Nguyên Huyết


Cho dù là ngày hay đêm, cuối tuần, nghỉ lễ, cục cảnh sát vẫn luôn bận rộn.
Dù sao thì, đừng bao giờ mong đợi tội phạm sẽ chỉ tiến hành phạm tội trong giờ hành chính theo như Bộ luật Lao động.
Âm thanh nhốn nháo mãi chẳng dứt trong cục cảnh sát, rốt cuộc đã đến giờ giao ban, nhân viên trực điện thoại Tiểu Trương đặt ống nghe xuống, nặng nề vươn vai, đánh một cái ngáp thật dài, bưng ly thủy tinh đến phòng điều tra, còn chưa tới cửa, chợt nghe có người la to: “Ma cà rồng, tôi đã thấy ma cà rồng! Thật sự là ma cà rồng, nó gào lên một tiếng rồi nhào đến cắn cậu thanh niên kia —— “
“Ể.” Tiểu Trương hít sâu một hơi, xoa xoa hai bên Thái dương đang phát đau, huých huých vai viên cảnh sát gần cửa ra vào nhất, “Ồn ào gì vậy?”
Viên cảnh sát hai tay ôm ngực, hai chân song song, ngồi như quan lớn, thẳng đến khi có người đẩy đẩy, anh ta mới giật mình, hai mắt đóng kín lúc này mở ra, mờ mịt hỏi: “Hả? Hả? Có chuyện gì?”
Tiểu Trương nói thầm: “Nếu biết anh đang ngủ đã không kêu rồi, em hỏi sao bên trong ồn ào vậy?”
Cảnh sát ngáp một cái: “Trong đó à, một tên cướp vừa bị bắt tối qua, vốn là một vụ án rất đơn giản, nhưng tên cướp lại khăng khăng nhìn thấy ma cà rồng, rắc rối chỗ đó đó…”
Tiểu Trương: “Hay là hút cái kia?”
Cảnh sát: “Chưa có thiết bị kiểm tra ra heroin ngay được đâu, nhưng anh đoán cũng tương tự, nhìn cái vẻ hưng phấn kia kìa, không hút thì cũng uống rượu.”
Tiểu Trương liền cảm khái một tiếng: “Nói mới nhớ, hai ngày trước em cũng nhận được một cuộc gọi báo nguy có liên quan đến ma cà rồng.”
Cảnh sát bật cười: “Thế nói sao?”
Tiểu Trương: “Còn nói thế nào nữa? Bảo trong nhà hắn có một con ma cà rồng, còn bảo hắn đã dùng chảo đập con ma cà rồng đấy hôn mê rồi, ha ha, lúc ấy em đề nghị hắn gọi 120, trị bệnh thần kinh.”
Cậu ta nói xong, còn thở dài một tiếng: “Thật ra ma cà rồng cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì.

Anh chưa trực điện thoại bao giờ nên không biết thôi, trường học không cho nghỉ học, báo nguy; người lớn cắt tiền tiêu vặt, báo nguy; lục tung WC lên không tìm thấy bạn trai, báo nguy; hai con mèo mướp đánh một con mèo đen, cũng báo nguy! Tức chết em mà —— “
Đột nhiên một tiếng “cộc cộc”, cắt ngang lời cậu ta.
Bên ngoài có người tiến vào: “Nhận được thông báo, có một phụ nữ trẻ mất tích vượt quá bốn mươi tám tiếng, nhanh chóng lập hồ sơ vụ án.”
Cả văn phòng: “Rõ!”
*
Mấy ngày gần đây, Tịch Ca trải qua cũng không tệ lắm.
Có việc thì lên lớp, không có việc gì thì nằm lì trong nhà tán dóc với ma cà rồng.
So với hắn tưởng tượng, ma cà rồng này còn hiện đại chán.
Trong suy nghĩ của hắn, ma cà rồng phải sống trong một tòa lâu đài cổ tách biệt với thế giới loài người, vĩnh viễn bị bao trùm bởi không khí âm u ẩm mốc.

Trong tòa lâu đài này không dùng đèn điện, mà thắp rất nhiều nến, tất nhiên còn có quan tài đặt dưới tầng hầm nữa.
Nhưng thực tế thì, hắn phát hiện, ma cà rồng trong nhà mình, là một giống loài cực kỳ hiện đại.
Cậu ta rất thành thạo với các thiết bị điện, ngoại trừ tin tức thế giới, còn thích xem các kênh truyền hình mê tín trong nước, ví dụ như cái gì mà “xác sống trong núi”, “hồ ly đại tiên”, “thám hiểm long mạch” vân vân.

Trước đây Tịch Ca chưa bao giờ xem mấy chương trình kiểu này, mặc dù mục đích của chúng là bài trừ mê tín, nhưng từ các cảnh quay đến lời tường thuật, đều khiến cái sau còn mê tín hơn cái trước.

Vì muốn hấp dẫn người xem, nhà đài sẵn sàng ném hết liêm sỉ! Có lần hắn đi ngang qua, thấy vậy liền nói với ma cà rồng nọ: “Đừng tin vào mấy thứ này, gạt người cả đó.”
Sau đó, hắn liền phát hiện ma cà rồng trên giường lấy một loại ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn hắn.
Hắn im lặng tự hỏi một khắc, mới giật mình ý thức được: Nếu ngay cả ma cà rồng còn tồn tại, mấy thứ như xác sống, hồ ly tinh, rồi rồng, hình như rất có thể cũng tồn tại?
Nhưng dù sao những thứ kia cách Tịch Ca quá xa.
Mười loài chim trong rừng, cũng đâu bằng một con chim trên tay.

Hắn vẫn nên tập trung hoàn thành mục tiêu trước mắt: Lấy máu trên người ma cà rồng để nghiên cứu.
Khá đáng tiếc là, ma cà rồng đã ăn miến tiết vịt ước chừng được cả tuần nay rồi, mỗi ngày mười hai khối tiết vịt, miễn cưỡng có thể đứng dậy rời giường đi lại, nhưng Tịch Ca vẫn chưa lấy được mẫu máu của đối phương.
Má nó chứ… ngay cả mã tấu được chế tạo từ thép đặc chủng cũng không thể xuyên qua làn da đối phương, quá đáng lắm luôn!
Mắt thấy duyên phận giữa bọn họ sắp cạn, Tịch Ca thầm quyết định: Dụng cụ mới cũng đã được đưa đến rồi, nội trong mười hai giờ hôm nay, bằng mọi giá phải có được thứ mình muốn!
Vì thế, hắn không tiếc đổi sang loại thực đơn đắt tiền hơn chút, lấy mao huyết vượng thay miến tiết vịt, nhằm mục đích làm đối phương thả lỏng cảnh giác.
Trong ánh nến mờ mờ ảo ảo.
Tịch Ca mặt đối mặt với ma cà rồng, mỗi người chiếm một đầu trên cái bàn dài.
Tịch Ca lấy một chai rượu có niên đại chín mươi chín năm từ hầm rượu, rót cho đối phương một ly: “Chúc mừng cậu đã bình phục.”
Ma cà rồng chán nản đáp: “Khoảng cách đến khi ta hồi phục xa xôi như từ địa cầu đến mặt trăng vậy.”
Tịch Ca lộ ra nụ cười mê người: “Dù sao cũng không xa bằng từ địa cầu đến mặt trời.”
Khóe miệng ma cà rồng co rút một chút, kéo đề tài về đúng quỹ đạo: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
Tịch Ca liếc trái liếc phải: “Lại nói đến nay cũng đã một tuần rồi, tôi còn chưa biết tên của cậu, vậy cũng không hay lắm nhỉ?”
Thanh niên tóc bạc lạnh mặt nhìn Tịch Ca, cậu đoán đối phương không hẳn muốn biết tên mình.
Quả nhiên, Tịch Ca không phải thật sự muốn biết tên ma cà rồng, không quá hai giây, hắn đã tự cho là đúng nói: “Xem ra cậu vẫn không định nói tên cậu cho tôi biết, không sao cả, tôi hiểu mà, ma cà rồng có quy tắc của ma cà rồng, hơn nữa còn khinh thường loài người.

Cậu đã không muốn nói, vậy tôi cứ kêu cậu là tôm bì bì nhé, tên gọi tắt Bì Bì! Tôm bì bì ở chỗ chúng tôi là một nhân vật lớn đó —— “
Thanh niên tóc bạc chầm chậm nói: “Tôm bì bì, go (1).”
Tịch Ca: “…”
Tịch Ca: “Á, cậu cũng biết trào lưu này?”

Thanh niên tóc bạc: “Ha ha.”
Tịch Ca cứng ngắc đem đề tài kéo về quỹ đạo: “Chúng ta vẫn nên thảo luận một số chuyện ý nghĩa hơn đi, ví dụ như Bì Bì, cậu sắp rời đi rồi phải không?”
Thanh niên tóc bạc: “Ừ.” Cậu lạnh lùng nhắc nhở, “Đừng gọi ta là Bì Bì.”
Tịch Ca hỏi ngược lại: “Dù sao cậu cũng sắp đi rồi, tôi gọi cậu thế thì cũng có làm sao đâu? Chúng ta cũng không phải là người ở cùng một thế giới, loài người không thèm quan tâm đến suy nghĩ của con kiến, thì cậu cần gì phải quan tâm đến lời nói của tôi!”
Tuy rằng nhân loại này rất khiến người chán ghét, nhưng không thể phủ nhận, trong từng câu từng chữ của hắn luôn bao hàm rất nhiều lý lẽ không thể phản bác.
Ma cà rồng tóc bạc im lặng, đè xuống xúc động muốn  nói tên của mình cho hắn ta.
Tịch Ca nhìn thoáng qua vẻ mặt của ma cà rồng, thầm lau mồ hôi, cảm thấy tính mạng của mình được bảo đảm hơn chút.

Hắn lại nói: “Cậu xem, tuy rằng chúng ta ở chung không mấy vui vẻ, nhưng cũng không đến mức khó chịu.

Ít nhất tôi cũng không đem cậu đưa tới cục cảnh sát hoặc là tổ chức nghiên cứu quốc gia, phải không?”
Ma cà rồng tóc bạc hòa hoãn lại một chút.
Lại thêm một tầng bảo đảm! Tịch Ca nói tiếp: “Tôi làm việc thiện, không cần cậu báo đáp —”
Ma cà rồng tỉnh táo lại, liếc Tịch Ca một cái: “Ta có thể báo đáp ngươi.”
Tịch Ca: “A, tôi hổng có cần mặt đồng hồ kim cương, nhẫn ngọc lục bảo, lẫn trâm cài ngực may mắn mang đến bất hạnh của cậu.”
Ma cà rồng: “…”
Tịch Ca bổ sung: “Tôi muốn cậu cho tôi một cơ hội cuối cùng, thử rút máu trong cơ thể cậu lần nữa! Cho dù có thành công hay thất bại, chúng ta cũng xem như thanh toán xong!”
Ma cà rồng trầm ngâm: “…Được, cứ vậy đi.

Nhưng đổi lại ta cần ngươi phái chuyên cơ tư nhân đưa ta xuất ngoại.”
Tịch Ca: “Này, cậu muốn đi đâu?”
Ma cà rồng thần sắc đạm mạc, rõ ràng không có ý trả lời Tịch Ca.
Tịch Ca nhún nhún vai: “Nếu chúng ta đã thỏa thuận xong, vậy đây có thể là bữa tối cuối cùng, hôm nay tôi gọi mao huyết vượng và tiết heo xào dưa chua, còn có lòng gà xào, gan heo, súp vịt và cơm.

Luôn cảm thấy từ khi mang cậu về, bàn ăn nhà tôi cứ quái quái sao ấy… Tôi cũng muốn ăn tôm hùm, thịt bò, nấm cục đen, trứng cá muối mà!”
Hắn cảm khái một tiếng.

Nói tới nói lui, thì hôm nay cũng phải ăn một bữa thật ra trò.

Tịch Ca thấy cũng đã đến giờ cơm tối, liền lấy một bộ dao nĩa được đặc chế từ bạc trong tủ ra, nhìn là biết xa hoa quý giá, cực kỳ phù hợp với hình tượng của ma cà rồng.
Trước khi bày dao nĩa bằng bạc ra trước mặt người đối diện, Tịch Ca không quên hỏi: “Cậu có sợ đồ bạc không đấy?”
Ma cà rồng: “Không sợ.”
Tịch Ca yên tâm: “Đến đây, cho cậu.”
Ma cà rồng nhận lấy.
“Tách.”
“Lách tách lách tách.”
Tiếng thịt nướng lách tách trùng khớp lên tiếng kim đồng hồ.
Hai người đều chuyển mắt đến nơi phát ra âm thanh, thấy dụng cụ bằng bạc đang ăn mòn ngón tay ma cà rồng.
Tịch Ca: “…”
Ma cà rồng: “…”
Ma cà rồng ném bộ dao nĩa đi, nhìn miệng vết thương trên tay, đầy mặt kinh hãi: “Đây là thứ gì? Bạc chưa bao giờ có thể ăn mòn chúng ta!”
Tịch Ca không nói.

Hắn nhìn ma cà rồng, ánh mắt dần dần trở nên đồng tình và bất đắc dĩ.
Hắn thầm nghĩ: Thì ra trong tộc ma cà rồng cũng có những người lớn tuổi hay quên nọ kia, quả nhiên y học không bỏ qua cho bất cứ cá thể nào, mặc kệ là thế giới ánh sáng hay bóng tối.
*
Sắc trời dần dần ảm đạm.
Bên ngoài tiểu khu, bác sĩ đã loay hoay nửa ngày rồi, mặt đất bị đế giày của gã làm cho lún xuống 3 inch!
Một tuần ba ngày.
Ước chừng đã một tuần ba ngày rồi!
Gã vẫn không tìm được cách lẻn vào biệt thự để lấy máu ma cà rồng!
Đây còn chưa phải điều tệ nhất, tệ nhất chính là hai ngày gần đây, Vương Nhị Ngưu vẫn luôn quấn lấy gã hỏi về lịch sử và năng lực của ma cà rồng.

Ngay cả lịch sử của ma cà rồng gã còn không biết, huống chi năng lực, đành phải một bên Google một bên trả lời đối phương cho có lệ, nếu gặp câu hỏi không trả lời được, liền dứt khoát lảng tránh Vương Nhị Ngưu.
May sao, ma cà rồng trong biệt thự có cấp bậc cao hơn Vương Nhị Ngưu, một khi gã trầm mặc, đối phương cũng không dám hỏi sâu.
Bác sĩ vừa cảm thấy may mắn lại vừa lo lắng.
Nhưng dù sao cũng hơn một tuần rồi, gã cảm thấy Vương Nhị Ngưu đã bắt đầu mất kiên nhẫn…
Ngay khi ý nghĩ này vừa loé lên, chân gã bỗng rời khỏi mặt đất, bay nhanh như cắt, bị đập thật mạnh vào thân cây!

Cổ gã bị thứ gì đó giống như xích sắt cuốn chặt.
Gương mặt dữ tợn của Vương Nhị Ngưu xuất hiện trong tầm mắt gã!
“Nhân loại nhà ngươi! Ngươi dám cả gan gạt ta!”
Do thiếu dưỡng khí, sắc mặt bác sĩ biến thành màu gan heo: “Tôi… tôi chưa từng nói mình là ma cà rồng… Tôi chỉ là dính phải máu của một ma cà rồng bị thương…!”
Lực lượng đang khống chế yết hầu dần thả lỏng.
Từ trong lời nói của bác sĩ, Vương Nhị Ngưu phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, biểu tình dữ tợn trên mặt hắn chậm rãi lắng xuống: “Ngươi nói… Vị cấp cao kia bị thương?”
Bác sĩ điên cuồng gật đầu!
Vương Nhị Ngưu: “Có bị thương nặng lắm không?”
Bác sĩ: “Lúc tôi đến, cậu ta đã hoàn toàn hôn mê rồi!”
Vương Nhị Ngưu như có điều suy nghĩ: “Vậy ngươi biết… người đó đang ở đâu không?”
Bác sĩ: “Tôi biết tôi biết!” Gã đưa một ngón tay ra, kiên quyết bán đứng cậu chủ, “Cậu ta ở ngay tiểu khu này, biệt thự số 13!”
Vương Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu nhà giàu.
Kẻ sơ ủng hắn chưa bao giờ đem tri thức về ma cà rồng nói cho hắn biết, nhưng có một số điều, không cần phải nói ra.

Ngay thời khắc được chuyển hóa thành công, bản năng đã gào thét bên tai hắn.
Bọn họ trời sinh đã biết, chỉ cần hút máu ma cà rồng mạnh hơn mình, bọn họ có thể đột phá, có thể tiến hóa, có thể thăng cấp…
 Chú thích:
(1) Tôm bì bì, go: Một trào lưu mạng năm 2017 ở Trung Quốc, được sử dụng khi bạn muốn bình luận về một cái gì đó với kiểu hài hước mỉa mai, không có cách giải nghĩa cụ thể.

Câu nói này bắt nguồn từ manga thẻ bài Yu-gi-oh, mỗi khi triệu hồi một lá bài quái thú, các nhân vật trong manga hay nói “XXX, go”.

Sau đó trên QQ lại có một người đăng dòng caption với nội dung “Bắt được con tôm bì bì đầu tiên ở Trùng Khánh”.

Mọi người đều cảm thấy nực cười, đã cải biến thành “Tôm bì bì, go”, sau được sử dụng phổ biến và xuất hiện rất nhiều nhãn dán, ảnh chế.

Tôm bì bì chính là con bề bề hay tôm tít ở Việt Nam.
Ritt: Bởi vì chữ “bì” là tiếng hán có nghĩa là da.

Có lẽ Tịch Ca ấn tượng với làn da của em ma cà rồng quá nên ổng mới gọi thành vậy.
Bì Bì, Bì Bì, moe hết cỡ, tui có gọi cả ngày cũng không biết chán mất >>>>..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui