Nền tảng kiến thức của Thẩm Giai Du vốn khá vững chắc, lúc này lại được Lục Duy hỗ trợ nên thành tích không ngừng tăng lên.
Thậm chí trong hai lần thi cuối tháng trước khi bước vào kỳ thi chính thức, Thẩm Giai Du còn tiến vào top mười.
Cửa chính trong khu dạy học của trường có đặt một tấm bảng đen lớn, từ đầu hè đã bắt đầu thông báo ngày đếm ngược đến kỳ thi, con số trên đó giảm dần, Phương Cảnh Khanh cũng theo đó mà càng thêm lo lắng.
Lục Duy vẫn luôn ổn định chiếm vị trí đầu, mà cậu thì mới vươn lên được hai lần đó, ngộ nhỡ có chút sơ suất, thì cậu không thể học chung trường với Lục Duy nữa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Giai Du đột nhiên cảm thấy thức ăn trong miệng chẳng khác nào sáp nến, cổ họng khô rát, cậu buông đôi đũa trong tay.
“Sao lại không ăn? Cậu xem dạo này cậu đã gầy thành cái dạng gì rồi? Lại còn đang phát dục, ăn thêm chút nữa đi.”
Lục Duy gắp một miếng cá cho Thẩm Giai Du, lại nhặt đũa nhét vào trong tay cậu.
“Không đứng đắn!” Thẩm Giai Du cầm đũa chọc chọc chén, bảy phần ngượng ngùng, ba phần giận dữ, ném cho Lục Duy một cái liếc xéo.
Giữa trưa bọn họ không trở về nhà, ở trường học ăn xong thì còn có thể nghỉ trưa một chút, cho nên mẹ Thẩm đã mua hộp giữ nhiệt, hàng ngày đều làm cơm trưa cho cả hai mang theo.
Lục Duy nhanh chóng giải quyết sạch phần ăn, thu dọn hộp cơm xong rồi nhìn chằm chằm Thẩm Giai Du, bộ dáng như thể cậu không ăn xong thì hắn sẽ không bỏ qua.
“Nhóc con suốt ngày lo lắng cái gì thế? Còn như thiếu nữ u sầu ăn không ngon?”
“Tớ có thể lo lắng cái gì chứ…..
Không phải về chuyện này sao, tớ không phải cậu, làm sao có thể an tâm thoải mái được.”
Thẩm Giai Du có chút ủy khuất, có lẽ chỉ có mình cậu nhớ thương đến cái ước định kia, không chừng Lục Duy đã quên mất luôn rồi.
Thấy Lục Duy không hề để tâm, đến khẩu vị ăn uống cũng tốt, Thẩm Giai Du không nhịn được mà có chút thương tâm.
“Tôi còn tưởng chuyện gì, chỉ một kỳ thi cũng làm cậu rối rắm, cậu chỉ việc làm bài ổn, chúng ta nhất định sẽ vào được trường học tốt nhất.” Lục Duy lại nói tiếp.
“Nếu cậu thi không tốt, tôi sẽ báo danh vào cùng một trường với cậu, được không?”
Trường cấp ba trong khu vực bọn họ sống có quy mô lẫn chất lượng giảng dạy rất tốt.
Lục Duy đã lên kế hoạch sẵn, với thành tích hiện tại của Thẩm Giai Du thì hoàn toàn có thể đậu vào, nhưng chẳng may không thi tốt thì đổi sang một trường khác cũng không có vấn đề gì.
Cấp ba không phân chia ra rõ rệt như đại học, chỉ cần cố gắng chăm chỉ thì nơi nào cũng tốt.
“Thật sao?”
Thấy Lục Duy gật đầu, Thẩm Giai Du lại hỏi.
“Vậy…..vậy còn bạn gái?”
Nhìn vẻ mặt cẩn thận tính toán kia của Thẩm Giai Du, Lục Duy liền cười thành tiếng, duỗi tay xoa nắn sau gáy Thẩm Giai Du.
“Hiện tại không phải là cậu? Thế nào? Cậu muốn tìm một người khác cho tôi?”
Thẩm Giai Du trừng mắt nhìn Lục Duy, bỏ qua vẻ lưu manh của hắn, vùi đầu ăn cơm.
Trong lòng ngọt ngào vui vẻ, khẩu vị cũng tăng lên, Thẩm Giai Du nghĩ Lục Duy đây là thừa nhận hai người bọn họ đang ở bên nhau, thật tốt.
Tâm lý được thả lỏng, Thẩm Giai Du cảm thấy kỳ thật cuộc sống của cậu cũng không có trở ngại nào, trong sinh hoạt thì có ba mẹ, trong học tập thì có Lục Duy.
Cậu vốn sợ rằng đến lúc thi sẽ khẩn trương sợ hãi, nhưng sau khi nhận đề, trong đầu cậu đã nghĩ ra phương hướng, đều là những dạng bài đã được làm trong các kỳ thi tháng, còn có một ít rơi vào các đề mục mà Lục Duy đã chỉ ra cho cậu trước đây.
Nhìn đề thi, Thẩm Giai Du không còn căng thẳng nữa, tuy rằng Lục Duy đã nói dù thế nào thì cả hai cũng sẽ học chung một trường, nhưng cậu lại không muốn kéo chân Lục Duy.
Sau kỳ thi tuyển sinh là đến nghỉ hè, kéo dài đến khi báo danh vào trường cấp ba.
Mấy ngày nghỉ này, mỗi sáng Thẩm Giai Du cơm nước xong liền chạy sang nhà Lục Duy.
Ông bà nội Lục Duy tuy rằng đã về hưu, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, cháu trai còn đang tuổi học nên bọn họ vẫn luôn làm việc ở ngoài.
Còn Lục Duy mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều sẽ kiếm nơi làm thêm ngắn hạn, lần này cũng không ngoại lệ, hắn nghỉ ngơi vài ngày liền bắt đầu lên mạng tìm việc.
“Lục Duy, lần này cậu có thể đưa tớ cùng đi làm không.”
Thẩm Giai Du ngồi trên giường Lục Duy, nhìn hắn đang tìm kiếm trên máy tính.
“Không được.”
“Vì sao chứ, không có cậu, một mình tớ ở nhà chán lắm.”
Thẩm Giai Du không cam lòng, hai tháng hè quả thật là khoảng thời gian dài đối với một thiếu niên mới biết yêu như cậu.
Lục Duy ngồi ở trên ghế xoay nửa vòng, đối mặt với Thẩm Giai Du, chống tay lên cằm cau mày hỏi.
“Tôi làm bán thời gian ở quán bar, cậu muốn đi không?”
Thẩm Giai Du thành thật lắc đầu, nhìn bộ dáng đó của Lục Duy, nếu Thẩm Giai Du nói muốn đi, không chừng hắn sẽ ăn cậu mất.
Quả nhiên, thấy Thẩm Giai Du lắc đầu, sắc mặt Lục Duy mới dịu xuống một chút.
Dường như Lục Duy nghĩ đến gì đó, hắn khẽ cười.
“Tiểu ngư, cởi quần áo ra, để Duy ca ca nhìn xem em phát dục như thế nào.”
“Có….có thể không …..
đừng mà…..”
Thẩm Giai Du lắp bắp cự tuyệt, trước giờ tính tình cậu vẫn luôn mềm yếu, từ nhỏ đến lớn, dù là chuyện gì cũng chưa từng làm trái lời ba mẹ, cũng chưa từng từ chối Lục Duy.
Trước kia khi chưa trở thành người yêu, Lục Duy cũng chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu quá mức, hắn vẫn luôn bảo hộ cậu như một anh trai tốt.
“Hửm?”
“Như vậy là không đúng…..
Chúng ta vẫn còn nhỏ….
Chờ sau khi kết hôn…”
Lục Duy biết Thẩm Giai Du muốn nói gì, cho nên hắn liền ngắt lời Thẩm Giai Du.
“Tiểu ngư, anh biết anh đang làm gì, anh cũng biết rõ giới hạn ở đâu, anh sẽ không làm em tổn thương, nếu chúng ta đã ở bên nhau, anh hy vọng em sẽ đem thể xác và tinh thần của em giao cho anh, tín nhiệm anh.”
Lục Duy lại nói tiếp.
“Đây là yêu cầu của anh, nếu em không làm được, hoặc là không muốn, thì có thể từ bỏ, chúng ta vẫn sẽ như trước kia, còn về thân thể của em, anh sẽ không tiết lộ ra bên ngoài.”
Lục Duy rất cao, lúc này hắn ngồi trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh, khí thế ấy khiến Thẩm Giai Du không thốt nên lời.
Những điều Lục Duy nói tuy cậu nghe rõ nhưng lại không hiểu, cậu chỉ biết rằng cậu không muốn chia tay Lục Duy.
Nghe Lục Duy nói từ bỏ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, hai tay run rẩy nắm lấy nút áo.
Cậu nghẹn ngào.
“Đừng mà….
Lục Duy, đừng chia tay…..
em… cho anh xem là được….
Anh đừng giận.”
Lục Duy thở dài đứng dậy đi đến bên mép giường, ôm Thẩm Giai Du vào trong ngực, lại hôn hôn lên những giọt nước mắt trên má.
“Đồ ngốc, vậy mà em cũng làm lớp trưởng được, anh nói nhiều như vậy mà em chỉ có nghe được câu này thôi sao.”
“Em nghe mà…”
Thẩm Giai Du thẹn thùng lau nước mắt, lại vùi mặt vào trong lồng ngực Lục Duy.
“Vậy có muốn tin tưởng anh không?”
“Em muốn.”
Miệng khẳng định, đầu nhỏ còn gật gật theo.
Cứ như vậy, Lục Duy đã từng bước từng bước dụ dỗ con thỏ nhỏ nhảy vào trong bẫy rập của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...