Mẫu phi của Nhạc Xích Yến vốn xuất thân từ Bùi thị, Nhạc Xích yến cùng Bùi cảnh nhận có quan hệ thân thích.
Bùi Cảnh Nhận nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, người không cần phải chất vấn thần. Tất cả những gì thần làm hôm nay đều là vì điện hạ."
Nhạc Xích Yến nghi hoặc nhìn hắn.
Bùi Cảnh Nhận không nhanh không chậm giải thích kế hoạch của mình.
Tóm lại, có 300.000 lượng sẽ được gửi đến Giang Nam, lãnh thổ của hắn.
Hắn muốn đem về cho Nhạc Xích Yến một chút binh quyền, nhưng không tìm được cơ hội, tình cờ ở phía nam sông Dương Tử xảy ra nạn thổ phỉ nên hắn lấy cớ này mà chiêu binh nuôi quân.
Về phần 150,000 lượng đưa cho Bắc Vực, hắn nhận được tin tức, mấy năm gần đây, địch quốc Mặc Bắc ở ngoài Bắc Vực chuẩn bị động thủ, có thể sẽ xảy ra chiến tranh ở Bắc Vực vốn ổn định nhiều năm.
"Điện hạ, nếu như phương bắc xảy ra chiến tranh, người cảm thấy ai sẽ được lợi?" Hắn hỏi.
"Người lĩnh quân." Nhạc Xích Yến trả lời.
"Điện hạ thật thông minh, nếu chiến tranh nổ ra, lương thực và vật tư sẽ tiếp tục được gửi về phương bắc. Bệ hạ cũng sẽ phải dựa vào Hoắc Nghê Lạc, đó chắc chắn không phải là điều tốt cho chúng ta.
“Hiện tại đưa cho cô ta 150,000 lượng, để cô ta trấn thủ thật tốt phương bắc, còn chúng ta ở phía nam sông Dương Tử chiêu binh… Điện hạ, ván này không phải là thua.”
Ta nhìn Nhạc Xích Yến bị Bùi Cảnh Nhận thuyết phục, gật đầu đồng ý.
Không khỏi hét điên cuồng trong lòng——
Bùi Cảnh Nhận đang nói dối!
17
Mạc Bắc ở ngoài biên giới phía bắc, đã bị ta chinh phục từ lâu, ngay cả vương đình cũng phải dời về phía xa ngàn dặm.
Ta đòi tiền chỉ để tích lũy cho Nhạc Đình Nguyên mà thôi.
Nhưng hắn lại nói rằng mình đã nhận được tin biên giới phía bắc không ổn định.
Đây chỉ là một lời nói dối!
Tại sao hắn lại làm điều này?
Hắn không có lý do gì để làm điều này.
Trừ khi……
Đúng như Nhạc Xích Yến đã nói, hắn làm vậy vì...
Sau khi về nhà, ta được biết Nhạc Đình Nguyên đã đợi ta rất lâu.
“Điện hạ.” Ta hành lễ.
"Nghê Lạc!"
Nhạc Đình Nguyên kéo ta với ánh mắt trêu chọc: "Có phải Bùi Cảnh Nhận đã bị muội mê hoặc, bị sắc đẹp làm cho mù quáng, cần mỹ nhân không cần giang sơn rồi?"
Ta nghiêm mặt nhìn cô ấy: “Lúc người trốn học ở học viện, từng bị đại tỷ tỷ trách phạt.”
Sử dụng thành ngữ một cách bừa bãi, nói những điều vô nghĩa.
Nhắc đến Đại công chúa, Nhạc Đình Nguyên ngừng đùa giỡn, nhún vai:
“Trong đám trẻ khi đó, đại tỷ tỷ ngày nào cũng đánh ta, nhưng lúc nào cũng ôm muội, có khi còn ôm theo muội đánh ta.”
Đó là bởi vì lúc nhỏ Nhạc Đình Nguyên là người nghịch ngợm nhất!
Học viện của Đại Ân, chuyên tiếp nhận những con cháu từ các gia tộc danh giá.
Ta, Nhạc Đình Nguyên, Bùi Cảnh Nhận và nhiều đứa trẻ khác ở độ tuổi tương tự đều là bạn cùng lớp.
Môn "Sách luận" trong học viện là do Đại công chúa giảng dạy.
Người tài hoa xinh đẹp, xán lạn rực rỡ tựa như ánh mặt trời.
Vì vậy, khi người bị luận tội, những người từng lớn lên dưới sự chăm sóc của người đều dâng lên tấu sớ, vì người phân minh.
Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ.
Một người là Nhạc Xích yến, người chưa bao giờ bước vào học viện.
Người còn lại là Bùi Cảnh Nhận, hắn cũng được Đại công chúa dạy dỗ như ta.
Hắn chỉ im lặng, lúc đó ta chỉ nghĩ hắn ta tham sống sợ chếc và vô ơn.
Nhưng sau khi trở thành gia chủ Bùi gia, hắn lại viết một bản tấu sớ và lấy đi mạng sống của Đại công chúa.
"Nghê Lạc."
Nhạc Đình Nguyên nhìn ta, vẻ mặt ồn ào biến mất, ánh mắt bình tĩnh.
"Thứ nhất, Bùi Cảnh Nhận chính là nguyên nhân dẫn đến cái chếc của đại tỷ.
“Thứ hai, Bùi Cảnh Nhận là gia chủ Bùi gia, chỉ cần còn tồn tại, liền khó có thể thoát khỏi gia tộc.
"Thứ ba, mọi người đều biết Bùi Cảnh Nhận là người của Tứ hoàng tử, hắn có thể phản bội Nhạc Xích yến, cũng có thể phản bội ta, ta không thể tin tưởng người này, tuyệt đối sẽ không tin tưởng hắn."
“Sau này cho dù ta không giếc hắn, cũng sẽ không tái sử dụng hắn, huống chi, hắn càng không xứng với muội, thân nhân của ta, tướng quân của Đại Ân triều.”
Ta nhìn Nhạc Đình Nguyên, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng đáp lại.
"Ừm."
"Ta hiểu rồi."
18
Đêm tối và đầy gió.
Khi ta đang lén lút xung quanh.
Dựa lưng vào bức tường ngoài của phủ tể tướng, ta cảm thấy như thể mình bị trúng tà rồi.
Bùi Cảnh Nhận muốn làm gì thì làm, không ai ép buộc, tại sao ta lại tâm phiền ý loạn như vậy.
Không cần thiết phải cả đêm không ngủ, chạy đến tận đây để làm những việc vô nghĩa.
Tuy nói vậy.
Nhưng đến thì cũng đã đến rồi...
Ngay khi ta đang do dự có nên trèo tường hay không, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của ai đó bên trong bức tường.
Ta lập tức hạ eo xuống và áp sát vào tường.
"Đây, dựng cái thang này lên—đúng rồi, dựng nó lên ngay đây...kéo dài thêm một chút nữa...Được rồi!"
Sau khi mọi người rời đi, ta trèo lên tường và nhìn thấy một chiếc thang chắc chắn.
Bùi Cảnh Nhận biết ta sẽ tới!
Tính toán không bỏ sót thì sao? Ta cũng không cần thang của hắn.
Nhảy về phía trước và đi thẳng vào bên trong - Ta sử dụng khinh công!
Khi đẩy cửa sổ bước vào, ta vốn tưởng rằng sẽ thấy Bùi Cảnh Nhận đang đợi mình, nhưng không ngờ lại rơi thẳng vào một căn phòng đầy sương nước.
Rèm sa buông xuống, tiếng nước chảy không ngừng.
Người đàn ông này - đang tắm!
Ta theo bản năng quay người lại, lắp bắp: "Ta, ta không biết..."
"Đóng cửa sổ."
Một giọng nói bình tĩnh vang lên từ sau tấm rèm mỏng: “Ta lạnh.”
Ta ồ một tiếng.
Đóng cửa sổ ngay lập tức.
Sau khi đóng cửa sổ, ta bực bội vỗ nhẹ vào mu bàn tay mình: "Sao lại đóng? Lạnh chếc hắn càng tốt."
"Khục."
Ta hắng giọng và hỏi: “Sao ngươi biết tối nay ta sẽ đến?”
"Ngươi ban ngày nghe lén ta cùng Tứ điện hạ nói chuyện, trong đầu có rất nhiều nghi vấn. Với tính tình của ngươi, có thể chịu đựng tối đa ba canh giờ, cho nên đêm nay nhất định sẽ tới."
Ta vội quay lại: “Ngươi biết ta nghe lén à?”
Bùi Cảnh Nhận không biết võ công, chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, không có khả năng biết ta ở trên nóc nhà.
Phía sau tấm rèm có một ngọn đèn đang cháy khiến bên trong trở nên mờ ảo.
Bùi Cảnh Nhận tựa người vào bồn tắm, bờ vai mềm mại.
Tim ta lỡ một nhịp và lập tức quay đầu đi.
“Ta ngửi thấy mùi thơm của hoa lan và xạ hương,” hắn nói.
Là ta đã chủ quan.
Bùi Cảnh Nhận khác với người thường, hắn sinh ra đã có hương thơm, giống như hoa lan và xạ hương.
Hắn và ta đã kết hôn lâu như vậy, chắc chắn ta đã bị ám mùi, người bình thường có thể không ngửi được, nhưng Bùi Cảnh Nhận chính là nguồn gốc của mùi thơm này, vừa ngửi thì liền có thể nhận ra.
“Vậy,” ta nói nhẹ nhàng, “những lời kia là đang cố ý nói cho ta nghe, ngươi đang gạt ta.”
"150 ngàn lượng quân lương sẽ được chuẩn bị trong vòng mười ngày. Ta sẽ đích thân giám sát quá trình này. Ngươi cũng có thể tự mình đến Hộ bộ giám sát, hoặc có thể đích thân hộ tống về phía bắc."
Hàm ý là tiền chắc chắn sẽ được đưa đến tay ta.
Thế thì hắn không lừa ta.
“Tại sao?” Ta bối rối nhìn người đàn ông đằng sau tấm rèm.
Hắn đang giúp ta, tại sao lại giúp ta?
Bùi cảnh Nhận duỗi tay, quấn mái tóc dài quanh ngón tay, quấn qua một bên cổ rồi chìm xuống nước.
Không có tóc che lại, nhìn thoáng qua có thể thấy được tấm lưng như ngọc.
Hắn từ từ quay đầu lại và liếc nhìn ta.
“Có lẽ là vì ta không muốn sống nữa.”
Nói đến đây, hắn cười lạnh, lẩm bẩm: “Có lẽ là vì ta muốn làm cho tình thế thêm hỗn loạn… Quân lương 300.000 lượng, có thể chiêu mộ bao nhiêu binh sĩ? Ba mươi vạn? Năm mươi vạn… Nhạc Đình Nguyên có thêm bao nhiêu binh lính, Nhạc Xích yến sẽ có thêm bấy nhiêu... Một ngày nào đó, nếu nổ ra một cuộc chiến, đó sẽ là sự sống chếc của hàng vạn người... A, có lẽ, không chỉ hàng vạn người, chiến tranh nổ ra, núi sông sẽ sụp đổ, thế giới đảo lộn, đất nước bị hủy diệt. Mang tai họa đến cho nhân dân, gây ra đổ má/u hàng ngàn dặm..."
“Bùi Cảnh Nhận!” Ta giận dữ hét lên: “Ngươi điên à?”
"Không phải ta điên, mà là ngươi thất hứa." Bùi Cảnh Nhận ngữ khí lạnh lùng.
Ta đột nhiên không nói nên lời.
Bùi Cảnh Nhận đứng dậy, lấy bộ đồ ngủ mặc vào.
Tấm màn được mở, hắn bước ra, người đầy hơi ẩm.
Tấm vải mỏng ướt đẫm, chúng bám chặt vào cơ thể, gần như trong suốt.
Ta bị lời nói vừa rồi của Bùi Cảnh Nhận làm cho giật mình, mở miệng, nhưng lại không nói được một lời.
Hắn chậm rãi bước về phía ta, đi một bước, nói một câu.
"Ngươi từng nói cả đời này chỉ yêu mình ta.
"Nếu một ngày nào đó mà hối hận và phản bội ta.
“Sông núi sụp đổ, thế giới đảo lộn, đất nước gặp tai họa, dân tộc diệt vong, má/u đổ hàng ngàn dặm…”
Hắn bước chân trần, mỗi bước đi, mu bàn chân liền cong lên thẳng tắp.
Gạch lát sàn màu tối và da thịt hắn thì trắng muốt.
Giữa hai cực trắng đen, lời nói hung hãn của hắn lại vang lên.
Hắn từng bước tiến tới, ta từng bước lùi lại.
Lưng ta đập vào cột, không còn cách nào rút lui, hắn đặt một tay lên vai ta, nhìn xuống.
Đôi mắt tối tăm như vực thẳm.
“Lời do chính miệng ngươi thề. Ta đã tin, đem cả trái tim mình dâng lên, nhưng ngươi lại bỏ rơi ta.
"Ngươi phản bội ta, ta sẽ trả thù ngươi.
"Tại sao lại không thể?"
Đồng tử và môi ta run rẩy.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên lại mỉm cười: "Đừng sợ, lời thề đó... không liên quan gì đến ngươi cả."
Ta giật mình.
Hắn lùi lại hai bước, thu dọn bộ quần áo ướt sũng, uể oải nói:
"Nương tử của ta là người tin tưởng ta nhất trên đời, nàng ấy sẽ chỉ đối xử tốt với ta, coi ta là tình yêu đích thực của nàng ấy, sẽ không để ta thất vọng hay bỏ rơi ta, đáng tiếc nàng ấy đã chếc rồi."
Nói xong, hắn mỉm cười với ta và nói: “ Hoắc tướng đột nhập vào nhà bản tướng lúc nửa đêm. Chắc cũng không muốn nghe chuyện xưa của bản tướng cùng vong thê, những sự tình kia, bản tướng cũng không nên cùng Hoắc Tướng quân nói."
“Vong thê”: “…” Ngươi nói còn không nhiều.
"Ta mệt mỏi, đêm đã khuya, nam nữ khác biệt, Hoắc tướng quân mời trở về." Hắn bình tĩnh quay người lại.
“Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta…”
"Ngươi không phải là vong thê của ta, ta không có nghĩa vụ phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ngươi. "
Bùi Cảnh Nhận lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi người.”
Ta mới chần chờ một chút, Bùi cảnh nhận lại gọi người tới thật.
Lý do thoái thác: Bị ép rút lui.
Thực tế hình tượng: Chạy trối chếc.
Đêm đó, Bùi Cảnh Nhận quay lưng lại với ta và ta bị lính canh của hắn truy đuổi suốt tám con phố.
Cuối cùng sau khi chạy thoát, ta trở lại phủ tướng quân, kiệt sức nằm trên giường.
Ta không thể ngủ được!
Ta giống như một chiếc bánh nướng, quay trái quay phải, lăn tròn.
Trong đầu không ngừng nghĩ về Bùi cảnh Nhận.
Lạnh lùng và xa cách, là tính cách mà ta quen thuộc.
Nhưng tối nay, ta thực sự cảm thấy hắn có chút khác.
"Hắn sẽ không thật sự muốn gây họa, làm loạn giang sơn chứ."
Ta lẩm bẩm, lại lập tức lắc đầu: "Không thể nào, hắn là người có dã tâm, làm sao vì một đoạn chồng hờ vợ tạm, liền không quan tâm, đi gây sự đến long trời lở đất chứ?"
Sẵn sàng từ bỏ quyền lực và của cải, lại phát đi.ên, muốn gây ra hỗn loạn và muốn cả thế giới chôn cùng với tình yêu của mình.
Phải là người trong đầu toàn yêu đương đến cỡ nào, mới có khả năng làm ra loại sự tình này?
Loại trừ đi những thứ vô lý không có cơ sở, còn lại một khả năng, dù vô cùng khó tin, cũng là chân tướng duy nhất.
Bùi cảnh nhận làm như vậy, cõ lẽ —— Là vì ta.
Những lí do thoái thác điê.n cuồng kia, cũng là đang lên án, mỉa mai ta.
Chồng hờ vợ tạm, chồng hờ vợ tạm, nói cho cùng, vẫn từng là vợ chồng......
Ta từng ăn cháo hắn nấu, mặc qua quần áo hắn chuẩn bị cho ta, cùng hắn cùng giường chung gối.
Ài!
Sâu kín than nhẹ về sau, ta thì thào nhỏ giọng: "Nếu là không có mất trí nhớ liền tốt......"
Đêm khuya tĩnh mịch.
Cực kỳ lâu sau.
"Nếu là Đại công chúa không chếc thì tốt rồi." Ta nhẹ nói.
19
Bùi Cảnh Nhận quả thật giữ lời.
Mười ngày sau, việc kiểm kê quân nhu được hoàn tất và gửi đến biên giới phía Bắc.
Ban đầu ta muốn cùng hộ tống, nhưng lại bị Nhạc Đình Nguyên giữ lại Đế đô.
Lão hoàng đế sức khỏe càng ngày càng kém, mấy ngày liền thổ huyết.
Dù còn sống nhưng long thể yếu ớt, ta không thể rời xa Nhạc Đình Nguyên vào lúc này.
Không khí trong triều căng thẳng như sắp có giông bão kéo đến.
Tuy nhiên.
Mưa gió chưa đến.
Người đi.ên lại đến trước.
"Bùi Khanh, khanh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa?" Lão hoàng đế đôi mắt đục ngầu lúc này lại thanh tỉnh không ít.
Không chỉ hoàng đế bối rối, mà không ai trong cung điện có thể giữ được bình tĩnh - kể cả ta.
“Thần nói muốn từ chức để giữ tang cho vong thê của mình.” Bùi Cảnh Nhận lớn tiếng nói, ánh mắt bình tĩnh.
Cả triều đình xôn xao.
Nhạc Đình Nguyên, Nhạc Xích yến, cả bốn con mắt đồng thời nhìn về phía ta.
Tôi không khách khí trừng mắt nhìn lại.
Nhìn ta làm gì?
Không liên quan đến ta mà!
Vong thê, vong thê, chẳng phải chỉ là vong thê thôi sao——
Ta nghiến răng ken két, sớm nên nghĩ đến, Bùi cảnh nhận không phải bị đi.ên, hắn đang đè nén, để nổ ra một vố lớn!
"Vong thê......"
Lão Hoàng đế vuốt vuốt huyệt Thái Dương: "Trẫm nếu nhớ không lầm, ngươi chưa cưới vợ, từ đâu ra vong thê?"
"Ba tháng trước, thần vô ý ngã xuống sườn núi, được một nữ tử cứu, thần nhất kiến chung tình, cho nên vội vàng thành hôn."
Quan phục bị giật hai lần, nhạc đình Nguyên lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Muội còn cứu được hắn à?"
Ta kéo lại quan phục của mình và phớt lờ cô ấy.
"Nữ nhân kia thế nào?" Lão hoàng đế hỏi.
“Chếc rồi.” Hắn thản nhiên trả lời.
“Ba tháng sau khi thành hôn liền chếc?” Lão hoàng đế khó hiểu.
"Chếc," hắn mặt không biểu cảm nói, "Chếc không toàn thây, chếc một cách nhanh gọn."
Phốc--
Ta liếc Nhạc Đình Nguyên với ánh mắt hình viên đạn.
Nhạc Đình Nguyên mím chặt môi, nén cười.
Lão hoàng đế có chút kinh ngạc: "Ngay cả thi thể cũng không còn?"
“Không,” Hắn nói dối không chớp mắt.
Hoàng đế già và bệnh tật, nhưng không ngu ngốc.
Sau khi hít vài hơi, ngài ấy nhìn Bùi Cảnh Nhận nói: "Bùi Khanh, tội khi quân là tội nặng."
Bùi Cảnh Nhận đã chuẩn bị sẵn, từ trong tay áo lấy ra hai tờ giấy, một đỏ một xanh.
“Đây là hôn thư và lời thề giữa thần và nàng ấy.”
Lão hoàng đế lật qua một trang: “Núi... Núi cô?"
"Nàng ấy được tìm thấy dưới vách đá, nên được gọi là Núi cô." Hắn bình tĩnh trả lời.
Phốc haha—
Ta một lần nữa liếc Nhạc Đình Nguyên với ánh mắt hình viên đạn.
Cô ấy che miệng cười lớn đến nỗi bờ vai run lên.
“Núi cô, Bùi Cảnh Nhận, ừm... hôn thư là thật..." Lão hoàng đế nhìn xem.
Không đúng.
Ta nhìn tờ màu đỏ trên bàn, đúng là tên ta là Núi cô, nhưng Bùi cảnh Nhận lẽ ra phải gọi là Quân Khanh, sao lại có thể là tên thật của hắn?
Ánh mắt ta chuyển động, liếc nhìn Bùi Cảnh Nhận.
Hắn nhìn thẳng về phía trước và phớt lờ ta.
...Phải.
Ta chợt nhớ ra lúc viết hôn thư là hắn tự tay viết, ta quá tập trung vào việc thành hôn càng sớm càng tốt nên không để ý những gì hắn viết.
“Lời thề này...” Lão hoàng đế trịnh trọng nói: “là một nữ nhân, lại to gan và bất kính như vậy!”
Bùi Cảnh Nhận vén áo choàng quỳ xuống đất, bình tĩnh nói: "Vong thê vì quá yêu thần, yêu đến đi.ên cuồng, cho nên mới phát ra lời thề như vậy."
"Không thể nào!" Nhạc Đình Nguyên lại nghiêng đầu, "muội còn vì hắn mà phát ra lời thề độc như vậy? Đừng có yêu quá mù quáng nha muội muội.”
Ta đẩy đầu cô ấy ra sau.
Mặt ta nóng bừng, xấu hổ và tức giận.
Cái gì gọi là quá yêu hắn, yêu đến điê.n cuồng.
Ha, người vì yêu mà đi.ên
Ai đi.ên người đó tự biết!
“Được rồi, ta không quan tâm đến người chếc, nhưng việc khanh từ chức vì một người phụ nữ như vậy là không được. Ta cho khanh thời gian ba ngày, để tang cho nàng ta và tiến hành tang lễ - có thể coi là làm trọn tình nghĩa với tình yêu sâu sắc mà cô ta dành cho khanh rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...