Nguyện Cưng Chiều Em

Còn một tuần nữa Lâm Tuệ đã chính thức đi dạy ở Bắc Ngoại, cô muốn thuê một căn phòng ở gần trường, nhưng Diệp Đào Ngọc muốn cô ở nhà chị ấy. Lâm Tuệ đọc lại dòng tin nhắn giữa hai người:

"Em muốn thuê phòng sao?"

"Vâng"

"Đừng thuê, em đến ở luôn với chị đi. Nhà chị cũng cách trường em có 4km, cũng không xa lắm, còn tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Em ở đây chị mới yên tâm được"

"Vâng được ạ"

"Mấy hôm nữa cuối tuần chị với Phúc Nhị sẽ qua dọn đồ giúp em"

"Được rồi em nghỉ ngơi đi"

Sáng thứ 7, Lâm Tuệ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi, cô thở dài một hơi vừa lo lắng đồng thời cũng vừa hồi hộp. Đến tối, khi Diệp Đào Ngọc tan làm thì Phúc Nhị mới chở nàng đến nhà Lâm Tuệ. Sau khi xếp mọi hành lý vào cốp xe xong xuôi, Lâm Tuệ chào tạm biệt ba và dì Chu. Cô vừa cầm tay ba vừa dặn dò ba giữ gìn sức khỏe, chịu khó ăn uống, cuối tuần thì cô sẽ trở về thăm ba.

"Con cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé. Đào Ngọc a, bác cảm ơn cháu nhiều lắm. Nhờ cháu chiếu cố Tiểu Tuệ nhà bác"

"Vâng nhất định ạ, bác yên tâm"

"Tiểu Tuệ cháu không cần lo lắng ở nhà quá, có dì ở đây rồi. Cháu cứ yên tâm đi làm nhé"

"Cháu cảm ơn dì, dì cũng phải giữ gìn sức khỏe. Giờ cháu phải đi rồi. Tạm biệt ba, dì Chu"

Phúc Nhị vừa lái xe anh nhìn qua gương chiếu hậu cười nói:

"Cô Lâm, cô trưởng thành hơn nhiều rồi"

"Chắc cũng không ít anh xếp hàng theo đuổi nhỉ haha"

Diệp Đào Ngọc đen mặt nói:

"Cậu nói linh tinh cái gì đó?"

"A... tôi xin lỗi"

"Em ấy là bạn gái tôi!"

Phúc Nhị trợn tròn mắt há hốc mồm:

"Hai người... là thật sao?"


Đương nhiên anh biết tiểu thư rất quan tâm Lâm Tuệ, anh cũng chỉ nghĩ là tiểu thư trân quý và coi trọng cô ấy cho nên mới làm nhiều việc cho Lâm Tuệ như thế. Nhưng thật không ngờ bọn họ là một đôi.

Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy Lâm Tuệ đỏ mặt đang được tiểu thư ôm vào trong lòng, anh gật đầu nói:

"Vâng tôi hiểu rồi"

"Hai người rất đẹp đôi"

Diệp Đào Ngọc cười cười không nói gì.

Lâm Tuệ nói nhỏ:

"Chị thả em ra được rồi"

"..."

Sau khi về đến nhà của Diệp Đào Ngọc, đối với chị ấy chỉ là một ngôi nhà, nhưng với người bình thường thì đây là căn biệt thự cực kì xa hoa. Tọa lạc tại vị trí cực đẹp mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Dọn hết đồ xuống xe, Diệp Đào Ngọc cảm ơn Phúc Nhị rồi bảo anh có thể trở về được rồi, mọi việc còn lại thì nàng sẽ lo.

Lâm Tuệ sẽ ngủ chung phòng với Diệp Đào Ngọc, vừa bước chân vào phòng ngủ, nơi này khiến cô nhớ đến khi đó hai người cùng nhau thân mật lần đầu bỗng dưng có chút ngại ngùng. Ánh mắt Lâm Tuệ va phải bức ảnh chị ấy treo trên tường, cô hứng thú bước tới lại gần quan sát.

"Chị treo lúc nào thế?"

"Cũng được một năm rồi đó~ Em xem chị còn làm album của chúng mình nữa nè." Nàng vừa nói vừa bước lại gần ngăn kéo đầu giường lấy ra một quyển album đưa cho Lâm Tuệ. Vừa nhận được quyển album, cô hồi hộp mở ra xem. Lâm Tuệ nhìn từng bức ảnh được dán cẩn thận, còn có những dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp của chị ấy ghi chú lại qua mỗi bức ảnh, khiến cô xúc động rơm rớm nước mắt.

Nàng đứng ở một bên chăm chú quan sát biểu cảm của em ấy, thấy thế nàng vui vẻ nói:

"Em thích không?"

Lâm Tuệ mỉm cười hạnh phúc lật từng trang ra đọc cẩn thận, mãi lúc sau cô mới lên tiếng:

"Em rất thích, thực ý nghĩa nha. Được rồi từ bây giờ em cũng sẽ viết vào cuốn album này"

"Được rồi, mau xếp đồ ra sau đó chị đưa em đi ăn tối"

"Vâng"

Vừa bỏ hành lý ra, Diệp Đào Ngọc thấy con gấu bông mấy năm trước nàng tặng lúc em ấy đi phỏng vấn ở công ty, nàng cười nói:

"Em còn giữ sao?"


"Đương nhiên là em vẫn giữ rồi"

"Haha, ừm rất tốt." Nàng vừa nói vừa xoa đầu cô. Lâm Tuệ đặt con gấu trên nóc tủ đầu giường.

Hai người hì hục gần một tiếng mới sắp xếp xong, Diệp Đào Ngọc sau đó lái chiếc xe Bentley Continental GT màu trắng sang trọng đưa Lâm Tuệ đến nhà hàng gần đấy. Ở nhà riêng thì nàng chỉ giữ lại vài cái để đi làm hàng ngày vì nhà để xe không đủ diện tích chứa hết, cho nên số xe còn lại sẽ để lại bên biệt thự Diệp Gia.

Ăn uống xong, hai người quay trở về nhà tắm rửa. Diệp Đào Ngọc nói:

"Em tắm trước đi, lát chị tắm sau"

"Nếu em thiếu đồ gì thì nói với chị"

"À từ giờ em mặc váy lụa đi ngủ cho thoải mái. Nếu không chê thì mặc tạm của chị, ngày mai chị sẽ mua cho em đồ mới"

Lâm Tuệ nhớ đến lần trước cũng đã rất xấu hổ rồi, giờ lại bắt cô mặc thêm chắc chết mất. Không phải cô không có đồ ngủ, Lâm Tuệ cũng chỉ đem theo có bốn, năm bộ đủ mặc nhưng là quần áo ngủ chứ không phải váy ngủ.

"Em..."

"Tiểu Tuệ à, mặc váy sẽ thoải mái hơn. Tin chị"

Cô thở dài một hơi rồi trả lời:

"Chị không được trêu em đâu nhé"

"Sao chị lại trêu em?"

"Chị còn hỏi?"

Sợ mỹ nữ nổi giận, nàng vội nói:

"Ahaha em còn sợ gì chứ, thôi được rồi mau tắm đi không tí nữa sẽ lạnh"

Trong lúc Lâm Tuệ đang tắm rửa, nàng tranh thủ mở laptop ra làm việc. Một lát sau, cửa phòng được mở ra mang theo mùi hương hoa hồng ngọt ngào phả vào mũi Diệp Đào Ngọc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Tuệ mặc chiếc váy ngủ đỏ, để lộ đôi chân trắng nõn thẳng tắp mê người, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn kia đến nỗi quên cả hô hấp. Lâm Tuệ thấy thế liếc nhìn nàng:

"Chị nhìn đi đâu thế?"

Lâm Tuệ càng bước đến gần giường, nàng ngửi được mùi thơm của sữa tắm vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ, như thế này làm sao tâm nàng không động đậy được cơ chứ.


"Chị nhìn người đẹp ngay trước mắt chị"

"Chỉ giỏi nịnh"

"Chị không nịnh bạn gái chị thì chị nịnh ai đây"

Lâm Tuệ vừa ngồi xuống giường, Diệp Đào Ngọc gập máy xuống để lên nóc tủ, bổ nhào đến ôm cô từ đằng sau, không ngừng hít mùi thơm trên cơ thể em ấy.

"Em thơm quá bảo bối"

Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng phả vào cổ mình, Lâm Tuệ cảm thấy hơi thở mình có chút rối loạn, cô nói:

"Chị đi tắm trước đi"

"Haha, được rồi." Buông tha cho Lâm Tuệ, nàng đứng dậy mở tủ đồ sau đó bước vào phòng tắm.

Trong lúc chờ nàng tắm rửa, cô lấy một quyển sách ngồi lên giường đọc. Đọc được một lúc cô ngủ quên lúc nào không hay, trên tay vẫn cầm sách. Khi Diệp Đào Ngọc quay trở lại phòng ngủ, nàng thấy Lâm Tuệ đang say giấc không khỏi cảm thấy đáng yêu. Nàng bước đến sửa lại tư thế nằm cho em ấy rồi cất quyển sách về chỗ cũ, sau đó cũng tắt đèn nằm xuống bên cạnh cô. Nàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống trán Lâm Tuệ rồi cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau Lâm Tuệ vẫn dậy sớm lúc 5h như bình thường, chỉ trừ những lần kia là ngoại lệ dậy muộn. Cô thấy chị ấy vẫn đang ngủ rất ngon lành, cảm giác dậy sớm ngắm người mình yêu còn đang ngủ cũng khiến cô mãn nguyện. Cảm giác người trong lòng đang ngọ nguậy, Diệp Đào Ngọc ôm chặt cô hơn, nhắm mắt nói:

"Sao em dậy sớm thế? Nằm xuống ngủ thêm đi. Hôm nay là chủ nhật mà"

"Em không ngủ được nữa"

"Chị cứ nằm thêm một lúc nữa đi"

"Thiếu hơi của em chị không ngủ nổi nữa"

Lâm Tuệ cảm thấy có chút buồn cười nói:

"Chị lớn rồi có phải con nít đâu mà cần hơi người"

"Chị tình nguyện là con nít a"

"Trời ạ"

"Cho chị ôm em một chút nữa thôi"

"Được rồi em thua chị"

Sau khi Lâm Tuệ lại được nàng ôm một lần nữa, cô chỉ có ngắm nhìn gương mặt kia của chị ấy, nhưng chỉ mấy giây sau đột nhiên bàn tay hư hỏng của Diệp Đào Ngọc để lên ngực cô. Lâm Tuệ giật mình xấu hổ nhấc tay của chị ấy ra, vừa nhấc ra tay của nàng lại đè lên ngực cô. Lâm Tuệ đỏ mặt nói:

"Chị sờ cái gì thế? Chị không đứng đắn là em dậy bây giờ đó"

"Cho chị sờ một chút thôi, sờ một lát chị liền ngủ lại được"

"Chị...a"


Lâm Tuệ đương nhiên không mặc áo lót khi đi ngủ, sau khi bị sờ vài lần, tất nhiên là cơ thể cô có phản ứng trước sự khiêu khích của chị ấy. Hơi thở cô trở nên nặng nề, không thể chịu đựng được nữa, cô bắt lấy cổ tay của nàng.

"Chị dừng lại được rồi"

Một lát sau cô thấy hơi thở của chị ấy trở nên đều dần, có lẽ đã ngủ rồi. Thở dài một hơi, sau đó cô cũng nhắm mắt lại. Một lần nữa tỉnh lại đã là 7h, lần này Lâm Tuệ mở mắt ra đã không thấy người bên cạnh đâu, cô dứt khoát rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh.

Xuống nhà bếp, Lâm Tuệ thấy nàng vừa chuẩn bị xong đồ ăn sáng, cô vui vẻ chạy đến.

"Em dậy rồi sao? Mau ngồi đây ăn sáng thôi"

"Lát nữa sẽ đưa em đi mua quần áo"

Hai người tập trung dùng bữa không ai nói gì. Sau khi ăn uống dọn dẹp xong xuôi, nàng chở cô đến trung tâm mua sắm. Nàng muốn mua cho em ấy vài bộ đồ ngủ và mấy bộ đồ để đi dạy học.

Mỗi khi cô thay một bộ đồ mà chị ấy thấy đẹp, ngay lập tức nàng sẽ nói:

"Gói giúp tôi bộ này"

"Sao chị mua lắm thế?" Lâm Tuệ vỗ trán hỏi.

"Cũng có bao nhiêu đâu"

"Vậy em mà tiêu hết tiền của chị chị đừng khóc đấy nhé"

"Haha em mà chịu khó tiêu tiền của chị, chị còn vui mừng nữa ấy chứ"

"Hừ"

Cảm thấy đã mua đủ số đồ cần thiết rồi, nàng chở cô đi ăn kem. Hai người đang ngồi ăn bỗng nhiên có một cậu bé chừng bảy, tám tuổi cầm theo một bông hoa hồng đỏ đến bàn đưa cho Lâm Tuệ:

"Chị ơi, cái anh đằng kia tặng chị nè. Ảnh bảo ảnh thích chị." Cậu bé vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía người đàn ông kia. Lâm Tuệ nghe xong thì không khỏi bất ngờ, còn Diệp Đào Ngọc thì nhíu chặt mày. Hai người đồng thời nhìn về phía chàng trai kia. Anh ta mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Tuệ như lời chào hỏi. Lâm Tuệ cũng nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta sau đó nhẹ nhàng nói với cậu bé:

"Chị bảo, em mang hoa trả lại cho anh kia đi. Nói với anh ấy là chị có người yêu rồi"

"Chị cho em cái này." Cô vừa nói xong thì móc trong túi xách ra vài cái kẹo mút tặng cho cậu bé. Cậu bé nhìn thấy kẹo mắt sáng lên, vội vàng nói cảm ơn sau đó cầm hoa rời đi.

Khi cậu bé rời đi, cô quay ra nhìn thấy ánh mắt nàng đầy sát khí nhìn người đàn ông kia. Nhưng có vẻ như anh ta chỉ chăm chú nhìn Lâm Tuệ nên không bắt gặp được ánh mắt kia của Diệp Đào Ngọc. Lâm Tuệ có chút dở khóc dở cười nói:

"Chị nhìn người ta ghê vậy sao?"

"Nếu anh ta còn dám tặng hoa cho em nữa thì đừng trách chị"

"Kem sắp chảy hết rồi. Mau ăn nốt thôi, kệ anh ta đi"

Sau khi cậu bé trả lại hoa cho Vương Ngôn Khải, còn kèm theo lời nhắn của Lâm Tuệ. Anh ta cảm thấy rất thất vọng và tức giận, đột ngột đứng dậy khiến cậu bé giật mình. Sau khi rời đi, Ngôn Khải ném bông hoa vào trong thùng rác, có ý định sẽ cướp cô gái kia về tay mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận