Ban đêm thật yên tĩnh, giọng nói trong điện thoại rất vang.
Trong giây lát, Kanan đã tưởng rằng mình nghe nhầm, hoặc là có kẻ giả mạo Giám mục Larma trò chuyện với mình.
Nhưng ngay sau đó, Giám mục Larma nói: “Cậu không nghe nhầm đầu, cũng không có ai giả mạo ta cả, ta sẽ giải thích rõ ràng tất cả, nhưng trước tiên hãy trả lời ta, cậu đã động thủ chưa?”
Kanan liếc mắt nhìn Cha sứ Chu một cái.
Cha sứ mặc đồ đen không hề hay biết mình vừa mới tránh được quỷ môn quan.
Ông ta không cam lòng yếu thế trước ánh mắt của Kanan, hung hăng thể hiện quyết tâm của mình.
Nhìn ở góc độ nào, cũng chỉ thấy đây là một người bình thường.
Tạm thời không có chứng cớ cho thấy đối phương cấu kết với sinh vật hắc ám.
Cơn phẫn nộ trong lòng Kanan từ từ dịu xuống.
Hắn là Thánh kỵ sĩ, chứ không phải sinh vật hắc ám.
Hắn có thể kiểm soát bản thân.
Hắn trả lời Giám mục Larma: “Vẫn chưa.”
Giám mục Larma nói: “Vậy là tốt rồi, nghe ta này, nếu cậu còn nói với đối phương về sự tồn tại của Thế giới Hắc Ám, cậu cứ ở yên đó, tìm cách để đối phương cung cấp một số chỉ dẫn, điều này sẽ giúp ích cho hành động của chúng ta sau này.”
Kanan: “Tôi đã nói rồi.”
Giám mục Larma: “Vậy thì cậu giải thích với ông ta, Thế giới Hắc Ám mà cậu nói chính là địa ngục trong điển tích, địa ngục giấu trong bóng tối, nhất là bóng tối trong tim người, thờ phụng Chúa Trời, nhất định phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không thể bị dụ dỗ sa đọa —— đây là toàn bộ suy nghĩ của cậu.”
Kanan: “Giám mục Larma —— “
Giám mục Larma: “Xin hãy hành động theo ý của ta, Thánh kỵ sĩ.
Bức tường ở vực sâu ngăn cản những người dị năng của Thế giới Hắc Ám và Giáo hội, các tín đồ bên trong bức tường có lẽ đến tận cuối đời cũng không được chứng kiến thần lực của Chúa, đây là điều bi ai cỡ nào, Chúa sẽ không trách phạt những người thiện lương vô tri.”
Kanan: “Tôi có thể cho họ thấy thần lực.”
Giám mục Larma: “Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là tìm kiếm Thế giới Hắc Ám, tra xét Thế giới Hắc Ám, trước đó, xin đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp.”
Kanan bị thuyết phục, hắn nói: “Tôi hiểu, Cha sứ Chu đang ở trước mặt tôi, giờ tôi sẽ giải thích với ông ấy.”
Giám mục Larma vừa lòng: “Ông ta đang ở trước mặt cậu? Vừa lúc, cậu nói chuyện với ông ấy đi, ta muốn nghe.”
Kanan bất lực đặt điện thoại xuống.
Hắn nhìn về phía cha sứ, mở lời: “Tôi đã hiểu ý của ông.”
Cha sứ Chu ngạc nhiên nói: “Cậu hiểu ý gì của tôi cơ?”
Kanan lặp lại lời nói của Giám mục Larma, giọng điệu có hơi cứng nhắc: “Những gì tôi vừa nói ông đừng để trong lòng, chỉ là bóng tối luôn tiềm tàng trong nội tâm của mỗi con người, chỉ cần chúng ta sơ sẩy, sẽ bị bóng tôi lợi dụng.”
Cha sứ Chu: “…”
Tuy rằng những lời này của cậu nghe rất hợp lý, nhưng vì sao đến tận khi tôi nói muốn báo cảnh sát cậu mới chịu sửa miệng? Quả nhiên, vẫn là cảnh sát lợi hại, chắc bản thân cậu cũng tự hiểu những lời mình nói trước đó đều có vấn đề phải không!
Cha sứ Chu: “Thế giới Hắc Ám —— “
Giám mục Larma: “Giả!”
Kanan đành phải nói: “Là giả.”
Cha sứ Chu: “Sinh vật hắc ám —— “
Giám mục Larma: “Cũng là giả.”
Kanan: “Giả.”
Cha sứ Chu: “Bàn tay địa ngục khổng lồ —— “
Giám mục Larma: “Thứ này cũng không tồn tại.”
Kanan bất lực: “Đây chẳng qua là một hình ảnh ẩn dụ, tôi nói vậy là vì muốn các giáo đồ tìm kiếm bóng tối cất giấu trong cõi lòng, tìm ra nó, tiêu diệt nó, để bản thân tiến gần với Chúa hơn.”
Sau một hồi đối thoại, Cha sứ Chu dần dần bình tĩnh lại.
Mặc dù không biết ban đầu đối phương nghĩ gì mà làm ra chuyện này, nhưng hiện giờ xem như hắn đã thông suốt, ông ta cũng không định báo cảnh sát nữa.
Ông ta đang chuẩn bị cất tiếng, nhưng lúc này đây, Kanan lại mở miệng trước.
Kanan nói: “Kế tiếp có lẽ tôi sẽ rời khỏi đây đi thăm thú ngắm cảnh và chờ Giám mụcLarma đến.
Mấy ngày nay đã quấy rầy, cha sứ.”
Cha sứ Chu: “Có thể giúp đỡ mọi người chính là vinh hạnh của tôi.
Nếu Giám mục Larma đến theo đúng kế hoạch, xin hãy liên lạc với tôi, để tôi có thể làm tròn nhiệm vụ với tư cách là chủ nhà.”
Kanan: “Tôi sẽ chuyển lời cho Giám mục Larma.” Hắn dứt lời, liền rút thanh kiếm khổng lồ giấu dưới ghế, đeo sau lưng rồi bước ra cửa.
Hai người lướt qua nhau.
Cha sứ Chu tò mò nhìn đồ vật có cán dài quấn vải sau lưng Kanan, ông ta hỏi: “Đây là gì?”
Kanan: “…”
Anh ta liếc mắt nhìn cha sứ một cái: “Là hàng mỹ nghệ tôi mang qua.”
Bóng đêm không hiểu lý lẽ, dưới ánh nhìn chăm chú từ bi của Đức Mẹ, người phương Tây sải bước ra khỏi giáo đường.
Cho đến khi bóng dáng Kanan biến mất, cha sứ Chu mới hoàng hồn.
Ông ta đến bên cạnh cửa, đè xuống công tắc bật đèn, ánh sáng thoáng chốc thắp sáng cả giáo đường, ông ta lẩm bẩm: “Sao mình lại không bật đèn lên nhỉ, vừa rồi nói chuyện trong bóng tối, thế mà cũng không thấy có gì bất thường…”
Kanan rời khỏi nhà thờ, cho dù trời đã tối, nhưng đường phố vẫn tấp nập như trước, dòng người như mắc cửi, khác xa so với những nơi hắn từng đặt chân tới.
Hắn hướng đến một góc không người.
Lúc này, hắn vẫn còn đang nói chuyện với Giám mục Larma, Giám mục Larma hối hận đến xanh ruột vì để Kanan một mình tiến vào vực sâu.
Giám mục Larma nói: “Kanan, vài ngày tiếp theo, cậu hãy cố gắng tìm kiếm tung tích của Thế giới Hắc Ám tại vực sâu, nhưng không được khiến bọn họ chú ý, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là thăm dò điều tra, sau đó, Tổng Giáo hội sẽ quyết định phái những ai tiến vào vực sâu.
Cậu cũng có thể tra xét bằng cách, tìm vài người, triển lãm thần lực trước bọn họ, ta sẽ —— điều này —— “
Tiếng rè rè lại đột ngột xuất hiện một lần nữa, hai bên hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của đối phương, qua tầm mười giây, cuộc gọibngắt kết nối, hiển nhiên nó đã bị ‘Tường’ chặn lại!
Tổng Giáo hội, Giám mục Larma vẫn còn hô lớn: “—— Ta sẽ gửi cho cậu danh sách những người có thể tin được trong Giáo hội ở vực sâu, cậu cho họ thấy thần lực, chứng minh thân phận của mình!”
Nhưng trả lời ông ta chỉ có tiếng “Đô —— đô ——” ngắt kết nối.
Nhân viên kỹ thuật bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Tường lại rà soát ra chúng ta.”
Giám mục Larma: “Ta biết!”
Ông ta ném điện thoại sang một bên, rơi vào cảm giác lo âu và bất đắc dĩ: “Cậu nói cho ta biết, vì sao lần nào ta chuẩn bị nói ra tin tức quan trọng cũng đều bị che chắn?”
Nhân viên kỹ thuật đoán: “Có lẽ là… bức tường kia, khá thông minh?”
Giám mục Larma: “Ta cứ có linh cảm xấu, có lẽ những thế lực ở vực sâu mạnh hơn nhiều so với chúng ta nghĩ…”
Cùng thời gian này, đang đứng ở ngã tư đường, Kanan phát hiện cuộc gọi lại bị gián đoạn.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lúc này đây, hắn đã thích ứng với tình trạng điện thoại lúc nhạy lúc không.
Hắn cất điện thoại, đi vào ngõ hẻm bên tay trái.
Vừa đi, hắn vừa ngẫm nghĩ về những lời Giám mục Larma đã nói, cộng thêm cách lý giải của mình:
Tìm người, triển lãm thần lực.
Tìm tín đồ, triển lãm thần lực.
Cho bọn họ chứng kiến thần lực, biến những người thiển tin và người ngụy tin thành tín đồ chân chính…
(thiển tin: những người có đức tin, có tín ngưỡng, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định, chứ không hoàn toàn tin vào Chúa Trời)
Vào trong hẻm nhỏ, trái phải đều là những bức tường cao ngất, ánh đèn đường và cả âm thanh ồn ã đều bỏ lại sau lưng, chỉ có bóng tối, phủ xuống từ nơi xa xôi.
Kanan tiến lên vào bước, đột nhiên dừng lại, mở miệng nói: “Tại sao lại đi theo tôi?”
Vài giây sau, một người bước ra từ trong bóng tối.
Đó là một tín đồ trong giáo đường của cha sứ Chu.
Ông ta nói với Kanan: “Vô cùng xin lỗi vì đã lặng lẽ theo dõi cậu, chỉ là tôi có chút tò mò, trên thế giới này thật sự có Thế giới Hắc Ám, có bàn tay địa ngục khổng lồ ư? Thần lực của Chúa Trời thật sự tồn tại?”
Kanan: “Kẻ ngu muội…”
Hắn xoay người, tháo cự kiếm sau lưng xuống.
Cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, hắn hung hăng cắm cự kiếm xuống mặt đất, “Rầm rầm” một tiếng, cách vỏ kiếm, cách lớp vải trắng, cự kiếm phá nát mặt đất, lún xuống đất một phần ba.
Một cơn chấn động xuất hiện trong con hẻm nhỏ.
Người đi theo Kanan hoảng sợ lùi lại.
Ánh sáng loáng thoáng chiếu vào từ bên ngoài con hẻm, soi rõ khuôn mặt của tín đồ.
Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tóc lốm đốm bạc nhưng quần áo chỉnh tề.
Ông ta ngơ ngác nhìn chằm chằm cự kiếm cắm xuống đất của Kanan, lắp bắp: “Đây… Đây là thần lực! Thật sự có thần lực! Xem ra thật sự có thế giới Hắc Ám, cũng có bàn tay địa ngục khổng lồ…”
Ông ta lắp bắp lặp lại hai lần, đột nhiên tỉnh ngộ, ngẩng đầu lên, sốt sắng nói: “Tôi biết mục đích ngài tới đây, tôi có thể giúp ngài, tôi có thể huy động nhân mạch, giúp ngài tìm kiếm tất cả những gì ngài yêu cầu! Ngài, hãy cho chúng tôi thấy sức mạnh của tín ngưỡng một lần nữa!”
Kanan thu hồi cự kiếm.
Gợi ý của Giám mục Larma vô cùng hữu dụng.
Nhưng đáng tiếc, thân ở vực sâu, rất khó để liên lạc với bên ngoài.
Hắn nhớ kỹ lời chỉ dẫn của giám mục.
Hắn đã bày ra thần lực.
Hiện giờ, chỉ thiếu “vài người”.
Hắn nhìn người đàn ông nói: “Tôi tin tưởng ông, ông cũng có thể mang đến đây vài tín đồ mà ông tin tưởng, tôi sẽ cho các ông thấy thần lực, chúng ta đều là con của Chúa.”
*
Mấy ngày gần đây trôi qua hết sức êm đẹp.
Đối với Tịch Ca mà nói, nhiệm vụ hằng ngày chính là thay đổi đủ loại cách thức tán tỉnh Rhein, biến đổi nhiều biện pháp để mưu cầu phúc lợi cho bản thân (ăn đậu hũ), tìm cách để mối quan hệ giữa mình và Rhein càng thêm khăng khít.
Hơn nữa hắn cảm thấy phương pháp của mình vẫn rất thành công.
Có nhiều lần, Rhein đột nhiên sửng sốt, rồi nhìn hắn thật chăm chú.
Tuy rằng sau đó đối phương chẳng nói gì cả.
Nhưng dù sao, cậu ấy không nổi giận, cũng không phản ứng quá dữ dội, Tịch Ca cảm thấy mình đang đi đúng hướng, chẳng bao lâu nữa sẽ trị hết chứng ghê sợ đồng tính của Bì Bì!
Về phần Thế giới Hắc Ám.
Thế giới Hắc Ám là gì ấy nhỉ? Không tồn tại…
Cho đến một buổi chiều, điện thoại Tịch Ca vang lên tiếng tinh tinh tinh.
Hắn mở ra liền phát hiện, mình lại bị kéo vào một cái nhóm chat hết sức vi diệu.
Phong cách giao tiếp của mấy người trong nhóm chat là thế này:
“Anh…”
“Tôi…”
“Tôi nghĩ, e là…”
“Đúng, chẳng lẽ…”
“Mọi người đều gặp chuyện như nhau…”
“Haiz, không nói nên lời…”
Cái màn này trông vô cùng quen thuộc, hắn nhìn kỹ, ngay cả quản trị viên cũng là mấy cái người trong group chat thảo luận về nhân viên chuyển phát nhanh lần trước.
Khóe miệng Tịch Ca co giật, hắn để lại một tin nhắn trong nhóm: “Vụ gì nữa, sao lại kéo tôi vào đây thế?”
Sau khi Tịch Ca lên tiếng, cuối cùng đã có người nhảy ra giải thích rõ ràng.
“Là thế này, mọi người đều cùng chung số phận có chung phiền não, nên tôi mới kéo hết vào đây, để tôi nói về vấn đề của mình trước.
“Cách đây hai ngày, không biết sao ba tôi lại gia nhập vào một cái tổ chức tà giáo rất giống bán hàng đa cấp, ngày nào cũng nhắc tới Thế giới Hắc Ám với lại bàn tay địa ngục khổng lồ, đã vậy còn muốn tống tôi ra nước ngoài để vào học một ngôi trường chưa từng nghe thấy tên, tôi khuyên thế nào ông ấy cũng không chịu nghe…”
Ritt: Là thế này, mình không theo đạo Thiên Chúa nên có lẽ trong quá trình edit có vài chỗ sẽ thiếu chính xác, và mình sợ nhất là nó không đi đúng theo tín ngưỡng.
Vì vậy, nếu ở mấy chương này có gì không hợp lý, nhất định phải bảo mình nhé.
Thân ái!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...