" Sợ là học phải cái không tốt của ngươi, tại sao theo chúng ta lại thành học cái xấu rồi? "
" Văn Nguyệt, bổn vương dù có không tốt đi nữa thì cũng đã giúp ngươi
theo đuổi được Dược Nhi, ngươi có tin Dược Nhi sẽ nghe theo lời ta mà
không để ý tới ngươi nữa? " Lời Mị Ngạn Nhi vừa ra khỏi miệng, sắc mặt
của nữ nhân gọi là Văn Nguyệt trở nên vừa đỏ vừa đen, thật khẩn trương
nhìn sang nam nhân đang ngồi bên cạnh mình, mà nam nhân nhỏ nhắn xinh
xắn ở bên cạnh nàng lại đang cười ôn hòa, gửi cho nàng ta một ánh mắt
bình tĩnh chớ nóng lòng, nhưng Văn Nguyệt vẫn cứ khóa miệng lại, không
dám trêu chọc Mị Ngạn Nhi nữa.
" Ha ha, lại xưng là bổn vương
rồi, ngươi sao chỉ biết khi dễ mỗi Văn Nguyệt thôi thế hả, suốt ngày chỉ có một chuyện đó mà cứ ăn hiếp người ta hoài, ngươi không sợ sẽ làm cho Dược Nhi đau lòng sao. " Người cuối cùng nói chuyện là một nữ nhân rất
nhã nhặn, giọng điệu ôn hòa khiến cho người ta cảm thấy rất thân thiết,
Thạch Mặc cũng không nhịn được mà nhìn nàng ta thêm vài lần.
Cùng lúc đó, tay của Mị Ngạn Nhi đặt bên eo của Thạch Mặc cũng xiết lại, Thạch Mặc có chút nghi hoặc nhìn về phía Mị Ngạn Nhi.
" Không cho phép ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn những nữ nhân khác. " Mị Ngạn Nhi không để ý tới nữ nhân đang nói chuyện, ở bên tai Thạch Mặc
nhẹ giọng nói.
Với Thạch Mặc, nàng không muốn nhắc lại chuyện
trước kia nữa, nàng muốn bắt đầu lại một lần nữa với hắn, nàng có thể
sủng hắn thương hắn, cũng có thể yêu mình hắn, còn những việc trước kia
cũng nên cho qua thôi, nếu nhắc tới cũng chỉ làm mâu thuẫn giữa hai
người khó giải quyết… Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mị Ngạn Nhi cũng
không nói gì với Thạch Mặc nữa, hơn nữa, để người mình yêu dấu nhất ra
mắt với mọi người, đây cũng là một quyết định mà nàng cảm thấy do dự khi để Thạch Mặc tới đây.
Mị Ngạn Nhi nói những lời này rất nhỏ,
nhưng mọi người trong phòng lại nghe thấy rất rõ ràng, vẻ mặt của những
người đang ngồi đó đều trở nên có chút quái dị, còn kinh ngạc hơn so với thời điểm khi nhìn thấy Thạch Mặc xuất hiện.
Nhưng với những người đã từng trải qua sóng to gió lớn như bọn họ, rất nhanh đã có vài người khôi phục lại bình thường.
" Ngạn Nhi, ngươi đang nghiêm túc? " Nữ Nhân ôn hòa mở miệng, vấn đề này
xãy ra có chút đột ngột, nhưng ngoài Thạch Mặc ra mọi người ai nấy cũng
hiểu được đây là có ý gì.
Nghe xong lời nữ nhân kia nói… Mị Ngạn
Nhi nở nụ cười, nụ cười tươi sáng như ánh nắng, trên mặt nàng xuất hiện
một nụ cười hiếm gặp, đây là sự khôi hài mà nàng luôn ẩn giấu, nàng ngày thường vẫn luôn ôn hòa nhu nhã, có đôi khi lại là mị hoặc tà tứ, nhưng
rất hiếm khi có một nụ cười tươi đẹp như ánh nắng như thế này… Làm cho
người ta bị hoa mắt, nhất là Thạch Mặc đang ngồi trong ngực nàng.
" Mặc, vị này là Hộ Quốc tướng quân Lận Hàn, nơi này chính là phủ trạch
của nàng, người nam nhân bên cạnh nàng tên là Trình Dục, còn nữ nhân
cười giống như hồ ly kia chính là Cung Đình, nàng là thượng thư hình bộ, sau này tránh nữ nhân đó càng xa thì càng tốt, nam nhân bên cạnh nàng
là Ảnh Linh; Về phần vị này, nàng là Ngự Sử Văn Nguyệt, nam nhân của
nàng tên là Dược Nhi; còn người cuối cùng kia tên là Bùi Vũ Dương, người đứng đầu trong đội quân bảo vệ Hoàng Thành, nam nhân của nàng tên là
Khải Dự. "
Mị Ngạn Nhi cũng không trả lời câu hỏi nàng có nghiêm
túc hay không, ngược lại chỉ giới thiệu những người đang ngồi ở đây một
lần, mà lời nói ra cũng đã khẳng định đáp án mà họ muốn biết rồi.
Những người đang ngồi đây đều trao đổi ánh mắt với nhau để tiêu hóa lại lời
nói của nàng, cuối cùng cũng ăn ý tìm được một đáp án, xem ra lần này
tiểu vương gia thực sự nghiêm túc…
" Ngạn Nhi, ngươi đã giới
thiệu bọn ta rồi, thế sao lại không giới thiệu người đang ngồi trong
lòng ngươi thế. " Lận Hàn luôn luôn là lão đại của mọi người, lời nàng
nói ra xem như đã chính thức tiếp nhận Thạch Mặc rồi.
" Thạch
Mặc. " Mị Ngạn Nhi cũng không nói nhảm, nói ra tên hắn, thật ra cũng là
muốn nói ra để hắn nghe được, về chuyện tình của Thạch Mặc mọi người ít
nhiều cũng biết được, nàng chỉ là muốn tìm cơ hội để giới thiệu Thạch
Mặc với bằng hữu của nàng.
Tuy tất cả mọi người đều hiểu được ý nàng, nhưng cũng chỉ có mỗi Thạch mặc là không hiểu…
Mị Ngạn Nhi giới thiệu ngắn gọn như thế làm cho trong lòng Thạch Mặc cảm
thấy có chút mất mát, thân phận của hắn lại một lần nữa tạo nên một tình cảnh làm hắn khó có thể chịu nổi, hơn nữa mọi người ngồi ở đây đều cao
quý như thế, những nam nhân kia cũng đều có nét phong tình của riêng họ, làm cho Thạch Mặc cảm thấy tự ti quá mức rồi, sinh ra một loại cảm
giác, nơi này vốn không thuộc về hắn.
Hắn và Mị Ngạn cuối cùng vẫn là người của hai thế giới a…
Vào lúc này, Mị Ngạn Nhi vẫn luôn chú ý tới Thạch mặc cũng cảm thấy được
trong lòng Thạch Mặc đang có sự biến hóa, lông mày nàng nhíu nhíu mày
lại, không hiểu vì sao Thạch Mặc lại luôn làm cho người ta cảm thấy có
chút đau lòng…
" Sao vậy, Mặc? " Cũng không kiêng kị có người
ngoài ở đây, Mị Ngạn Nhi trực tiếp hỏi, có vấn đề muốn giải quyết, trốn
tránh cũng không phải là biện pháp.
Thạch Mặc không ngờ Mị Ngạn Nhi lại hỏi như vậy, trong giây lát liền không biết nên trả lời như thế nào.
" Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi trước kia rất phong lưu, có vô số nam nhân, trong
hoàng thành cũng có không ít công tử để ý tới nàng ta, ngươi về sau nhớ
trông chừng cho thật kỹ. " Bùi Vũ Dương mở miệng, mang theo một vẻ mặt
đã hiểu rõ.
Thạch Mặc được nhắc, sắc mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời thế nào.
" Đúng đấy, nhất định phải quản nàng thật kỹ, không thể để cho nàng ta
chạy ra ngoài mà gây họa cho người khác. " Văn Nguyệt dùng một giọng
điệu hung dữ nói ra, nói xong liền ôm chặt Dược Nhi.
Dược Nhi cười ôn hòa, ánh mắt nhìn Thạch Mặc mang theo ý tứ rất đặc biệt.
Thạch Mặc có chút không hiểu lời Văn Nguyệt nói… nhưng cũng không hỏi lại, chỉ là luống cuống nghe lấy.
" … Tiểu vương gia nha, ta tự nhiên phát hiện ra một vấn đề. " Nữ nhân hồ ly Cung Đình cũng nói một câu, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mị Ngạn Nhi nhíu mày nhìn nàng, cũng đợi nàng muốn nói gì giống như mọi người.
" Tiểu vương gia, ngươi hình như đang ép buộc người ta thì phải. Ngươi
nhìn Thạch Mặc xem, hắn căn bản không thích ngươi nha, ngươi không phải
là tự làm theo ý mình đấy chứ. "
Lời Cung Đình vừa dứt, sắc mặt của mọi người cũng trở nên đặc sắc…
Nhưng ngược lại, Mị Ngạn Nhi cũng không thay đổi mấy, lông mày chỉ hơi nhíu
lại, mà Thạch Mặc lại có chút giật mình, ý tứ trong lời nói của nàng ấy
rõ ràng là đang trêu chọc Mị Ngạn Nhi, cũng không biết có bao nhiêu phần thật giả, nhưng cũng đã nói trúng tâm sự của hắn rồi, rốt cuộc trong
lòng Mị Ngạn Nhi đối với hắn như thế nào?
Mọi người ai nấy đều đã thông suốt, trải qua việc được nữ hồ ly kích phải, cũng phát hiện bầu
không khí giữa hai người này có chút bất thường.
" Ha ha ha… "
Nghiêm túc như Lận Hàn cũng không nhịn được mà cười phá lên, sau đó nói
với nam nhân vô cùng hiếu động đang ngồi trong lòng mình: " Dục, ngươi
cuối cùng cũng nhìn thấy nàng ta phải luống cuống rồi, lần này vui vẻ
chứ hả. "
Nam nhân trong ngực cũng cười vui vẻ, ánh mắt linh động thẳng tắp nhìn về phía Mị Ngạn Nhi cùng Thạch mặc.
Sắc mặt Mị Ngạn Nhi không thay đổi, cũng không nói chuyện, ý vị sâu xa nhìn bọn họ.
" Ngạn Nhi, ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta cũng chưa nói gì
nha, sau này ngươi muốn trả thù thì cũng đừng đụng đến người vô tội như
ta. " Bùi Vũ Dương xen vào một câu, lập tức cắt đứt được sự trêu chọc
của mọi người…
" A, Ngạn Nhi, ngươi không lẽ lại muốn mang Dược
Nhi đi nữa sao, ta nhất định phải giấu bảo bối đi mới được! " Văn Nguyệt cũng bừng tỉnh đại ngộ, hôm nay nàng đối xử với Mị Ngạn Nhi " tốt " như thế, không phải lại mang thù nữa sao, nàng cần phải dự phòng sớm.
Nghe được câu nói này, sắc mặt Mị Ngạn Nhi lại trở nên có chút không vui,
chuyện tình Thạch Mặc rời đi vào hai năm trước luôn thủy chung để lại
trong lòng nàng một bóng ma, mặc dù nói là muốn quên, nhưng làm sao có
thể nói quên là có thể quên được.
Văn Nguyệt nói xong những lời
này, cũng cảm thấy xấu hổ gãi gãi đầu, nam nhân dịu dàng ngồi bên cạnh
cũng bất đắc dĩ cười cười, nắm chặt tay của nàng lại.
Mị Ngạn nhi nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người bọn họ, đột nhiên cũng thấy thật hâm mộ.
" Được rồi được rồi, không lãng phí thời gian với các ngươi nữa, ta muốn
cùng bảo bối của ta đi ra ngoài dạo phố, ta cũng biết rõ phủ tướng quân
này rồi, các ngươi không cần tiễn ta nữa. " Nói xong, Mị Ngạn Nhi liền
nắm tay Thạch mặc đứng lên, cũng không đợi mọi người nói gì nữa thì đã
bước ra khỏi phòng khách.
Thạch Mặc không biết nên làm thế nào cho phải nên cũng mặc nàng lôi kéo mình…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...