Nguyện Cưng Chiều Em

Giữa tháng 6 thời tiết Berlin vô cùng trong lành, thời tiết ấm áp dễ chịu, hôm nay cũng chính là ngày Lâm Tuệ chính thức tốt nghiệp thạc sỹ. Bạch Tiểu Giang cũng vừa tốt nghiệp tuần trước nhưng cô không thể đến dự, chỉ có thể gọi video chúc mừng. Ngay khi cầm trên tay tấm bằng thạc sỹ, Tô Hồng Sương sau đó đăng bức ảnh hai người chụp chung công khai trên Weibo với dòng chữ:

Chúc mừng tân thạc sỹ của chúng ta! Chị yêu em! @BX_Jiang

Ngay sau đó phía dưới phần bình luận mọi người đều cảm thấy sốc. Mấy cẩu độc thân đu boy love hay girl love đều thấy hưng phấn khi nữ thần bọn họ có bạn gái. Hơn nữa hai người họ đứng chung nhìn cũng thật đẹp đôi. Sau đó cư dân mạng thi nhau mò vào trang cá nhân của Tiểu Giang coi thử, cảm thấy cô cũng rất ít đăng cái gì lên mạng, cũng không tìm được thông tin gì nhiều về cô.

"Nữ thần của tôi đã có bạn gái ư O_O?? Vậy tôi thất tình online sao?"

"Trời đất thiên thần quỷ địa ơi"

"Mê quá, tôi cược Tô tổng nằm trên"

"Lầu trên a~ tôi thì nghĩ tô Tổng nằm dưới, vạn năm thụ haha"

"Chủ tịch bá đạo và cô vợ nhỏ bé của nàng ta haha"

"Trong đầu tôi có 7749 kịch bản rồi đấy"

"Hết nước chấm"

"Hai người yêu nhau bao giờ thế? Giấu kỹ quá"

....

Lâm Tuệ cũng đăng một bình luận chúc mừng:

"Chúc hai người hạnh phúc đến đầu bạc răng long nhé"

"@Misahra: Đừng! Mình không dám nhận đâu. Đầu mình hiện giờ đang bạc rồi, hôm qua còn vừa đi nhổ răng khôn về xong." Thật ra Tiểu Giang vừa nhuộm quả đầu màu trắng khói.

"@BX_Jiang: Thật sao? Trời đất. Vậy thì chúc hai người sớm sinh quý tử vậy😂"

Cư dân mạng:

"@Misahra: Đúng ý tôi luôn"

"@Misahra:+1"

"Á tôi thật mong chờ tiểu Tô Tô à nha"

...

Diệp Đào Ngọc cũng đăng một dòng bình luận:

"Chúc mừng Tiểu Giang tốt nghiệp nhé"

"Em cảm ơn chị"

"@Almira: Ôi Diệp tổng biết bạn gái của Tô tổng sao?"

"Lầu trên sao thế? Đương nhiên là biết a~"

"Họ chơi thân với nhau nên đương nhiên biết là biết rồi"


...

Vương Ngôn Thanh sau khi đọc bài viết này xong cảm thấy rất tức giận, cô nghiến răng ném điện thoại thật mạnh xuống giường.

Nhìn số lượt trả lời bình luận của Lâm Tuệ lên tới hàng trăm, Bạch Tiểu Giang cảm thấy rất đau đầu nói:

"Cũng tại Tiểu Tuệ mà giờ mọi người cứ hóng cái gì mà Tiểu Tô Tô chứ"

Tô Hồng Sương đọc bình luận mà không nhịn được cười, nàng ôm điện thoại cười nãy tới giờ:

"Được rồi, mọi người cũng chỉ là nói đùa thôi. Nếu có đẻ con thì sẽ là chị"

"Haizz"

"Tuần sau Tiểu Tuệ cậu ấy tốt nghiệp nên vừa mới mời em đi dự"

"Ừ Tiểu Tuệ cũng vừa nhắn cho chị xong"

"Chị sẽ đặt vé"

...

Quay trở lại Berlin, sáng nay Lâm Tuệ dậy sớm trang điểm, Diệp Đào Ngọc đặc biệt mời chuyên gia trang điểm nổi tiếng khắp cả Trung Quốc đến trang điểm cho em ấy. Mấy tiếng sau cuối cùng cũng trang điểm và làm tóc xong, mọi người ai cũng trầm trồ phải khen Lâm Tuệ. Diệp Đào Ngọc không nhịn được cảm thán nói:

"Tiểu Tuệ, em xinh quá"

Cô xấu hổ nói:

"Cũng là tay nghề của chị Nhã Lâm rất xuất sắc mới đúng nha"

"Haha được rồi, Diệp tổng cô cũng ngồi xuống đi, tôi giúp cô trang điểm luôn"

"Làm phiền cô. Chỉ cần trang điểm cho tôi nhẹ nhàng thôi là được rồi"

Trang điểm cho Diệp Đào Ngọc, Nhã Lâm không cần tốn nhiều công phu như Lâm Tuệ. Chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng thôi mà nàng cũng rất xinh rồi.

"Đã xong. Hai người đứng cạnh nhau tôi xem nào"

Nhã Lâm mỉm cười hài lòng:

"Trông hai người cũng thật đẹp đôi, nhìn không ra là cách nhau 8 tuổi lận đấy"

"Haha. Chị giúp chúng tôi chụp vài bức ảnh được không?"

"Đương nhiên"

Nhìn bức ảnh Diệp Đào Ngọc rất hài lòng, nàng quyết định để ảnh này làm hình nền điện thoại, máy tính luôn.

"Chị gửi cho em với"

"Ừm tí nữa chị gửi cho, giờ thì lên trường em thôi. Chị thật nóng lòng à nha"

"Vậy thì chúng tôi xin phép về trước nhé. Sáng sớm mai tôi còn có lịch với khách hàng nữa"


"Còn nữa chúc mừng em nhé, Lâm Tuệ"

"Vâng em cảm ơn, hai người vất vả rồi"

"Cảm ơn cô Lâm và Tiểu Trúc"

"Ừ chúng tôi đi đây"

"Tạm biệt mọi người", trợ lý của Nhã Lâm lên tiếng sau đó cô cầm theo túi đồ chạy theo sau Nhã Lâm. Đi được một đoạn Nhã Lâm nói:

"Em mang chị xách bớt cho"

"Em có thể xách được, không nặng đâu"

Nhã Lâm không vui nói:

"Em xách nhiều như vậy nhỡ tí nữa mỏi tay không cẩn thận làm rơi túi đồ trang điểm thì làm sao?"

Nghiên Dương Trúc trong lòng đang có chút mừng rỡ tưởng chị ấy quan tâm mình nhưng chỉ một giây sau cô bị dội cho một gáo nước lạnh.

"A vâng vậy chị cầm cái này đi"

Tiểu ngốc tử

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Lâm Tuệ cùng Diệp Đào Ngọc gọi một chiếc taxi đến trường. Hai người sóng đi cùng nhau thu hút rất nhiều cặp mắt, thậm chí còn có nhiều người sẵn sàng giơ ống kính máy ảnh lên chụp. Vừa nãy bọn họ còn chưa hết sốc với cặp đôi ban nãy, giờ lại đến cặp đôi này. Phải nói khí chất của Diệp Đào Ngọc tỏa ra khiến người ta có cảm giác ngưỡng mộ không thôi, còn Lâm Tuệ đi cạnh nàng cũng thu hút không kém ánh mắt của nam giới.

Từ hàng ghế đằng kia, hai người đã thấy Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương.

Đã lâu không gặp nhau đương nhiên Tiểu Giang rất nhớ Lâm Tuệ, cô vội vàng bổ nhào đến ôm chặt Lâm Tuệ. Tô Hồng Sương và Diệp Đào Ngọc đều đứng ở một bên nhíu mày.

"Trời ơi xem ai đây, lâu lắm không gặp cậu huhu. Mình rất nhớ cậu đó Tiểu Tuệ"

"Mình cũng nhớ cậu lắm. Còn có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu"

"Được rồi Tiểu Giang em thả em ấy ra đi, ôm chặt như vậy hỏng hết lớp trang điểm của Lâm Tuệ bây giờ." Tô Hồng sương giọng có chút chua nói.

"A mình xin lỗi"

...

Buổi lễ chính thức bắt đầu lúc 8h, khi Lâm Tuệ được hô tên, cô nhanh chóng bước lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp. Một tràng pháo tay nổ ra, Diệp Đào Ngọc cùng với Bạch Tiểu Giang thi nhau chụp ảnh cô. Đứng chụp ảnh với thầy hiệu trưởng sau đó cô mới bước xuống sân khấu.

Toàn bộ buổi lễ diễn ra thành công tốt đẹp, Lâm Tuệ cùng mọi người đi chụp ảnh riêng. Họ chọn mọi góc đẹp trong trường để chụp. Đứng ở giữa là Lâm Tuệ và Diệp Đào Ngọc, hai người nắm tay nhau trông rất hạnh phúc. Sau khi kết thúc tiết mục chụp ảnh, cả bốn người rủ nhau đi ăn trong một nhà hàng sang trọng. Họ cùng nhau tâm sự đủ mọi chuyện.

"Bao giờ hai người về nước?", Tiểu Giang hỏi Lâm Tuệ

"Một hai hôm nữa mình sẽ trở về"

"Gấp vậy sao? Mình còn định rủ mọi người đi du lịch"


Lâm Tuệ an ủi cô:

"Vậy đợi dịp khác nha, mình giờ rất muốn trở về nhà"

"Ừ được rồi, vậy giờ chúng ta gọi đồ ăn thôi"

...

Sau khi lên máy bay, Nghiên Dương Trúc mệt không chịu nổi cho nên cô định chợp mắt một lúc, mà ai ngờ một lúc là tận 6 tiếng sau. Khi tỉnh dậy cô thấy mình còn đang dựa đầu vào vai chị Nhã Lâm.

"Em tỉnh rồi sao?"

"Chết, em ngủ quên mất. Xin lỗi chị"

Nhã Lâm thở dài:

"Sao phải xin lỗi?"

"Em..."

Dương Trúc biết nàng không thích người khác tùy tiện đụng chạm vào cơ thể. Chị ấy nổi tiếng trong giới là như vậy rồi. Vừa nãy mình cư nhiên dựa vào vai chị ấy ngủ như vậy không biết có bị trách mắng gì không. Cô len lén quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng, cũng thật may là không có gì nghiêm trọng. Nhưng sao đôi mắt chị ấy trông có chút u buồn vậy nhỉ? Chắc là thiếu ngủ. Dương Trúc thầm nghĩ.

Nhìn đồng hồ giờ mới có 15h, còn khoảng 6 tiếng nữa mới đến nơi. Nhã Lâm nói:

"Em mệt thì nằm nghỉ thêm tí nữa đi"

Cô xấu hổ nói:

"Em đã ngủ nhiều như vậy rồi giờ không thể ngủ nổi được nữa"

Nhìn thấy gương mặt mới tỉnh ngủ kia có chút dễ thương, nàng rất muốn vuốt ve thêm một lần nữa, nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ. Chỉ những lúc em ấy ngủ, nàng mới dám sờ thử gương mặt mềm mại xinh đẹp kia, thậm chí còn không ít lần hôn lên. Nàng biết em ấy ngủ rất sâu giấc, dù trời có sập cũng sẽ không biết gì.

...

Đã kết thúc hai năm học vất vả, hôm nay Lâm Tuệ và Diệp Đào Ngọc sẽ quay trở về Bắc Kinh trước, còn Tô Hồng Sương với Bạch Tiểu Giang hai người rủ nhau đi du lịch Châu Âu.

Trở về Bắc Kinh, Diệp Đào Ngọc ghé qua thăm ba Lâm rồi sau đó phải quay trở về xử lý nốt giấy tờ trong mấy ngày vừa qua, còn Lâm Tuệ vừa về nhìn thấy ba, cô không khỏi xúc động. Đã một năm không gặp, nhưng may mắn là ông vẫn còn rất khỏe. Hai ba con ôm chầm lấy nhau, cô không kìm nén được những giọt nước mắt nức nở nói:

"Con trở về với ba rồi đây. Con từ giờ sẽ hảo hảo chăm sóc ba thật tốt..."

"Tiểu Tuệ, chúc mừng con. Ba xin lỗi không thể chứng kiến khoảnh khắc con tốt nghiệp thêm một lần nữa"

"Không sao đâu ba..."

Bác gái giúp việc cũng không kìm được nước mắt, bà đã ở căn nhà này suốt một năm trời. Bà cũng biết rằng Lâm Tuệ rất giỏi, thỉnh thoảng dọn dẹp lại căn phòng của cô bé, bà luôn lau cẩn thận từng chiếc cúp, huy chương...Cô bé cũng rất hiếu thảo, ngày nào cũng gọi điện về hỏi thăm ba.

"Được rồi ăn cơm thôi, dì đã nấu xong cả rồi"

"Vâng đợi cháu một chút ạ"

Lâm Tuệ nói xong thì nhanh chóng thắp vài nén nhang cho mẹ và em trai rồi mới ngồi xuống ăn cơm. Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, cô ngồi tâm sự với ba một hồi lâu rồi sau đó hỏi:

"Ba à, giờ chúng ta chuyển đến nội thành sống có được hay không?"

"Lúc đó con có thể dễ dàng chăm sóc cho ba hơn"

Lâm Tuệ đã tích góp được một số tiền cũng kha khá trong suốt mấy năm trời, cô muốn ba sống trong một căn nhà đẹp hơn, rộng rãi, thoải mái hơn. Với lại cũng nên gần Bắc Ngoại một chút.

Ông cười xoa đầu con gái.

"Ba hiểu, nhưng ba muốn sống quãng đời còn lại trong căn nhà này, con không cần lo cho ba quá. Con còn sự nghiệp phía trước, cứ làm theo những gì con muốn là được, chỉ cần con hạnh phúc là đủ với ba rồi"


"Hơn nữa ở đây ba đâu có sống một mình đâu đúng không?"

Dì Chu cũng cười nói:

"Đúng vậy Tiểu Tuệ, ở đây ba cháu có dì rồi. Nếu nhớ ba thì hàng tuần có thể về thăm ông ấy cũng được"

Lâm Tuệ rơm rớm nước mắt ôm ba:

"Vâng con thật lòng xin lỗi ba"

Cô nhìn dì Chu nói tiếp:

"Cảm ơn dì trong suốt thời gian qua đã chăm sóc cho ba cháu. Cháu sẽ ghi nhớ"

"Đứa nhỏ này thật là"

"Được rồi chắc cháu cũng mệt lắm rồi phải không? Đi nghỉ ngơi trước đi"

"Vâng, vậy con xin phép"

Nằm xuống chiếc giường thân quen kia, cô nhắm mắt hồi tưởng lại mọi việc trong suốt một năm qua. Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, giờ cô đã là thiếu nữ 24 tuổi. Cô còn nhớ ngày nào mình vừa mới bước chân vào đại học, mà sắp tới đây cô đã có thể chính thức đi dạy ở trường. Đây là điều nằm ngoài dự đoán của cô. Còn khoảng hơn hai tháng nữa cô sẽ quay trở lại Bắc Ngoại, thật là mong chờ.

Đang nằm vu vơ suy nghĩ bỗng nhiên cô nhận được cuộc gọi của nàng. Vừa bấm nghe thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước:

"Bảo bối, em ăn cơm chưa?"

"Ừm em vừa mới ăn xong, còn chị?"

"Chị đang ăn nè. Hay để chị gọi video cho em nhé"

"Haha vâng"

Hình ảnh chị ấy đang ngồi ăn cơm hiện rõ mồn một trước màn hình, Lâm Tuệ cảm thấy ngồi ngắm chị ấy ăn cũng là một dạng hạnh phúc, cô rất trân trọng khoảnh khắc như lúc này.

"Được rồi bây giờ chị sẽ giả vờ làm nhà phê bình ẩm thực nhé"

Lâm Tuệ cười ha hả nói:

"Oh"

"Em cứ chờ mà xem"

Nghiêm túc cắn một miếng thịt bò Kobe, nàng nói:

"Miếng thịt mỏng manh tan chảy trong miệng, độ mềm mịn tuyệt hảo, nước sốt độc đáo thực sự làm tôn lên hương vị"

"Ăn cùng với cơm nóng là sự kết hợp hoàn hảo"

"Cà-rốt chín mềm, canh nấm đậm đà"

Lâm Tuệ ở một bên cười nhìn nàng pha trò:

"Chị ăn nốt đi, đừng bày trò nữa. Còn có cơm dính dưới cằm chị rồi kìa"

"Hả ở đâu?"

"Ở đây này." Cô vừa nói vừa lấy tay chỉ vào cằm mình.

Giả vờ ho khụ khụ hai cái lấy cơm xuống, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Tuệ dùng filter miệng rộng, nàng cười đến nỗi sặc cả cơm. Lâm Tuệ xấu hổ vội vàng hủy filter, vừa nãy nhất thời lỡ tay quệt phải.

"Chị... chị ăn cho xong đi, em cúp máy đây." Không đợi chị ấy trả lời, Lâm Tuệ xấu hổ dứt khoát tắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận