Buổi tối của 2 ngày sau, Tống Nhiên hoàn thành bức tranh. Cô chụp một bức sau đó gửi cho bạn khách hàng.
- Bạn ơi, mình vẽ xong rồi. Bạn xem tranh có hợp ý bạn không, nếu có chỗ nào không ổn có thể bảo lại mình nhé 🥰
Mạc Dương bên này ngắm nghía một lúc lâu, lâu đến mức Tống Nhiên tưởng cậu ngủ sớm rồi.
- Ừm cậu vẽ đẹp lắm, không cần sửa gì đâu
- ^^ vậy được, bạn cho mình xin địa chỉ để mình gửi tranh cho bạn nhé.
Một lúc sau, phía bên kia gửi địa chỉ đến cho cô. Tống Nhiên để tranh vào khung sau đó đóng gói cẩn thận.
- Nếu không có gì thay đổi, thì chắc khoảng ngày kia bạn sẽ nhận được hàng nhé, cảm ơn bạn đã ủng hộ ^^ 💙
- Cậu vẽ đẹp như vậy, chắc chắn sau này sẽ thành công!
- Hahaha, cảm ơn sự tin tưởng của bạn nha, mình cũng mong vậy!
- Tôi có thể hỏi cậu cái này được không?
- Được chứ, bạn hỏi đi.
- Chúng ta có thể làm bạn chứ?
Tống Nhiên có chút bất ngờ, trước giờ cô chưa bao giờ quen bạn qua mạng, cô cũng nghe nhiều vụ lừa đảo qua mạng rồi. Nhưng đã mua tranh của cô, chắc không phải người xấu đâu nhỉ?
- Nhưng mà mình hơi thắc mắc, bạn là con trai đúng không?
- Ừ, sao vậy?
- Bạn nữ trong bức tranh là bạn gái cậu à?
Mạc Dương khựng lại, chưa phải bạn gái nhưng sau này sẽ là bạn gái, vậy cứ nhận trước chắc cũng được?
- Phải, đấy là bạn gái tôi. Tôi muốn lưu giữ chút kỉ niệm nên mới nhờ cậu vẽ.
- Vậy thì có vẻ không phù hợp lắm, mình xin phép không nhận lời. Sau này bạn cần vẽ tranh gì thì có thể liên hệ mình sau nhé, cảm ơn bạn.
Tống Nhiên vừa ngồi vẽ vừa thấy tiếc cho cô bạn gái kia, bất hạnh gặp phải tra nam mà không hề hay biết. Phía bên này, Mạc Dương thấy Tống Nhiên vừa nhắn xong câu đấy liền out thì câm nín luôn.
- Đây gọi là gì? Tự đập đá vào chân mình?
Chắc bây giờ Tống Nhiên đang khinh bỉ cậu lắm, nói thẳng như vậy cơ mà...
Mấy ngày sau đó, lúc mọi người đang tập trung ở nhà Mạc Dương để xem phim, đột nhiên Lục Minh Từ hô lên.
- Ê tự nhiên tớ nhớ ra cái này.
- Cái gì?
- Hôm trước tớ nhận được một kiện hàng lạ lắm, trong khi tớ hỏi cả nhà thì chẳng ai nhận cả. Xong tớ thấy hơi sợ, nên chưa có mở nó ra. Chút nữa qua nhà tớ mở cùng không?
- Hay là nhà cậu có ai đặt đồ mà quên mất không? - Tống Nhiên hỏi.
- Không có, nhà tớ cũng ít khi đặt lắm.
- Thế tí nữa về nhà cậu xem sao.
- Mọi người đang nói gì đấy?
Mạc Dương vừa từ trong bếp đi ra, vậy nên không biết bí mật của mình có nguy cơ bị lộ.
- Chút nữa sang nhà tớ chơi, có cái này cho mọi người xem cùng.
- Vậy à, oke.
Cả bốn người ăn xong cái pizza rồi lũ lượt kéo nhau sang nhà của Lục Minh Từ.
- Mẹ, con về rồi.
- Ừ, các bạn đến chơi à? Mau vào đi, mấy đứa cứ tự nhiên nhé. Con tiếp các bạn giúp mẹ, mẹ ra ngoài có việc. Mấy đứa cứ ở đây chơi nhé, bác ra ngoài chút.
Ba người chào mẹ Lục. Bà vừa bước ra ngoài, Đinh Tiểu Vy liền hào hứng vỗ vai Lục Minh Từ.
- Đâu đâu, lấy ra đây nhanh lên.
- Bình tĩnh, đợi lên phòng tìm đã.
- Xem cái gì vậy? - Mạc Dương thấy Đinh Tiểu Vy hào hứng nên tò mò hỏi lại.
- À, cậu ấy bảo hôm trước nhận được kiện hàng lạ nên chưa dám mở, mới rủ bọn mình sang đây mở cùng.
- Kiện hàng?
- Ừm.
Tống Nhiên vừa dứt lời, Lục Minh Từ đã chạy ào từ cầu thang xuống, đặt chiếc hộp cùng dao rọc giấy trên bàn trà.
- Đấy, mọi người thử mở ra xem đi, khéo có bom ở trong!
Đinh Tiểu Vy vừa cầm dao lên định mở thì đột nhiên Mạc Dương giật cái hộp về phía mình.
- Ơ.
- Sao vậy A Dương?
Cả ba đều ngơ ra vì hành động đột ngột của Mạc Dương.
- Cái này... là của tớ đấy!
- Hả?
Mạc Dương thấy khuôn mặt của Tống Nhiên chỉ hiện lên vẻ hơi ngạc nhiên liền thầm thở phào, cũng may cô không nhớ mà cũng chưa có thấy địa chỉ trên hộp.
- Của cậu thì sao lại gửi đến nhà Lục Minh Từ? - Đinh Tiểu Vy nghi ngờ.
- Ghi nhầm.
- Ồ, giờ còn nhầm cả địa chỉ nhà nhau rồi cơ.
- May quá, không phải bom là tốt rồi. Thế nhân tiện mở luôn đi.
- Không! Để về nhà tớ mở.
Mạc Dương sợ Tống Nhiên nhận ra địa chỉ nhà mình nên đành gửi nhờ nhà Lục Minh Từ. Sau đấy vì bận quá mà quên béng luôn việc sang lấy đồ, đúng là tự mình hại mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...