Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản
Sau khi không còn gì để làm ở đây nữa thì Trần Nam rời khỏi nơi này.
Vì đây đã là cuối con phố nên con đường lát đá cũng dừng ở đây.
Nói tiếp nó là một con đường đất bình thường với hai bên là hai hàng lùm cây mọc ra và lấm ra chiếm lấy con đường.
Trần Nam đi theo con đường một đoạn khoảng chừng 50 mét thì thấy một căn nhà bỏ hoang dưới một tán cây to lớn.
Nhìn thấy căn nhà bỏ hoang này làm Trần Nam liên tưởng đến một ngôi đền miếu hay chỉ là một tiệm ăn ven đường cho khách bộ hành nghỉ ngơi sau khi trải qua một chặng đường mệt mỏi.
Như bị thôi thúc bởi sự tò mò Trần Nam quyết định tiến tới nhìn và trong đầu hắn là những tưởng tượng khá là mông lung về những thứ mà mình có thể thấy trong căn nhà hoang đó.
Thế nhưng điều đang đợi Trần Nam ở căn nhà hoang hoàn toàn không như những gì mà Trần Nam tưởng tượng nãy giờ.
Khi Trần Nam tiến lại gằn căn nhà thì nghe thấy âm thanh phát ra từ căn nhà hoang.
“Nghe âm thanh giống tiếng gầm gừ của động vật thì phải, không biết là của loài động vật nào hy vọng không phải của yêu thú”
Trần Nam quyết định tiến lại gần xem thử để xem đó có phải là yêu thú hay không.
Trần Nam tiến lại gần thật nhanh trong im lặng nhất có thể.
Khi tiến tới căn nhà hoang thì Trần Nam thấy nơi này khá đổ nát, tường thì bị đổ nát một mảng lớn nhưng phần còn lại vẫn đủ chổ cho một người ẩn nắp.
Trần Nam nép mình vào bề mặt tường ngoài của căn nhà hoang, lúc này Trần Nam đã nghe rõ hơn đồng thời cũng nhận ra âm thanh gầm gừ từ nãy tới giờ là của con gì.
Trần Nam thầm nghĩ: “Thì ra là tiếng của mấy con chó gầm gừ nhau làm mình hết hồn.
Chó thôi mà chắc không sao đâu”
Tự trấn an mình Trần Nam định thần lại rồi quyết định nhìn vào căn nhà hoang.
Sau đó thì từ từ lén nhìn vào bên trong thông qua phần bị vỡ của căn nhà.
Khi nhìn vào bên trong căn nhà hoang thì Trần Nam thấy sợ hải khi nhìn thấy một cành tượng vô cùng kinh khủng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ở bên trong là cảnh một đàn chó hoang đang tranh nhau thức ăn điều này thì không có là gì vì Trần Nam đã lờ mờ đoán ra từ trước.
Có câu ‘Trời đánh tránh bữa ăn’ nên chả có ai lại rãnh hơi đi phá bữa ăn của người khác cả.
Những con chó hoang này trông giống với những con chó cỏ mà Trần Nam từng thấy trước đây nhưng lại có kích thước lớn hơn hẳn con nhỏ nhất cũng lớn hơn loài chó Becgie Đức, còn con lớn nhất theo Trần Nam ước lượng thì có chiều cao tính từ bàn chân trước tới vai cũng gằn một mét.
Trần Nam thấy kích thước của mấy con chó hoang này cũng không cảm thấy lạ vì đây đâu phải là Trái Đất nên nếu mấy con này có cánh, nhiều chân hay nhiều mắt thì cũng không sợ.
Những điều này chả làm cho Trần Nam sợ một chút nào vì cái này trước đây hắn coi trên Youtube rất nhiều về những động vật hoang dã.
Nhưng thứ mà làm Trần Nam cảm thấy sợ hải ở đây là thứ mà chúng đang tranh nhau ăn.
Đó là thịt người
Khi nhìn thấy thứ mà mấy con chó hoang này đang ăn thì Trần Nam vô cùng sốc và sợ hãi vì đây không phải là sinh vật bình mà là yêu thú, theo như hắn nhớ thì chỉ có các yêu thú mới thể hiện sự thèm khác với thịt của nhân loại.
Không phải là thịt người đã chết bị chúng đào lên từ các nắm mộ mà thịt người sống bị chúng săn giết.
Hơn hết là bọn chúng đang tranh nhau ăn một cách hăng say, không phải vì đói bởi trông mấy con này chẳng con nào gầy nhom ốm yếu do bị đói lâu ngày vì trông chúng cũng khá là mập mạp khỏe mạnh.
Tuy nói là tranh nhau ăn nhưng đa phần đều là do con lớn nhất ăn, đôi lúc còn phải đuổi mấy con nhỏ hơn tránh làm phiền mình.
Cũng nhờ thế mà Trần Nam cũng nhìn thấy được khuôn mặt của người nạn nhân xấu số này.
Người nạn nhân xấu số này có khuôn mặt của một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.
Không biết là vô tình hay cố ý mà người lúc Trần Nam nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì mặt của người đàn ông cũng hướng về phía của Trần Nam.
Trần Nam nhìn vào ánh mắt của người nạn nhân thì thấy trong ánh mắt của người đàn ông này ánh một nỗi sợ hãi tột độ về cái chết chỉ muốn ai đó cứu lấy mình mà thôi.
Trần Nam vội vàng lấy tay bụm miệng mình lại nhầm trách gây âm thanh quá lớn mà làm kinh động những con yêu thú này và xoay người qua chổ khác.
Trần Nam bụm miệng lại không chỉ để tránh gây ra tiếng động mà còn tránh không phải nông ra những gì mà mình đã ăn hồi sáng vì cái mùi máu tanh nồng mà hắn đang ngửi thấy.
Trần Nam nhanh chóng trấn tỉnh mình lại, ổn định tinh thần và tiếp tục qua sát đám yêu thú này.
Thật không may cho Trần Nam ngay khi Trần Nam ngước đầu nhìn vào thì lại vô tình bị một con chó phát hiện.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nó liền lập tức gầm gừ nhìn Trần Nam như nhìn một con thú nguy hiểm.
Điều này cũng thu hút những con chó khác đều nhìn về phía của Trần Nam.
Và tất nhiên con lớn nhất cũng quay lại nhìn, trong miệng của nó còn đang ngậm cánh tay của người đàn ông xấu số.
Nó nhìn Trần Nam với một ánh mắt khác hẳn những con còn lại, ánh mắt đó không phải của cảnh giác mà là ánh mắt của sự thèm thuồng.
Khi mà Trần Nam nhìn thấy con lớn nhất quay lại nhìn mình, Trần Nam cảm thấy sợ hãi, lông khắp người dựng đứng cả lên, da gà da vịt cũng nổi lên, Trần Nam cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cũng chính ngay lúc này linh cảm mách bảo cho Trần Nam biết là phải chạy đi ngay, chạy thật nhanh nếu muốn sống.
Một áp lực vô hình từ nỗi sợ của một con mồi khi bị kẻ săn mồi nhìn trúng.
Con đại khuyển này nhìn Trần Nam một cách thèm thuồng như nhìn một món ăn ngon hơn.
Cho dù đang ngậm lấy cánh tay người đang ăn dở dang mà nước bọt từ miệng vẫn chảy ròng ròng.
Ném cánh tay đang ăn dở qua một bên, con đại khuyển tru lên một tiếng như mấy con sói hú gọi nhau trong đêm.
“Húuuu.u..u....”
Nghe thấy tiếng hú của con đại khuyển Trần Nam giật mình tỉnh lại trong nỗi sợ hãi vô hình.
Không hề chần chờ dù chỉ một giây, ngay khi tỉnh lại Trần Nam quay người chạy ngay lập tức.
Ngay khi Trần Nam quay đi bỏ chạy thì cảm thấy có cái gì đó lướt qua đầu mình.
May cho Trần Nam nếu chỉ chậm một vài giây nữa thôi là hắn đã bị một con yêu khuyển vồ trúng.
Thấy con yêu khuyển vồ hụt, Trần Nam cũng không ở lại thở dài vì thoát nạn bởi phía sau hắn chỉ cách một bức tường là một đám yêu khuyển đang lao ra tấn công hắn.
Trần Nam cố chạy thục mạng nhưng cho dù hắn có tu vi luyện khí tầng tám đi chăng nữa thì thực lực cũng chỉ mạnh hơn người thường chứ không phải dạng vô địch muốn làm gì thì làm.
Với lại hắn dù là trước đây hay bây giờ thì cũng chưa chính thức đánh nhau qua một lần nào nên tất nhiên về phương diện kinh nghiệm chiến đấu là zero.
Hơn nữa đối thủ ở đây là không chỉ có một con yêu khuyển mà là cả một đàn đến cả chục con đang đuổi theo sau.
Chỉ nói về khoảng tốc độ thôi thì đã muốn nhanh hơn Trần Nam luôn rồi nếu Trần Nam chạy chậm lại dù chỉ một chút là thành bữa ăn kế tiếp của chúng ngay.
Không những thế chúng không ngừng thay nhau tấn công khuyến cho Trần Nam phải vừa chạy vừa né để khỏi bị táp trúng.
Chưa bao giờ Trần Nam hận cái tính tò mò của mình tới vậy.
“Chết tiệt, nếu mình không tò mò thì bây giờ có đỡ hơn không?”
Tuy là trong lòng tức giận nhưng Trần Nam vẫn phải nén cơn tức giận và ráng nghĩ cách để thoát cái tình cảnh hiểm nghèo này.
“Nếu muốn thoát thì cần phải cắt đuôi bọn chúng lúc mới được”
Trong cái khó ló cái khôn, trong lúc nguy nan này Trần Nam nhớ tới mấy thứ mà hắn ném vào trong túi đồ trước đây.
— QUẢNG CÁO —
Event
Không hề chần chừ Trần Nam hét lên [Túi đồ] rồi ném những cái giường, tủ, bàn ghế nói chung bất cứ thứ gì cứng, nặng và có thể làm giảm tốc độ của mấy con yêu khuyển này là bị ném ra hết.
Trần Nam không mong là có thể giết mấy con yêu khuyển này, chỉ cần có thể làm chậm mấy con này là được.
Lúc này cũng có vài thông báo hiện lên trong khi Trần Nam vừa chạy vừa ném.
[ Hạ sát một con hung cẩu cấp 3 thu được 24 điểm kinh nghiệm ]
[ Hạ sát một con hung cẩu cấp 2 thu được 16 điểm kinh nghiệm ]
[ Hạ sát một con hung cẩu tinh anh cấp 3 thu được 30 điểm kinh nghiệm ]
Thấy mấy cái thông báo Trần Nam chỉ muốn chửi đổng lên vì mấy cái thông báo xuất hiện không hề đúng lúc đúng chổ một chút nào.
Vì tầm nhìn phía trước của hắn bị che mất khiến cho Trần Nam ném bị té mấy lần.
“Tuy là đã làm chậm mấy con này nhưng đây cũng không phải là cách làm sao bây giờ”
Trần Nam cố tìm cách thoát khỏi mấy con hung cẩu này.
Còn về phần mấy con hung khuyển này không chỉ không liên tục vồ hụt con mồi mà còn bị mồi phản kháng ném đồ vật làm chúng bị thương và còn làm chết đồng loại.
Máu điên nổi lên, hung tính trỗi dậy, giờ chúng tất cả bọn chúng không còn quan tâm đến ăn thịt Trần Nam nữa mà chỉ muốn xé xác Trần Nam cho hả giận.
Trong lúc đang cố gắng chạy Trần Nam mừng rỡ khi nhìn thấy một ngõ hẻm trong khá là quen.
“Đây rồi.
Chính là chổ này”
Trần Nam đổi hướng để chạy vào ngõ hẻm đã vô tình cứu nguy hắn một lần nữa, tuy là thoát khỏi một kiếp nhưng con hung khuyển này vẫn để lại một vết cào trên lưng của Trần Nam.
Trần Nam bị cào trúng khiến cho hắn có phần mất thăng bằng xém ngã nhưng vì mạng sống nên hắn cố gắng lấy lại thăng bằng và chạy theo mấy khúc cua nhầm làm chậm lại tốc độ của mấy con hung khuyển này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...