Nguyện Một Đời Yêu Em

Giờ ăn trưa, Đinh Tiểu Vy nghe cô kể xong cũng không thấy sốc lắm.

- Tao biết ngay mà, cậu ta thích mày là rõ, có mày ngốc nghếch mới không phát hiện ra thôi!

- Mày có thấy tao như vậy quá phũ phàng không?

- Không, tao thấy mày làm rất đúng. Không thích thì tất nhiên phải dứt khoát, không thể cứ tạo hy vọng rồi lại nhẫn tâm dập tắt được. Đúng không Mạc Dương?

- Liên quan gì đến tôi?

- Cậu chính là kiểu người như vậy, tôi chỉ ưng mỗi cái tính đấy của cậu thôi.

- Hừ, tôi cũng nghĩ giống như vậy thôi.

Tống Nhiên chần chừ nhìn Mạc Dương một lát, cất tiếng hỏi:

- Cậu từ chối người khác nhiều như vậy, tớ thắc mắc cậu đã bao giờ bị từ chối chưa?

Mạc Dương ngẩng lên nhìn cô chằm chằm, lúc Tống Nhiên cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi thì cậu trả lời:


- Chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ!

Mạc Dương tự tin như vậy, Tống Nhiên không thể tưởng tượng được nếu giả dụ có một ngày cô từ chối cậu thì cậu sẽ như thế nào.

- Chính vì như vậy, nên cậu ta không bao giờ cảm thấy có lỗi sau khi từ chối đâu, tại đã bao giờ trải qua đâu mà biết - Đinh Tiểu Vy bĩu môi.

- Tôi cũng không có bắt ai thích tôi cả, từ chối lịch sự đã là đủ rồi.

- Vậy nếu có một ngày cậu bị từ chối ngược lại thì sao?

Tống Nhiên buột miệng hỏi, quả nhiên thấy khuôn mặt cậu thay đổi, giống như chuẩn bị hô mưa gọi gió đến dìm chết cô vậy.

- Ơ sao tự nhiên thấy lành lạnh nhỉ?

Tống Nhiên: "..." Lục Minh Từ, cậu im mồm!!

- Vậy thì tôi sẽ bám dai dẳng người ấy, cho đến khi nào họ thích tôi thì thôi!

Tống Nhiên bị câu tỏ tình đột ngột lẫn khuôn mặt ấy tấn công đến đỏ mặt.

- Tớ hỏi thử ý mà haha...

- Đù chung tình ghê A Dương, đáng nể đáng nể - Lục Minh Từ cảm thán.

- Nhiên Nhiên, sao mặt mày tự nhiên đỏ thế?

- Không không, ở đây nóng quá ý mà.

Tống Nhiên vừa phẩy tay vừa thổi phù phù, tránh đi ánh mắt của Mạc Dương, đúng là cái đồ khốn kiếp!

[...]

Buổi tối ngày hôm ấy, trước giờ live Đinh Tiểu Vy và Tống Nhiên có gọi điện video cho nhau. Nói chuyện học tập một lúc, Đinh Tiểu Vy mới vào vấn đề mà cô tò mò nhất.

- Tống Nhiên, giữa mày và Mạc Dương có gì giấu bọn tao không?


Tống Nhiên đang uống nước nghe vậy thì bị sặc, ho không dứt, đến tận lúc mặt đỏ bừng mới miễn cưỡng nói được:

- Tự nhiên mày hỏi vậy là sao?

- Tao mới hỏi một câu mà mày đã sặc sắp tắc thở, vậy là có gì thật đúng không?

Tống Nhiên: "..."

- Không giấu gì mày, hôm trước tao có nghe lỏm được Mạc Dương và Trình Dạng nói chuyện với nhau, cái hôm mà mày ngủ trưa trên lớp ý.

- Thì sao, bọn họ nói gì à?

- Mày chỉ cần biết mấy thông tin rời rạc mà tao nghe đủ để tao kết luận là được rồi.

- Đệch...

- Nói thật đi, hai người có gì với nhau?

Tống Nhiên biết mình chẳng thể giấu được bộ não siêu phàm của Đinh Tiểu Vy nữa, bất đắc dĩ đành kể hết từ đầu tới cuối. Đinh Tiểu Vy nghe xong chợt nghĩ tới điều gì đó liền bật thốt lên:

- Có nghĩa là "em họ" đợt trước mà mày nói là chính bản thân mày đúng không!

- Ừ là tao, chứ ba tao con một thì tao lấy đâu ra anh chị em họ.


Đinh Tiểu Vy: "..." mẹ, thế mà cô cũng tin con nhỏ này sái cổ!

- Nhưng mà tao có chút ngạc nhiên đấy, tao tưởng người thổ lộ trước là mày cơ.

- Tại sao?!

- Vì tao không nghĩ Mạc Dương cũng biết thích người khác, tao còn tưởng cậu ta là hòn đá chứ, hóa ra không phải.

- Ha... Tao cũng tưởng giống mày, vậy nên cũng cậu ấy nói vậy tao còn sợ chết khiếp, tưởng mình hiểu nhầm.

- Thế mày tính như nào? Thực ra thì tao khá ủng hộ đấy ~

Tống Nhiên cảm thấy bản thân cô đã xác định rõ mình nghĩ gì, nhưng cô vẫn chưa muốn xác định mối quan hệ với Mạc Dương. Cô muốn cậu phải nói thẳng rõ ràng với cô, chứ không phải nói kiểu ẩn ý như lần trước.

- Cứ như vậy đã, tao đang đợi...





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui