Lâu rồi chưa gặp lại em rể, Khánh An bất ngờ với biến đổi lớn của Nguyên Hạo.
Bây giờ nhìn vào là một vị công tử nhẹ nhàng, cũng có ngông cuồng của tuổi trẻ .
Nhưng lại không khiến người chán ghét.
Chào hỏi Nguyên Hạo, Khánh An tiến đến bên người Dư Yên quan tâm Nguyên Hạo vài câu.
“ Nguyên Hạo, nghe nói đệ mất trí nhớ, có nghiêm trọng lắm không”
“ Mất trí nhớ” Dư Yên bất ngờ, nàng chưa nghe nói Nguyên Hạo mất trí nhớ, sờ trán Nguyên Họa lo lắng hỏi thăm.
Khánh An là vô tình nghe nói từ đồng liêu ti tức từ Phong hầu phủ truyền ra, ắt hẳn là từ người trong Phong gia truyền ra.
Hiện tại xem ra cũng là khả năng, xem Nguyên Hạo thay đổi một bộ dáng,
Trước kia Khánh An không tin hiện tại cũng tin a.
“Họa Hạo đệ mất trí nhớ, làm sao không nói cho tỷ biết, đệ không cần sợ, tỷ là đại tỷ của đệ Dư Yên”, lại hướng Khánh An giới thiệu Khánh An.
Nàng đều không để ý đến Nguyên Hạo thay đổi, chỉ nghĩ sau bệnh Nguyên Hạo yên tĩnh lại thôi.
Nguyên Hạo bất đắc dĩ nhìn Dư Yên, chỉ có thể an ủi, hiện tại tin hắn mất trí nhớ ngay cả Khánh An đều biết đến, chắc hẳn không lâu liền truyền khắp kinh.
Mất trí nhớ chỉ là cái cớ hợp tình hợp lý để thay đổi của hắn trở thành bình thường.
Hiện tại Dư Yên cũng biết đến, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, không cần bó tay bó chân biểu hiện thân mật.
“Ân, tỷ tỷ, đệ mất trí nhớ”
“Tỷ không cần lo lắng, dù đệ hiện tại không nhớ rõ tỷ, nhưng tỷ vẫn là tỷ tỷ của ta”
Dư Yên có chút khổ sở, Nguyên Hạo mất trí nhớ, đối xử với nàng ngoan ngoãn cũng xa lạ hơn rất nhiều, ban đầu nàng không để ý, hiện tại nói đến bất tri bất giác đệ đệ của nàng không giống trước kia.
Nhìn phu nhân khổ sở.
Khánh An ôm Dư Yên vào lòng ngực an ủi.
“Phu nhân nàng không cần khổ sở, nàng xem Hạo đệ hiện tại không phải thực tốt sao”
“Hiện tại vi phu nhìn Hạo đệ đều cảm thấy thoải mái không ít, nếu đã mất trí nhớ, học một ít tri thức cũng giúp ích Hạo đệ nhớ lại.”
Ôn nhu thanh an ủi Dư Yên, Khánh An lại không nhìn thấy Nguyên Hạo một bên khóe miệng trừu trừu.
Nguyên Hạo cảm thấy bản thân đã no rồi, tuy rằng ăn điểm tâm hắn cũng thật no rồi.
Dư Yên ngại ngùng rời khỏi Khánh An, đệ đệ còn ở đây đâu.
Không còn sớm, cơm trưa đưa lên.
Ăn cơm không có quy quỷ ăn không nói.
Dư Yên thỉnh thoảng gắp thịt sườn kho, khi thì gà hấp hạt sen,..
Còn kể một ít chuyện cũ của nguyên chủ.
Lại xem đôi phu thê cho nhau gắp thức ăn, thỉnh thoảng còn nhìn nhau.
Nguyên Hạo cũng không biết bữa cơm này hắn trôi qua như thế nào.
Nói đến chiều nay có buổi đấu tràng, Khánh An nghĩ mời Nguyên Hạo đi xem, thoáng mở rộng tầm mắt, cũng có khả năng khôi phục trí nhớ.
Nghe Khánh An nhắc đến đến tràng, Nguyên Hạo giờ mới nhớ ra có một buổi đấu tràng.
Không quen lắm cổ đại, Nguyên Hạo cũng tự nhiên quên mất việc này.
Giờ nhắc tới Nguyên Hạo cũng đáp ứng đi cùng, hắn cũng muốn nhìn đấu trường nơi này như thế nào, thuận tiện dẫn Mặc Vũ xem việc đời.
Dạo đấu trường trở về, Nguyên Hạo tung ta tung tăng trở về phòng, nhận được thông chi đi gặp phụ thân.
Sững sờ tại chỗ, Nguyên Hạo đối với danh nghĩa phụ thân Phong An không có gì hảo cảm.
"Không đi, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi"
Không đi, đi làm gì chẳng lẽ gặp phụ thân không phụ trách nhiệm sao, nguyên chủ xảy ra chuyện Phong hầu gia có đi xem hắn khi nào.
Nguyên Hạo không quản lão quản gia, trở về phòng đóng sập cửa.
Quản gia cũng bất đắc dĩ.
Chỉ có thể đứng ngoài cửa hô:
"Thiếu gia, hầu gia làm ngài ...báo danh, không làm phiền thiếu gia lão nô sẽ nói với Mặc Vũ"
"Thiếu gia nếu đã mệt mỏi lão phu không quấy rầy"
Gì! Đi học!
Không lầm chứ, nếu hắn nhớ không lầm nguyên chủ là ăn chơi trác táng a.
Q Q ? Trong đầu Nguyên Hạo.
Thảo nê mã áo la đát tân.
Suy sụp nằm trên giường
Nguyên Họa vò đầu.
Thật sự sẽ không thật đi học chứ, mười hai năm giáo giục bắt buộc hắn khó khăn lắm mới ngao qua.
Bây giờ lại báo cho hắn biết còn phải đi học.
Dù là tân tri thức, tân thế giới Nguyên Hạo đều nguyện gặm cây đại thụ, cũng không muốn một lần trải qua tri thức lễ rửa tội aaaaa.
Làm lộn xộn nệm chăn, Nguyên Hạo hối hận sao hồi nãy nhanh mồm nhanh miệng làm chi.
Aizz, xem ra hắn nên đi gặp một lần danh nghĩa phụ thân, ngày mai từ chối đi học còn kịp không Help me.
Bị như vậy một lăn lộn Nguyên Hạo cũng không muốn ngủ.
Hiện tại cũng đêm khuya, hôm nay đúng là chơi điên một ngày không chỉ đi xem đấu trường, Khánh ca còn dẫn hắn dạo biến nơi nổi tiếng Ngân Thành.
Đúng là được danh xung với thành giàu có nhất Ngân Triều, lần trước hắn đi qua chỉ là nhỏ bé không bằng một phần phồn hoa.
Hiện tại xem ra Ngân Triều phát triển tốt hơn hắn tưởng tượng, ca vũ nhạc loại là phong phú còn khác lạ, biểu diễn một cái kêu là kinh diễm, hắn xem mà như hòa nhập vào vũ đạo bên trong, đúng là không hổ đệ thập bảng chứ danh Vân Vũ Các không kém Biệt Uyển Các, ẩn ẩn còn có xu thế đằng trước Biệt Uyển Các.
Vân Vũ Các không hổ danh gọi Vân Vũ, từng cái nhấc chân múa tay đều mang theo thần vận, được xưng là Ca Vũ đệ nhất Các cũng không kém.
Nơi đây khách nhân đều là nhân thư sinh văn nhã, hay là kiếm khách tiêu dao, đều bôn thưởng thức ca cũ mà đến.
Vừa uống rượu ngắm nhìn ca vũ, trò chuyện thiên địa nói không nên lời tiêu sái tiêu dao, là nơi thả lỏng tâm tình tuyệt hảo.
Nguyên Hạo cũng say mê trong đó.
Thậm chí hắn còn cảm thấy vui sướng khi nghe từng khúc nhạc vang lên.
Cảm giác tựa như lúc ban đầu vào thế giới mới tràn đầy mới mẻ, tò mò tìm hiểu thế giới tâm, nhân sinh như mới nảy mầm hết thảy đều là tốt đẹp, hoa nở dưới thái dương ấm áp, gió xuân khiêu gợi, bày ra mỹ lệ thế giới trước mắt.
Nhớ đến này hết thảy Nguyên Hạo cảm thấy đi học cũng không gì sự, cùng lắm hỗn qua cùng tân bằng hữu.
Chìm vào giấc ngủ, tinh thần sảng khoái tỉnh dậy chuẩn bị cho báo danh Ngân Úy thư viện, tuy nói hai tháng sau mới nhập học, nhưng bây giờ báo danh cũng không tin sớm.
Mặc Vũ đang đứng bên ngoài chờ đợi Nguyên Hạo tỉnh lại ăn sáng, hiện tại chăm sóc bên người Nguyên Hạo chỉ còn một người hắn, cho nên Mặc Vũ phải thao mụ mụ tâm, quản Nguyên Hạo ăn mặc, còn đi chơi.
Thở dài, Mặc Vũ không có cách nào, chỉ có thể càng thêm càng quản Nguyên Hạo, mặc kệ Nguyên Hạo biện bao nhiêu lý do đều không dao động.
Dù sao Nguyên Hạo tốt cũng là hắn tốt.
Nguyên Hạo vừa ra liền thấy Mặc Vũ nghiêm túc ở đó, giật mình, suy nghĩ lại mình có làm sai điều gì không, không có a, hôm nay hắn chăm chỉ dậy sớm nha, cũng chưa làm gì không đúng.
"Hải, chào buổi sáng " Giơ lên nụ cười tự cho là soái khí Nguyên Hạo vẫy tay với Mặc Vũ.
"Thiếu gia sớm" Mặc Vũ cũng làm đáp lại.
Nguyên Hạo bình tỉnh lại chào hỏi Mặc Vũ cùng ngồi xuống ăn cơm, hai người nam nhân cùng ăn cũng không có gì ngại ngùng.
Mặc Vũ không có từ chối, tuy nói hắn nghiêm túc nhưng lại cũng không có nhiều quy củ như vậy, nhận được lời mời cùng ngồi xuống với Nguyên Hạo ăn bữa sáng.
Thấy Mặc Vũ sảng khoái như vậy Nguyên Hạo cũng bất ngờ, còn nghĩ Mặc Vũ sẽ liên tục từ chối, dưới sự kiên trì của hắn mới ngồi xuống.
Ai ngờ Mặc Vũ lại không ra theo kịch bản, còn có nếu hắn còn không ăn thì thức ăn sẽ bị Mặc Vũ một người ăn xong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...