Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!

"Cha ——" Kỳ Tử Lam đẩy cửa thư phòng ra, "Cha, cha mau nghĩ cách cứu Tiểu Bạch đi!"

"Sao vậy, Lam nhi?" Kỳ Phi Bằng để quyển sách xuống đứng dậy, vòng qua bàn đọc sách đi tới trước người Kỳ Tử Lam và Âu Dương Hiên.

"Cha, cha mau cứu Tiểu Bạch đi, nó bị trúng độc!" Kỳ Tử Lam ôm Tiểu Bạch kích động nói.

"Sao nó lại bị trúng độc? Chẳng lẽ là Tử Yên ——"

Kỳ Phi Bằng còn chưa dứt lời đã bị Kỳ Tử Lam cắt ngang: "Là tự Tiểu Bạch không cẩn thận ăn phải độc phấn của Tử Yên tỷ tỷ. Tỷ ấy nói tỷ ấy chưa kịp chế thuốc giải, cha, cha mau cứu nó ——" Cô bé ôm Âu Dương Hiên khóc nức nở.

Âu Dương Hiên nghe Kỳ Tử Lam nói mà suýt chút nữa đã bất tỉnh! Cô bé vẫn còn bao che cho Kỳ Tử Yên, cô bé này thực sự chỉ mới mười tuổi ư?

"Để cha tận lực thử xem, con nín đi đã." Kỳ Phi Bằng nhận lấy Tiểu Bạch, đặt nó lên bàn, mình thì ngồi xuống cẩn thận xem kỹ tình trạng của con thỏ trắng nhỏ, nhưng chưa tới thời gian nửa nén hương, Tiểu Bạch đã tắt thở.

"Lam nhi, cha không thể cứu được nó. Con tìm một chỗ ở trong vườn hoa rồi chôn nó đi, dừng buồn phiền quá!" Kỳ Phi Bằng vỗ vỗ vai Kỳ Tử Lam, tiếc nuối nói.

Thật ra thì hắn biết là Tử Yên cố ý làm, bởi vì chuyện giống như vậy cũng đã từng xảy ra không chỉ một lần, nhưng Lam nhi đều không so đo, hắn có thể nói gì?

Kỳ Tử Lam không nói bất kỳ tiếng nào, chỉ là cắn thật chặt môi dưới, lấy khăn tay từ trong lòng ngực ra phủ lên người Tiểu Bạch, rồi kéo Âu Dương Hiên chạy ra ngoài.

"Haiz —— đến tột cùng đứa nhỏ Tử Yên này muốn như thế nào mới có thể đối tốt Lam nhi hơn một chút đây?" Kỳ Phi Bằng nhìn bóng lưng Tử Lam rời đi, tự lẩm bẩm.

Kỳ Tử Lam kéo Âu Dương Hiên vào trong vườn, đặt mông an vị trên mặt đất.

"Lam nhi, đừng quá đau buồn. Muộn muốn chôn nó ở đó à, để ta giúp muội một tay." Âu Dương Hiên ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tử Lam.

Kỳ Tử Lam ngồi dưới đất, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, không khóc thút thít nữa, nhưng vẫn không trả lời Âu Dương Hiên, cứ vậy dùng tay đào đất trong vườn hoa.

"Muội đừng làm, cứ để đó ta làm cho!" Âu Dương Hiên nắm tay Kỳ Tử Lam, phủi sạch bùn đất trên tay Kỳ Tử Lam, sau dó đào đất thay cô bé. Chỉ chốc lát sau, hố đã được đào xong.

Kỳ Tử Lam cẩn thận đặt Tiểu Bạch vào trong hố, sau đó lấp đất vít hố lại, xong xuôi đâu đấy cô bé chắp tay trước ngực, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rồi liền kéo Âu Dương Hiên đến dãy phòng phía tây.

Kỳ Tử Lam dừng lại trước cửa một gian phòng phía tây, đẩy cửa ra một cách thô lỗ, trong phòng không phải là người nào khác mà chính là kẻ "nhiều lần phạm tội": Kỳ Tử Yên!

"Kỳ Tử Yên, ta cảnh cáo tỷ, nếu sau này tỷ còn dám có can đảm dùng động vật nhỏ làm thí nghiệm thì ta sẽ không để yên cho tỷ như ngay hôm nay đâu! Ta sẽ khiến tỷ sống không bằng chết, tỷ nghe rõ chưa?" Giờ phút này trong ánh mắt Kỳ Tử Lam có hai luồng lửa giận hừng hực, mà khí thế lúc cô bé nói chuyện khiến cho người nghe không thể coi thường.

Kỳ Tử Lam đã nhẫn nhịn hơn nửa năm trời! Cô bé xa người nhà mười năm nên rất quý trọng từng giây từng phút được chung sống với người thân, vì vậy cho dù như thế nào cô bé cũng đều đối xử hết sức hiền hòa với mọi người.

Cô bé nhớ lại cuộc sống ẩn cư trong núi trước kia, ngoại trừ người mang cô bé đi cô bé chưa từng gặp người nào khác, vì vậy không cần quan tâm người khác nghĩ gì về mình, làm chuyện gì cũng có thể tùy ý. Nhưng hơn nửa năm trở lại Yên Lam sơn trang, cô bé đã học được rất nhiều, học cách đối xử tử tế với mỗi người, học cách dùng đức báo oán, nhưng cô bé đã nhận lại được những gì? Chỉ là hết lần này đến lần khác bị tổn thương mà thôi!

Cho nên, cô bé quyết định sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa! Từ nay về sau, cô bé phải là chính mình, tuyệt đối không chịu nhịn những chuyện ấm ức như vậy!

Âu Dương Hiên đứng ở một bên, yên lặng lắng nghe Kỳ Tử Lam nói. Suýt chút nữa là hắn đã phải vỗ tay khen hay rồi! Trong quan niệm của hắn, hắn không hề cho rằng nữ nhi thì nhất định phải nhẫn nhục chịu đựng. Nữ nhi giống như Kỳ Tử Lam, hắn sẽ rất vui lòng lấy về làm thê tử!

Cái quái quỷ gì thế này? Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì thế? Cô bé mới chỉ là nữ oa nhi mười tuổi, thế mà hắn đã nghĩ đến chuyện muốn thành thân với cô bé? Đúng là buồn cười!

“Ngươi. . . . . . Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta. . . . . . ta sẽ sợ ngươi. . . . . . à?" Kỳ Tử Yên đã bị sự tức giận của Kỳ Tử Lam làm lòng run sợ, nhưng vẫn cứng miệng không thừa nhận.

"Ta mặc kệ tỷ có sợ ta hay không, tóm lại tốt nhất là tỷ nên nghe lời cảnh cáo của ta, nếu như không tin, tỷ có thể thử ngay bây giờ." Nói xong, Kỳ Tử Lam liền lôi Âu Dương Hiên rời đi.

Sau khi Kỳ Tử Lam kéo Âu Dương Hiên rời khỏi phòng của Kỳ Tử Yên, Âu Dương Hiên liền ôm lấy Kỳ Tử Lam."Muội muốn đến chỗ nào? Ta đưa muội đến đó."

"Đình nghỉ mát."

* * *

Đến đình nghỉ mát, Âu Dương Hiên nhẹ nhàng đặt Kỳ Tử Lam xuống, để cô bé ngồi trên ghế đá, mình thì ngồi bên cạnh.


Kỳ Tử Lam ngồi xuống, lập tức lấy cây sáo ngọc ra thổi. Lần này, cô bé không thổi giai điệu êm ái nữa mà là một giai điệu kiên cường, bao hàm sự tức giận vô cùng, vừa như thể một loại sóng lớn có thể dời núi lấp biển, vừa tựa như một cơn lốc mãnh liệt, cuốn sạch mọi vùng đất, hơn nữa khí thế không ngừng tăng.

Đột nhiên, Âu Dương Hiên phát hiện Kỳ Tử Lam đang mượn cây sáo để phát tiết sự phẫn nộ của mình.

Lúc Kỳ Tử Lam bắt đầu thổi thì hắn chỉ cảm thấy hết sức táo bạo, tâm trạng có chút không yên, nhưng lúc giai điệu càng lên đến cao triều thì cơn giận của hắn cũng tăng lên theo giai điệu. Hắn vội vàng hít vào thở ra đều đặn, cơn tức giận này mới dần dần bình ổn.

"Lam nhi, hãy nghe ta nói, đừng thổi nữa, muội cứ như vậy sẽ làm những người trong trang bị tổn thương đấy!" Âu Dương Hiên vội vàng ngăn cản Kỳ Tử Lam.

Dưới sự ngăn cản của Âu Dương Hiên, Kỳ Tử Lam mới dần dần khôi phục lý trí.

"Thật xin lỗi." Kỳ Tử Lam cúi thấp đầu nói xin lỗi.

"Về sau không nên lỗ mãng thế này, biết chưa? Muội như vậy sẽ làm tổn hại đến rất nhiều người vô tội!" Âu Dương Hiên nâng cằm Kỳ Tử Lam lên nghiêm túc nói.

"Ta biết rồi! Nhất định là do ta đã quá tức giận! Thật xin lỗi." Kỳ Tử Lam hết sức tự trách. Cô bé không muốn làm người khác bị thương. Trước kia khi ở trong núi, cô bé từng mượn tiếng sáo giải sầu, dần dà, cô bé cũng có thể dùng tiếng sáo đả thương người hoặc động vật giống như người mang cô bé đi. Nhưng người mang cô bé đi đã từng cảnh báo cô bé không được tùy tiện dùng tiếng sáo để đả thương người khác. Cô bé ghi nhớ rõ trong lòng, không ngờ hôm nay trong cơn thịnh nộ, suýt chút nữa đã tạo ra sai lầm lớn!

Kỳ Tử Lam lại cầm cây sáo lên thổi, nhưng lần này là giai điệu tràn đầy hòa khí, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, an toàn, khiến cho bao tức giận vừa rồi đều biến mất.

"Muội có muốn vào thành chơi một chuyến không?" Ánh mắt Âu Dương Hiên tràn đầy dịu dàng.

"Có chứ, có chứ! Ta chưa bao giờ được đi cả! Cha nói chỗ đó quá nguy hiểm, nên chưa bao giờ cho phép ta đi, vậy lúc nào chúng ta sẽ đi?" Kỳ Tử Lam để cây sáo xuống, hưng phấn lôi kéo tay hắn, vẻ mất hứng mới vừa rồi đã không còn tồn tại.

"Ngày mai được không? Nhưng phải có sự đồng ý của cha muội." Âu Dương Hiên dùng ngón tay sủng ái chỉ chỉ vào mũi cô bé, trong lòng có một loại tình cảm không ngừng dâng trào.

"Như vậy à ——" Kỳ Tử Lam nhụt chí cúi đầu. Cô bé đã từng cầu xin cha rất nhiều lần nhưng đều không thành công, " Chắc chắn cha ta sẽ không đồng ý."

"Có ta dẫn muội đi, cha muội sẽ phải đồng ý thôi."

Lời này của Âu Dương Hiên đối với Kỳ Tử Lam mà nói không khác gì một viên thuốc an thần. Ngay sau đó cô bé liền nở nụ cười rạng rỡ.

"Đúng rồi, Hoa Ngọc Lộ hoàn!" Kỳ Tử Lam đặt viên thuốc vào lòng bàn tay Âu Dương Hiên.

"Ta không uống." Âu Dương Hiên kiên quyết nói, nhưng ánh mắt hắn lại để lộ ra một tia giảo hoạt.

"Không cho huynh nói ‘không’, nếu không ngày mai ta sẽ không vào trong thành chơi cùng huynh nữa." Mặc dù giọng điệu của Kỳ Tử Lam tràn đầy uy hiếp, nhưng ánh mắt của cô bé lại toát ra vẻ cầu khẩn. Vì muốn hắn ngoan ngoãn uống Hoa Ngọc Lộ hoàn mà cô bé quyết tâm lấy chuyến đi chơi vào trong thành làm điều kiện trao đổi ! Sự hy sinh to lớn như vậy, không phải cũng chỉ vì tốt cho hắn à, nếu hắn không uống, nàng sẽ phải quỳ xuống cầu hắn chăng!

"Trừ phi ——" Âu Dương Hiên xấu xa liếc cô bé.

"Trừ phi cái gì?" Kỳ Tử Lam vội vàng hỏi.

"Trừ phi muội đút ta uống, ta mới đồng ý." Âu Dương Hiên cười nói với Kỳ Tử Lam.

"Vậy không phải rất dễ sao! Hiên đại ca, há miệng ra nào——" Kỳ Tử Lam làm như dỗ trẻ con.

Âu Dương Hiên rất hợp tác mở to miệng nhận thuốc.

"Ừ, vậy mới ngoan. Đi, chúng ta đi nói cho cha ta biết đi!" Kỳ Tử Lam muốn kéo Âu Dương Hiên đứng dậy, không ngờ lại bị Âu Dương Hiên ôm chặt vào trong ngực.

"Lam nhi, lúc ăn trưa nói cũng không muộn mà!" Âu Dương Hiên không muốn để cho Kỳ Tử Lam rời khỏi ngực của hắn sớm như vậy.

Cả buổi sáng, không phải Âu Dương Hiên kể cho Kỳ Tử Lam nghe chuyện về lãnh địa Thanh Long thì là Kỳ Tử Lam kể cho Âu Dương Hiên nghe chuyện lý thú về Yên Lam sơn trang. Nhưng bất luận Âu Dương Hiên hỏi thế nào, cô bé cũng không chịu nói về những chuyện đã xảy ra trong mười năm cô bé mất tích.

Đến thời gian dùng bữa trưa, bọn họ mới cùng nhau đến phòng khách dùng bữa. Âu Dương Hiên nói với Kỳ Phi Bằng ngày mai muốn dẫn Kỳ Tử Lam vào trong thành chơi. Kỳ Phi Bằng không nói hai lời liền đồng ý cho phép Âu Dương Hiên dẫn Kỳ Tử Lam vào thành đi dạo một chút, điều này khiến cho Kỳ Tử Lam vui mừng nhảy bật dậy khỏi ghế.

Ăn trưa xong, Kỳ Tử Lam liền kéo Âu Dương Hiên đi. Kỳ Phi Bằng và Đường Tâm Điệp nhìn bóng lưng hai người cùng nhau rời đi, mà không khỏi nhìn nhau cười.


Mặc kệ tương lai như thế nào, hôm nay rốt cuộc Tử Lam đã có bằng hữu. Điều đó khiến hai phu thê họ vui vẻ ra mặt.

* * *

Vì được vào thành chơi mà hôm qua Kỳ Tử Lam háo hức cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau còn dậy rất sớm. Chuyện đầu tiên sau khi cô bé thức dậy chính là đến phòng Âu Dương Hiên đào hắn từ trên giường lên.

"Mau lên nào! Chúng ta đi sớm một chút là có thể ở lại trong thành chơi nhiều hơn một chút!" Kỳ Tử Lam không ngừng thúc giục.

"Được rồi, không phải ta đây đã xong rồi ư?" Âu Dương Hiên bế Kỳ Tử Lam đi thẳng về phía cửa chính của Yên Lam sơn trang.

Không bao lâu sau, hai người bọn họ đã đi tới chợ.

Trong chợ có các sạp bán hàng rong: bán vải, bán đồ trang sức, bán đồ chơi nhỏ nhắn, ăn mặc đủ loại kiểu dáng đều có, làm người ta nhìn hoa cả mắt.

"Oa ——" đây là câu đầu tiên Kỳ Tử Lam nói sau khi đặt chân đến chợ.

"Lam nhi, mau nâng cằm muội lên, nếu không cằm của muội sắp rớt xuống đất rồi kìa!" Âu Dương Hiên ôm Kỳ Tử Lam, hài hước nói.

Kỳ Tử Lam lúc này mới thẹn thùng le lưỡi với Âu Dương Hiên: "Hiên đại ca, cái này không thể trách Lam nhi mà, đây là lần đầu tiên người ta được ra ngoài chơi, tất nhiên sẽ cảm thấy mọi thứ mới mẻ rồi!" Kỳ Tử Lam biện giải cho mình.

"Nói như thế không sai, nhưng mà miệng của muội cũng không cần phải há to như vậy chứ!" Âu Dương Hiên không khỏi ngửa đầu cười to, không quan tâm giờ hai người họ đang đứng trên đường cái.

"Hiên đại ca, huynh đừng cười nữa! Toàn bộ người trên phố đang nhìn chúng ta kìa." Kỳ Tử Lam ngượng ngùng cúi đầu, thì thầm bên tai Âu Dương Hiên.

Chỉ là, lực chú ý của cô bé bị chuyển dời rất nhanh! Từ trên cao nhìn xuống, Kỳ Tử Lam thấy phía trước có người bán đồ trang sức nhỏ xinh, cô bé liền chỉ về phía trước nói với Âu Dương Hiên: "Hiên đại ca, chúng ta qua chỗ đó đi."

Đến gian hàng bán đồ trang sức, Âu Dương Hiên mới để Kỳ Tử Lam xuống. Kỳ Tử Lam nhìn những món đồ trang sức bé nhỏ kia, vui như trẩy hội như thể vớ được chí bảo. Trong rất nhiều loại đồ trang sức ở đó, cô bé chỉ để ý đến một đôi khuyên tai khảm đá Miêu Nhãn và một chiếc nhẫn ngọc màu xanh lá.

Âu Dương Hiên thấy Kỳ Tử Lam yêu thích hai món đồ trang sức kia không buông tay, liền nói với người bán đồ trang sức: "Đại thúc, hai thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền?"

"Vị cô nương này thật tinh mắt! Hai thứ này đều được mang về từ Tây Vực! Hai người biết phân biệt tốt – xấu như vậy, vậy tính ba lượng đi!" Người bán hàng rong kia vừa nói vừa gói lại đôi khuyên tai và chiếc nhẫn Kỳ Tử Lam chọn.

Kỳ Tử Lam vươn tay nhận bọc giấy mà người bán hàng đưa, đang định trả ngân lượng thì bị Âu Dương Hiên ngăn lại.

"Lam nhi, coi như ta tặng muội!" Âu Dương Hiên vội vàng trả tiền cho ông chủ.

"Không được đâu!" Kỳ Tử Lam vội vàng đáp. Làm gì có ai mua đồ tặng một người rồi lại để người đó trả tiền chứ? Chiếc nhẫn ngọc này vốn định tặng cho Hiên đại ca mà, sao có thể để huynh ấy trả tiền được!

"Có chuyện gì lát nữa hãy nói! Chúng ta tới khách điếm nghỉ ngơi một lát trước, ăn chút gì đó, rồi vừa ăn vừa nói là được rồi." Âu Dương Hiên chỉ vào khách điếm phía trước cách đó không xa nói.

"Ồ!" Kỳ Tử Lam không phản đối.

Sau khi Âu Dương Hiên ôm Kỳ Tử Lam vào khách điếm, cũng không lập tức tìm chỗ ngồi, ngược lại đi thẳng về phía chưởng quỹ.

"Lam nhi, muội chờ một lát nhé."

Hắn nhìn chưởng quỹ, lòng bàn tay trái hướng xuống bàn, bốn ngón dựng thẳng, nhìn lướt qua như sườn đồi, biểu tượng cho dốc núi Kình Thiên; sau đó đặt tay phải đã nắm thành quyền lên trên tay trái, bên trong quyền tay phải còn nắm khối ngọc bội, phía trên có khắc "Âu Dương Hiên" .

"Hiên thiếu gia, là ngài. Mời vào!" Chưởng quỹ vừa thấy Âu Dương Hiên thủ thế xong lập tức mời hắn lên phòng, nhưng lúc thấy Kỳ Tử Lam bên cạnh Âu Dương Hiên ông ta có hơi do dự.

"Cô bé này là ân nhân cứu mạng của ta." Âu Dương Hiên nhìn ra nỗi băn khoăn của chưởng quỹ, không đợi ông ta mở miệng, đã nói cho ông ta nghe đáp án."Lam nhi, muội nói xem có đúng không?" Âu Dương Hiên bế Kỳ Tử Lam, cười hỏi người trong ngực .

Kỳ Tử Lam nghe Âu Dương Hiên nói, không nhịn được cười khanh khách.


Chưởng quỹ nghe lời của Âu Dương Hiên - mặc dù không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn - nhưng nếu hắn đã quyết định như thế, vậy người làm thuộc hạ là ông cũng chỉ có thể làm theo. Vì vậy, chưởng quỹ dẫn Âu Dương Hiên đi lên phòng thượng hạng ở lầu hai.

"Xin Hiên thiếu gia chờ một lát, tiểu nhân phải đi mời phân đường chủ tới." Nói xong, ông ta liền lui ra ngoài.

"Hiên đại ca, huynh nhất định phải nhận số tiền mua đôi khuyên tai và chiếc nhẫn lại." Kỳ Tử Lam thành thật nói.

"Tại sao?" Âu Dương Hiên không hiểu vì sao Kỳ Tử Lam lại kiên trì chuyện này đến vậy.

"Bởi vì Lam nhi muốn tặng chiếc nhẫn ngọc kia cho Hiên đại ca! Làm gì có người nào mua đồ tặng người ta rồi lại để đối phương trả tiền?" Kỳ Tử Lam cứ liến thoắng giải thích.

"Thì ra là như vậy, muốn ta nhận lại tiền thì có thể, nhưng đôi khuyên tai coi như ta tặng muội! Vậy nên muội chỉ cần hoàn lại ta nửa số tiền là được." Âu Dương Hiên sảng khoái đồng ý.

Ban đầu khi nghe Kỳ Tử Lam muốn tặng chiếc nhẫn cho mình, trong lòng Âu Dương Hiên chảy qua một dòng nước ấm.

Bỗng nhiên, hắn hiểu ra rằng, tại sao những ngày qua hắn lại muốn ở cạnh cô bé, hơn nữa còn rất muốn bảo vệ cho nhóc con này, thì ra hắn đã không tự chủ mà thích cô bé con này rồi.

Mặc dù tuổi cô bé còn quá nhỏ, nhưng không quan trọng, hắn có thể đợi cô bé lớn lên.

Một khi nghĩ thông suốt, trong lòng Âu Dương Hiên thoải mái rất nhiều.

"Nhưng ta chỉ có ít bạc vụn không có tiền đồng! Làm thế nào giờ?" Kỳ Tử Lam ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi Âu Dương Hiên.

"Vậy thì chờ khi muội có tiền đồng rồi trả lại cho ta cũng chưa muộn mà!" Âu Dương Hiên xấu xa cười, nhưng Kỳ Tử Lam đang tập trung suy nghĩ không hề phát hiện ra.

"Hiên thiếu gia, sao ngài tới muộn vậy?" Đi vào là một người trung niên sắc mặt hồng thuận. Ông chính là phân đường chủ Dương Châu của lãnh địa Thanh Long.

"Trước đó vài ngày ta bị đánh lén, không cẩn thận bị trúng độc, may mà có vị tiểu cô nương này cứu giúp. Cha cô bé chính là thần y võ sinh: Kỳ Phi Bằng. Ta hôn mê năm ngày, đến đêm hôm trước mới tỉnh lại."

Phân đường chủ phát hiện, khi Âu Dương Hiên nói chuyện với mình thì trên mặt tràn đầy uy nghiêm, nhưng lúc hắn vừa nhắc tới Kỳ Tử Lam thì ánh mắt không tự giác dịu dàng hơn, còn đột nhiên vuốt ve mái tóc đen nhánh của tiểu cô nương kia. Chắc hẳn vị tiểu cô nương này chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng hắn.

Sau khi Âu Dương Hiên truyền rõ mệnh lệnh xong liền phân phó phân đường chủ bảo tiểu nhị bưng chút điểm tâm vào.

Mặc dù chính thức ở chung với Kỳ Tử Lam chưa tới hai ngày, nhưng hắn vẫn biết ràng cô bé thích ăn đồ ăn vặt.

"Còn nữa, đi điều tra xem là ai đánh lén ta, đồng thời giúp ta truyền một lời nhắn, nói một tháng sau ta sẽ trở về Kình Thiên nhai!" Âu Dương Hiên tính ở lại Yên Lam sơn trang một tháng nữa.

"Vâng"

Vị phân đường chủ kia thối lui khỏi gian phòng, trong phòng chỉ còn lại Kỳ Tử Lam và Âu Dương Hiên.

"Hiên đại ca, một tháng sau huynh phải đi rồi à?" Trong giọng nói của Kỳ Tử Lam tràn đầy không muốn.

"Đúng vậy, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ trở lại tìm Lam nhi, muội nói xem có được không?" Làm sao mà Âu Dương Hiên lại tình nguyện rời bỏ Kỳ Tử Lam, nhưng hắn là người của lãnh địa Thanh Long, cuối cùng hắn vẫn phải trở về.

"Đây là huynh tự nói nhé! Ừm —— ta đeo chiếc nhẫn này cho huynh, nhắc huynh mỗi lần thấy nó sẽ nhớ đến Lam nhi. Huynh nhớ rõ phải đến tìm Lam nhi đó!" Kỳ Tử Lam đeo chiếc nhẫn mua lúc trước lên ngón út của Âu Dương Hiên. Cô bé phát hiện chiếc nhẫn ấy rất vừa.

"Tất nhiên rồi, ta cũng đeo khuyên tai lên cho muội." Sau khi Âu Dương Hiên đeo khuyên tai lên giúp Kỳ Tử Lam xong, lại lấy khối ngọc bội có khắc tên mình từ bên hông ra đưa cho cô bé, đeo cùng một chỗ với chiếc khóa vàng.

"Khối ngọc bội có khắc ‘ Âu Dương Hiên ’ này tổng cộng có hai khối, gọi là ‘ Long Phượng bội ’. Một khối ta đưa cho muội, sau này nếu muội gặp khó khăn gì thì hãy mang nó đến Kình Thiên nhai tìm ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp muội."

Thành viên của tứ tộc ở lãnh địa Thanh Long đều có hai khối ngọc bội khắc tên của chính mình, do là Long Phượng bội, nên trong đó một khối là để tặng cho nửa kia của mình. Vậy mà hôm nay Âu Dương Hiên lại đưa một khối trong hai khối cho Kỳ Tử Lam, điều này không khác gì lời tuyên thệ: kiếp này ngoài Kỳ Tử Lam ra hắn sẽ không cưới ai.

Mặc dù Kỳ Tử Lam tuổi còn quá nhỏ chưa thể hiểu hắn đưa ngọc bội cho mình là có ý gì nhưng cô bé vẫn mơ hồ cảm nhận được rằng miếng ngọc bội này rất quan trọng. Cô bé cầm khối ngọc bội trước ngực, gật đầu thật mạnh với Âu Dương Hiên.

Âu Dương Hiên và Kỳ Tử Lam dùng điểm tâm ở khách điếm mà lãnh địa Thanh Long kinh doanh xong, sau đó tiếp tục đi dạo trên đường, mãi cho đến khi sắc trời sẩm tối mới trở lại Yên Lam sơn trang.

* * *

Chớp mắt một cái một tháng đã trôi qua. Trong thời gian này, Âu Dương Hiên đã dẫn Kỳ Tử Lam đi thăm quan danh thắng ở Dương Châu, mà tình cảm Âu Dương Hiên dành cho Kỳ Tử Lam càng trở nên mãnh liệt theo thời gian hai người ở chung, nhưng hắn không hề nói cho Kỳ Tử Lam biết, dù sao nhóc con còn quá nhỏ, hắn hi vọng khi cô bé lớn lên sẽ chính miệng nói cho cô bé biết.

Hôm nay chính là ngày Âu Dương Hiên lên đường trở về Kình Thiên nhai. Cả Yên Lam sơn trang đều bị bao phủ bởi bầu không khí buồn bã khi phải chia tay, ngay cả Kỳ Tử Yên cũng không ngoại lệ - mặc dù Âu Dương Hiên chưa từng chủ động tìm nàng nói chuyện nhiều.

Mà từ sau "lời tuyên bố sẽ trả thù" của Kỳ Tử Lam, nàng cũng không bắt nạt Kỳ Tử Lam nữa.

"Tiền bối, mấy ngày này được ngài chiếu cố, vãn bối vô cùng cảm kích. Nếu sau này tiền bối có việc cần đến vãn bối xin cứ đến Kình Thiên nhai, Lam nhi có một khối ngọc bội của vãn bối, chỉ cần có khối ngọc bội kia, người của lãnh địa Thanh Long sẽ ra sức vì ngài!"


"Lão phu vô cùng chân thành hoan nghênh công tử quang lâm hàn xá lần nữa!"

Kỳ Phi Bằng biết hai miếng ngọc bội này ở lãnh địa Thanh Long có ý nghĩa như thế nào, mà Âu Dương Hiên lại đưa một khối ngọc bội của mình cho Lam nhi, tất nhiên đã chứng tỏ tâm ý của hắn. Nhưng Kỳ Phi Bằng cũng biết bây giờ hắn sẽ không mang Lam nhi đi, dù sao tuổi của Lam nhi còn nhỏ, thời cơ còn chưa đến. Cứ để cho tất cả thuận theo tự nhiên đi! Nếu ngày sau có duyên, tất nhiên sẽ còn gặp lại .

Âu Dương Hiên đi tới trước mặt Kỳ Tử Lam rồi ngồi xổm xuống.

"Lam nhi, hôm nay Hiên đại ca phải về rồi, sau này muội phải ngoan ngoãn, không nên nghịch ngợm gây sự, biết chưa? Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ đến thăm muội." Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô bé, mở miệng hỏi, "Bây giờ Hiên đại ca hỏi muội, tương lai khi muội trưởng thành có nguyện ý làm thủ lĩnh phu nhân không?"

"Làm thủ lĩnh phu nhân chơi có vui không?" Kỳ Tử Lam tò mò hỏi.

"Làm tủ lĩnh phu nhân có rất nhiều thứ để chơi, còn có những món ăn vặt ăn mãi không hết nữa, muội có muốn không nào?" Âu Dương Hiên cười trả lời.

Điều kiện như vậy - đối với Kỳ Tử Lam còn nhỏ tuổi mà nói - quả thực là vô cùng hấp dẫn, "Được, vậy tương lai ta muốn làm thủ lĩnh phu nhân. Hiên đại ca ngàn vạn lần không được để cho người khác làm đó nhé!" Quả đúng là Kỳ Tử Lam đã đồng ý.

"Cứ quyết định như vậy đi!"

"Ưm! Một lời của Lam nhi, mấy con ngựa cũng không đuổi kịp. Hiên đại ca huynh phải mau đến thăm ta đó! Nếu không có ai dẫn Lam nhi đi chơi, Lam nhi sẽ buồn lắm." Kỳ Tử Lam dừng một chút, lại nói, "Huynh phải cất thật kỹ chiếc nhẫn Lam nhi tặng huynh, phải thường xuyên nhớ Lam nhi nữa. Đúng rồi, lần sau gặp huynh, ta nhất định sẽ trả lại tiền cho huynh ." Kỳ Tử Lam chưa từng quên chuyện này. Chỉ là kể từ lần mua xong chiếc nhẫn về sau, trên người cô bé luôn không có tiền, mỗi lần trở về là tiền của cô bé không hiểu sao lại không cánh mà bay. Nhưng mặc kệ như thế nào, một ngày nào đó cô bé sẽ trả lại tiền cho hắn.

"Được! Ta phải đi rồi.” Âu Dương Hiên cố ý để Lam nhi thiếu tiền hắn, có như vậy, nếu như sau này khi hắn trở về Kình Thiên nhai không có thời gian trở lại tìm Lam nhi, tương lai nhóc con này nhất định sẽ vì trả tiền mà lên Kình Thiên nhai.

Hắn đứng lên, nói với mọi người ở phía sau: "Trong một tháng này, đa tạ các vị đã chiếu cố, Âu Dương Hiên xin cáo từ tại đây!" Dứt lời, Âu Dương Hiên liền nhảy lên ngựa đã được chuẩn bị, vung roi ngựa lên, nhanh chóng rời đi. Bóng dáng của hắn dần dần tạo thành một điểm, biến mất ở cuối tầm mắt.

* * *

Sáu năm sau

Chớp mắt sáu mùa đông hạ đã trôi qua, Âu Dương Hiên tiếp quản chức thủ lĩnh cũng đã được ba năm. Ba năm qua dưới sự lãnh đạo của Âu Dương Hiên lãnh địa Thanh Long đã trở thành môn phái lớn không thể chống lại. Trong thời gian này, Âu Dương Hiên chưa từng đến Yên Lam sơn trang, cùng trong thời gian ấy cũng chỉ viết hai lá thư, tất cả đều vì hắn thật sự quá bận rộn.

Sáu năm qua, Âu Dương Hiên chưa từng quên Kỳ Tử Lam. Hắn chẳng những thường xuyên nhớ tới nàng, mà chiếc nhẫn ngọc trên tay cũng chưa bao giờ bị tháo xuống.

Kỳ Tử Lam của ngày hôm nay đã trở thành một vị mỹ nhân người người tới cửa làm mai. Da của nàng vô cùng mịn màng, đôi lông mày lá liễu cộng thêm đôi mắt xếch, cái mũi tinh tế kết hợp với đôi môi anh đào đỏ tươi, như thể mỹ nữ bước ra từ trong tranh vậy; thân thể xinh xắn nhanh nhẹn cũng đã có lồi có lõm, khiến ai nhìn thấy nàng cũng không thể dời mắt.

Nhưng nàng không hứng thú với những người tới cửa cầu hôn, cả ngày chỉ nhớ tới Hiên đại ca đã từng cùng nàng dạo chơi Dương Châu, ngày ngày mong chờ hắn trở về Yên Lam sơn trang tìm nàng.

Mà trong sáu năm này, Kỳ Tử Yên không còn lạnh nhạt đối với Kỳ Tử Lam nữa, khiến cho Kỳ Tử Lam hưởng thụ được cái gọi là tỷ muội thực sự. Điều này làm Kỳ Phi Bằng và Đường Tâm Điệp vui mừng không thôi.

Vào lúc này, Kỳ Tử Lam cùng cha mẹ đi tới Thăng Long trấn bên dưới Kình Thiên nhai, đang trò chuyện trong một gian phòng ở khách điếm Duyệt Lai của trấn.

"Cha, chúng ta đừng thông báo gì hết! Từ dưới chân núi thông báo lên trên núi, đợi đến lúc Hiên đại ca biết chúng ta đến tìm huynh ấy, không biết đã trải qua mấy năm rồi!" Kỳ Tử Lam ra sức thuyết phục phụ thân xông thẳng lên Kình Thiên nhai.

"Sao như thế được! Kình Thiên nhai là tổng đà của lãnh địa Thanh Long, sao cho phép ba người chúng ta xông vào được? Hơn nữa con cũng biết mẹ con không biết võ công, nếu có gì sơ sót thì phải làm sao!" Kỳ Phi Bằng thật sự hết cách với nữ nhi bảo bối nhà mình. Gần đây ông định vân du tứ hải cùng ái thê, bởi vì không biết ngày nào sẽ trở về, nên quyết định đưa hai nữ nhi đến Đường Môn ở Tứ Xuyên, mà nha đầu Lam nhi này lại kiên quyết phải lên Kình Thiên nhai tìm Âu Dương Hiên chơi, nếu không sẽ phải đi du ngoạn theo hai vợ chồng ông.

Kỳ Phi Bằng nói không lại con, cho nên sai người đưa Kỳ Tử Yên đến Đường Môn, còn hai vợ chồng bọn họ dẫn Kỳ Tử Lam đến Kình Thiên nhai. Ai biết vừa đến Thăng Long trấn, nha đầu này lại nói muốn xông vào Kình Thiên nhai!

"Không sao hết! Con muốn tạo bất ngờ cho Hiên đại ca! Đi mà, cha ——" Kỳ Tử Lam bắt đầu thi triển công phu nũng nịu của nàng.

Thấy Kỳ Phi Bằng không nói lời nào, nàng lại chuyển đầu sang Đường Tâm Điệp.

"Mẹ, mẹ nói với cha đi! Dù có xông vào đi chăng nữa, con sẽ lập tức lấy khối ngọc bội này ra, con tin bọn họ sẽ không làm khó chúng ta đâu. Không phải lúc đầu Hiên đại ca đã nói cho dù gặp phải phiền toái gì cũng có thể mang khối ngọc bội này lên Kình Thiên nhai tìm huynh ấy sao?" Kỳ Tử Lam nói một cách đúng lý hợp tình, làm như thể Kình Thiên nhai chính nhà của nàng không bằng.

"Được rồi, được rồi, được rồi, coi như là cha sợ con, đều nghe theo con được chưa?" Kỳ Phi Bằng thở dài một hơi nói. Thần y võ sinh ông có danh tiếng cỡ nào trên giang hồ mà giờ lại bị chính nư nhi mười sáu tuổi bắt thóp, tin này mà truyền ra ngoài ai tin chứ! Aiz, ai bảo đó là nữ nhi của ông đây!

"Con biết cha tốt với con nhất mà!" Kỳ Tử Lam mặt mày hớn hở ôm Kỳ Phi Bằng, "Vậy chúng ta lên đường ngay thôi! Chúng ta lên Kình Thiên nhai sớm lúc nào là cha và mẹ có thể đi vân du tứ hải sớm lúc ấy!"

Vì vậy, Kỳ Tử Lam liền cùng cha mẹ tiến về phía Kình Thiên nhai. Kỳ Phi Bằng ôm Đường Tâm Điệp, Kỳ Tử Lam theo sát sau lưng cha mẹ mình, hai cha con nàng một trước một sau thi triển khinh công lên núi.

Có điều, Kình Thiên nhai chính là cơ mật trọng địa của lãnh địa Thanh Long, há lại cho người khác tùy ý xông loạn vào, cho dù hai cha con nàng có khinh công tốt đến cỡ nào, cuối cùng cũng không chống lại được sự ngăn cản của hai ba mươi người, vì thế khi bọn họ cách tổng đà Tập Anh sơn trang của lãnh địa Thanh Long ba trạm kiểm soát nữa thì bị chặn lại.

"Rốt cuộc các ngươi là ai mà lại dám xông vào Kình Thiên nhai!?" Một người trong đó lớn tiếng quát.

"Ngươi không cần phải biết ta, nhưng nên biết khối ngọc bội này!" Kỳ Tử Lam từ trong ngực móc Phượng bội Âu Dương Hiên cho nàng ra, thoáng chốc, mọi người lập tức nhường cho họ một con đường.

"Cha, con nói không sai chứ!" Kỳ Tử Lam dương dương tự đắc nói với Kỳ Phi Bằng.

Vì vậy, ngay sau đó ba người bọn họ lại tiếp tục lên đường đi đến Tập Anh sơn trang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui