Ba người cùng tham xem lễ thả đèn đến nửa đêm mới về khách sạn chợp mắt.
Lạc Anh để đèn lồng hồ ly lên chiếc kệ cạnh đầu giường vừa ngắm nghía vừa cười tủm tỉm, rồi ôm chăn mà ngủ lúc nào không hay.
Nhưng nàng mới nghỉ ngơi được một canh giờ liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ trên mái nhà nếu không phải nàng là hồ ly thì có lẽ rất khó nghe thấy.
Lúc này trên mái nhà lướt qua một bóng đen, Hàn Thiên Vũ và Hàn Mặc cùng tỉnh giấc.
Họ dường như đã quen với việc có người đột nhập lúc đêm khuya nên rất cảnh giác.
Chỉ thấy Hàn Thiên Vũ bay ra, tung một chưởng về phía bóng đen, bóng đen liền lắc mình tránh thoát.
Đằng sau, Hàn Mặc liền đưa tay tóm lấy bả vai của đối phương, bóng đen liền bay lên lộn ngược lại, tránh thoát khỏi hắn, ba người đánh qua đánh lại trong sân thăm dò lẫn nhau, Hàn Mặc và Hàn Thiên Vũ nhận ra đối phương dường như chỉ phòng thủ không có ý tấn công, liền đưa mắt ra hiệu bắt sống y.
Lúc hai người chuẩn bị tấn công lần nữa, cửa phòng Lạc Anh mở ra, nước từ đâu bắn tới khiến ba người tách ra và dừng lại.
- Nửa đêm nửa hôm các huynh không ngủ còn ở đây làm gì vậy?
Thì ra Lạc Anh nghe thấy tiếng động, nàng là hồ ly mẫm cảm với cảm xúc vì vậy không cảm thấy ác ý từ đối phương nên ngủ tiếp, ai biết ba người bên ngoài càng đánh càng hăng khiến nàng không thể không dội cho họ chậu nước để dập tắt nhiệt huyết của họ.
- Lạc Anh, muội tỉnh rồi, người này nửa đêm trèo nóc nhà nên ta và Mặc huynh đang định bắt sống y để tra hỏi.
- Ta chỉ là người qua đường thôi, không cố ý làm phiền các vị nghỉ ngơi, mong các vị lượng thứ, cáo từ.
Nói rồi, đối phương định rời đi nhưng bị Hàn Thiên Vũ chặn lại:
- Ngươi nói không cố ý là chúng ta phải tin sao, ai biết ngươi không cố ý hay là cố tình đây.
- Vị công tử này tại hạ đang có nhiệm vụ trong người, nếu công tử còn gây khó dễ, ta sẽ bắt công tử về vì tội gây rối làm chậm trễ Đại lý tự phá án bắt tội phàm.
- Người của Đại lý tự, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ, mà ngươi nói ngươi là người của Đại lý tự là ta phải tin sao?
Đối phương nghe vậy liền lấy lệnh bài bên hông ra.
- Tại hạ là Diệp Cẩm của Đại lý tự, đây lệnh bài chứng minh, nghe cách công tử nói chuyện chắc là có quen biết với người bên chúng ta, hẳn là có thể nhận ra lệnh bài này.
- Diệp Cẩm, người là đích thứ tử nhà hộ bộ thượng thư Diệp Đình Thư, ca người là Diệp Vân phải không?
- Đúng vậy, công tử biết ca ta?
- Tất nhiên là biết rồi, ca ngươi lúc nào cũng khen ngươi trước mặt ta, tai ta sắp mọc kén đến nơi rồi, chắc ngươi cũng từng nghe ca ngươi nhắc tới ta, ta là Hàn Thiên Vũ.
- Thì ra là tiểu hầu..
- Ngươi là đệ đệ của Diệp Vân thì cũng là đệ đệ của ta, ngươi gọi ta một tiếng Vũ ca, ta gọi ngươi một tiếng a Cẩm như ca ngươi là được.
- Như vậy sao được, ta..
- Sao lại không được ta và ca ngươi thân nhau tới vậy, nếu để ca ngươi biết ta làm khó dễ ngươi sẽ tìm ta đấu một trấn mất.
- Được rồi.
- A Cẩm, đệ cần tìm người nào nói với ta, ta sẽ giúp đỡ.
- Đa tạ huynh, đây là nhiệm vụ của ta, không làm phiền đến huynh.
- Ai đừng lạnh lùng như vậy chứ, ta gặp được ngươi ở đây không giúp ngươi ca ngươi biết được sẽ lại tìm ta đánh nhau mất.
- Tiểu..
Vũ ca yên tâm ta sẽ không nói với ca ta đâu, ta còn nhiệm vụ trong người cần phải rời đi trước.
- Đã là hơn nửa đêm rồi đệ còn đi đâu nữa, người giờ có lẽ đã sớm chạy mất rồi, ở đây vẫn còn phòng hay là đệ ở lại nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ ý tốt của huynh nhưng ta không..
- Nào nào nào, tới đây đi ta đưa đệ đến phòng của mình.
Nói rồi hắn định khoát tay lên vai Diệp Cẩm nhưng bị y tránh thoát.
- Đa ta ý tốt của ngài nhưng ta còn phải truy bắt tội phạm, cáo từ.
Nói rồi Diệp Cẩm liền dùng khinh công rời đi.
Hàn Thiên Vũ nhìn theo:
- Ai ta còn đang muốn hỏi thăm xem tên Diệp Vân độ này thế nào mà.
- Hàn đại ca, huynh quen biết rộng rãi thiệt đó, đến cả nhà hộ bộ thượng thư mà cũng biết.
- Hì, nhà ta ở kinh thành mà nên có quen biết là bình thường, ai muộn rồi, Lạc Anh không còn sớm nữa muội nghỉ ngơi đi.
Nói rồi liền quay ra gọi:
- Mặc huynh, chúng ta cũng..
Mặc huynh..
huynh đâu rồi?
- Huynh ấy đã trở về phòng từ nãy rồi, chỉ có huynh là còn đứng đó bắt chuyện với người ta thôi.
- A ha ha, vậy huynh về phòng ngủ đây, muội nghỉ ngơi đi.
Hàn Thiên Vũ nhanh chóng về phòng vừa nghĩ thế mà bỏ mặc ta lại một mình, Hàn Mặc huynh thật không trượng nghĩa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...