm chút gì đó khác, đang hơi cúi đầu xuống thì đột nhiên bác sĩ đi vào, làm cả hai người giật mình buông tay nhau ra.
- Em tỉnh rồi à?
- Dạ vâng ạ. Bác sĩ, em nghĩ là em ổn hơn rồi, em muốn lên lớp để học tiếp ạ.
- Để cô đo lại nhiệt độ cho em đã. Bạn nam lại ra ngoài đợi chút nhé.
Mạc Dương vừa ngồi xuống ghế bên ngoài, nhìn vào đúng lúc bác sĩ chưa kịp kéo hết rèm, Tống Nhiên đã hơi vạch áo lên để bác sĩ đưa nhiệt kế vào. Vậy nên vô tình cậu thấy được một phần eo của Tống Nhiên trông vừa thon vừa trắng, ngay lập tức mắt cậu có chút đỏ lên, không còn thấy lạnh nữa.
Mạc Dương phải tự cấu bản thân để trấn tĩnh lại, không phải chỉ là lộ chút eo thôi sao, ngoài kia có bao nhiêu cô gái mặc áo croptop cậu còn không thèm nhìn thì hà cớ gì phải đỏ mặt, đúng là không có tiền đồ!
Mạc Dương đang tự chìm trong suy nghĩ của bản thân thì rèm được kéo ra, Tống Nhiên bên trong đang ngồi trên giường chỉnh trang lại quần áo.
- Hạ sốt rồi, hai em về lớp đi. Nhớ là mặc ấm, không uống nước lạnh, về nhà thì lập tức đi mua thuốc cảm ngoài tiệm nhé!
- Dạ vâng, em cảm ơn cô! Bọn em xin phép lên lớp.
Tống Nhiên ra ngoài trước, vì lúc này chỉ mặc áo đồng phục mỏng manh nên cô bị lạnh hắt xì một cái. Mạc Dương theo sau liền khoác lên vai cô áo khoác của mình, vừa nãy lúc cõng cô cậu có nhờ Đinh Tiểu Vy khoác lên đằng sau để cô không bị lạnh.
- Cậu tự đi được chứ? Có cần tôi cõng cậu không?
- Không cần, tớ tự đi được.
- Vậy đi thôi, giờ này chắc mới có 2/3 tiết học.
Vì mới sốt tỉnh dậy nên Tống Nhiên đi còn hơi loạng choạng, Mạc Dương đành phải ôm vai của cô để dìu cô đi. Lúc đầu Tống Nhiên còn thấy hai người đứng quá gần nhau nên có giẫy một chút, nhưng bị cậu ghìm lại nên cũng mặc kệ để cậu ôm, dù sao cũng ấm hơn là không ôm!
Hai người lên đến tầng 2 thì bắt gặp Cố Thanh Yên đi từ nhà vệ sinh ra. Cố Thanh Yên nhìn một màn ôm vai tình tứ ngay giữa hành lang trong giờ học của hai người thì không giấu nổi sự ngạc nhiên. Mạc Dương và Tống Nhiên không nói mà ngầm hiểu, coi như không nhìn thấy Cố Thanh Yên mà đi thẳng lên tầng 3, nhưng Cố Thanh Yên thì không thể để yên như vậy liền vội vàng gọi:
- Mạc Dương!
Lúc này hai người đang đứng chỗ giao với cầu thang tầng 2 và tầng 3 nhìn xuống Cố Thanh Yên, gương mặt Mạc Dương lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Hai người… rốt cuộc là đang làm gì vậy? Đang trong tiết học đấy, chẳng nhẽ hai người… trốn tiết đi chơi?!
Tống Nhiên vốn không muốn đối đáp bất cứ một cậu nào với Cố Thanh Yên, sức đi còn đang không có nữa là phải nói chuyện với kiểu người này. Cô định bảo Mạc Dương mặc kệ để đi tiếp, thì chợt nghe thấy tiếng cậu đáp lại:
- Cố Thanh Yên, nếu như cô không bị mù, thì tốt nhất đừng có chen vào chuyện của bọn tôi! Đừng tưởng tôi không biết lần trước cô nói gì với Tống Nhiên.
Lần này không chỉ Cố Thanh Yên sững sờ mà cả Tống Nhiên cũng vậy. Cô đâu có kể với ai, ngay cả Đinh Tiểu Vy cũng không, vậy mà Mạc Dương lại nói là cậu biết cô và Cố Thanh Yên từng nói chuyện riêng? Trừ phi hôm ấy cậu đã thấy hai người dưới sân trường và tự đoán được nội dung cuộc trò chuyện.
- Mạc Dương, cậu nói gì vậy? Tớ…
- Đừng để tôi phải dùng hành động thay vì nhắc nhở. Biết điều chút đi!
Dứt lời liền mặc kệ Cố Thanh Yên đứng chết trân tại chỗ, dìu Tống Nhiên đi tiếp. Tống Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy cậu vẫn bình thản thì nói:
- Cậu đúng là cái gì cũng biết hết nhỉ?
- Vì cậu không nói nên tôi phải tự biết thôi.
Tống Nhiên có chút cứng họng.
- Bởi vì tớ cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng lắm. Chắc cậu cũng nghĩ như vậy, bởi vì hôm ấy dù đã thấy, nhưng cậu cũng không xuống sân trường mà.
- Không phải là vì tớ thấy Cố Thanh Yên bị cậu làm cho tức chết sao? Cậu có thể cứng rắn tự đối phó như vậy, tớ xuống lúc ấy cũng chẳng thành anh hùng cứu mỹ nhân được.
Tự nhiên cậu lại nói đùa vào giờ phút này làm Tống Nhiên không nhịn được cười.
- Tớ được cái giỏi cãi, nếu không động chân động tay thì tớ có thể khiến đối phương nín họng không phản bác được câu nào. Vậy nên cậu thích tớ sợ sau này khổ đấy.
Mạc Dương nghe vậy liền dừng bước, Tống Nhiên cũng vì vậy mà đứng lại.
- Sao không đi tiếp?
- Cậu nói vậy nghĩa là sau này tớ sẽ “được” khổ đúng không?
- Hả?
Tống Nhiên nghĩ một lúc mới hiểu được Mạc Dương đang nói cái gì, lập tức cười lớn:
- Chắc là vậy đấy, tương lai biết đâu được!
- Tôi chỉ nói vậy thôi, sau này mà cậu gặp chuyện tương tự thì phải gọi tôi đến để tôi còn động tay động chân hộ cậu, nhớ chưa?
- Biết rồi ~
Mạc Dương vui vẻ dìu cô đi tiếp, Tống Nhiên ngước lên nhìn gò má vì cười mà đang hơi nhô lên của cậu, chợt cảm thấy hôm nay cũng không tệ lắm, hôm nay là ngày cô xác định được trái tim của mình đã thuộc về ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...