Cuối cùng Lâm Tuệ cũng đã kết thúc một năm học đầy vất vả, vì vậy cô nhanh chóng đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh thăm gia đình, đồng thời cũng muốn thăm mộ Lâm Dĩ. Còn Bạch Tiểu Giang thì vẫn quyết định ở Úc, đằng nào thì ba mẹ cô hai người họ suốt ngày đi du lịch với bạn bè, cô có trở về thì cũng không có ai ở nhà.
Sau khi đặt chân đến Bắc Kinh, mọi thứ vẫn như xưa không có gì khác biệt, chỉ là gần chỗ trọ cũ của cô mọc thêm vài quán ăn. Về đến nhà, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, trong nhà không có ai, có lẽ ba mẹ đi thăm mộ Lâm Dĩ. Bước chân vào, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là ảnh thờ của em trai, Lâm Tuệ không nhịn được xúc động, cô lau nước mắt đến thắp nhang cho Lâm Dĩ. Cô ngồi chờ một lúc thì cuối cùng ba mẹ cũng trở về, họ ngạc nhiên khi thấy Lâm Tuệ, ba Lâm vội vàng nói:
"Con về từ lúc nào thế?"
"Con vừa về được một lúc thôi, ba mẹ là đi thăm mộ Lâm Dĩ sao?"
Ba Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy ba mẹ sau một năm ngày càng già nua hơn, cô không khỏi đau lòng, những năm tháng qua họ sống bằng số tiền Lâm Tuệ kiếm được cộng với tiền trợ cấp nhà nước. Với lại mỗi lần Diệp Đào Ngọc đến thăm, nàng cũng biếu họ ít tiền sinh hoạt.
Mẹ Lâm mặt buồn rầu nói một câu:
"Trở về nếu mệt thì nghỉ ngơi trước đi"
Lâm Tuệ rơm rớm nước mắt nói:
"Con không sao, bây giờ con muốn đi thăm Lâm Dĩ một chút"
Mua một bó hoa đặt cạnh mộ Lâm Dĩ, Lâm Tuệ nói:
"Xin lỗi Lâm Dĩ, bây giờ chị mới trở về thăm em được, mong em ở bên đó sống thật hạnh phúc, chị sẽ cố gắng chăm sóc ba mẹ thật tốt"
Cô thủ thỉ rất nhiều chuyện xưa, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, cô liền đứng dậy trở về nhà ăn tối với ba mẹ. Từ ngày Lâm Dĩ mất, mẹ cô càng ốm yếu hơn, bà không muốn ăn uống cái gì cả. Cô hỏi ba thì mới biết được, Lâm Tuệ đau lòng khuyên nhủ mẹ:
"Mẹ, nếu mẹ thương Lâm Dĩ, thương ba, thương con thì phải ráng lên, đừng để bệnh"
Cô ngồi khuyên một lúc, bà mới chịu ăn nốt chén cơm. Cô cảm thấy thời gian nghỉ hè này nhất định phải ở nhà hảo hảo chăm sóc ba mẹ. Thời gian qua ở Đức cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, trên mặt không còn nét non nớt, ngây thơ như hồi học đại học nữa.
Sáng hôm sau, cô đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, về sẽ trổ tài cho ba mẹ. Ở nhà vài hôm với Lâm Tuệ, ba mẹ cũng bớt cô đơn, họ cũng tâm sự chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện. Ba mẹ thấu hiểu và yêu thương cô hơn, đặc biệt là mẹ, điều này khiến cô rất cảm động. Cô đưa họ đi chơi khắp Bắc Kinh, đi những nơi họ chưa được đi, vì sức khỏe của ba mẹ còn yếu nên không đi quá xa được.
Ở nhà hơn hai tháng với ba mẹ, tâm trạng họ cũng tốt hơn, sức khỏe cải thiện lên khá nhiều. Cô cảm thấy vui vẻ không ít. Trước ngày bay một tuần, cô quyết định đến thăm ba mẹ Diệp. Cô vẫn luôn biết ơn họ vì đã không trách tội Lâm Dĩ. Đang phân vân mình có nên mua chút quà hay không nhưng mà nghĩ lại thì vẫn phải mua, phép tắc là vẫn phải có. Cho dù họ bảo không cần nhưng mình lâu lắm rồi mới đến thăm cũng không thể đi tay không được. Chọn mua một ít hoa quả rồi cô nhanh chóng bắt taxi đến Diệp Gia.
Bấm chuông một lúc thì mẹ Diệp nhanh chóng ra mở cửa. Vừa mở ra bà nhìn thấy Lâm Tuệ, vui mừng hét lớn:
"Tiểu Tuệ, là cháu sao? Mau... mau vào trong a~"
Ba Diệp trên tầng bước xuống nhìn thấy Lâm Tuệ cũng hớn hở chạy vội xuống:
"Cháu về lúc nào thế?"
"Cháu chào bác trai, bác gái, mọi người vẫn khỏe chứ?"
"Ừ cả nhà ta vẫn khỏe, cháu gần đây sao rồi?"
"Cháu vừa về hai tháng trước, cháu vẫn khỏe ạ." Cô cười nhẹ nhàng nói.
"Cháu thật sự rất giỏi đó, nghe nói cháu sắp về dạy ở Bắc Ngoại sao?"
Lâm Tuệ ngạc nhiên hỏi lại:
"Sao bác gái lại biết ạ?"
"Là Tiểu Ngọc nói cho ta biết, quả thật cháu rất ưu tú, haizz ước gì nhà ta có thêm đứa con trai tầm tuổi cháu thì tốt, có đứa con dâu như cháu quả thật rất mát mày mát mặt mà"
Lâm Tuệ cũng mỉm cười ngượng ngùng. Trong đầu cô suy đoán là Bạch Tiểu Giang nói.
Trình Ánh Như thở dài nói:
"Mà cảm ơn cháu vụ lần trước của Bách Phong nhé, nếu không có cháu thì nguy to rồi, ta thật không ngờ nó là đứa như vậy, lại còn bắt Tiểu Ngọc làm quen với nó chứ. Thật là hồ đồ mà"
"Dạ cũng là cháu may mắn nên mới bắt gặp anh ta thôi"
"Thôi được rồi không nói chuyện này nữa. Sức khỏe ba mẹ cháu sao rồi?"
"Cháu cảm ơn bác đã quan tâm, ba mẹ cháu vẫn khỏe ạ?"
"Vậy thì tốt a~Cháu ở lại ăn tối với gia đình ta luôn nhé, Tiểu Ngọc cũng sắp trở về rồi"
Lâm Tuệ trợn tròn mắt hỏi lại:
"Chị ấy... hôm nay về nhà ăn tối ạ?"
"A đúng vậy..." Chưa kịp nói xong thì nghe có tiếng chuông cửa, tim Lâm Tuệ không tự chủ được đập nhanh hơn, ánh mắt cô dõi theo cánh cửa kia là chị ấy sao, ngay lúc này cô rất muốn trốn đi nhưng làm sao mà trốn được. Vừa mở cửa thì mẹ Diệp cười tươi nói:
"Tiểu Phi, Tiểu Tuyết a~ hai đứa đến rồi, mau vào ăn tối thôi"
Aizz hết cả hồn thì ra là Diệp tổng. Còn Tiểu Tuyết...
"Ba mẹ." Hai vợ chồng họ đồng thời lên tiếng chào.
Ba Diệp cười nói:
"Mau vào đây"
"Diệp... Diệp tổng"
Diệp Đào Phi cả kinh nói:
"Lâm Tuệ sao? Em mới trở về à? Mà đừng gọi anh là Diệp tổng nữa"
Sau khi trò chuyện một lúc thì cô mới biết cô gái xinh đẹp kia tên Đường Khả Tuyết, là con dâu gia đình họ Diệp, cũng bằng tuổi Diệp Đào Ngọc, xuất thân từ gia đình gia giáo học thức. Lúc này cô đang tính rời đi trước, nhưng bỗng dưng tiếng chuông cửa lần nữa lại vang lên, mẹ Diệp mau chóng bước nhanh chân ra mở cửa, lần này cô đang rất hoảng loạn, vội vàng hỏi:
"Anh... Anh Đào Phi, nhà anh còn có lối ra nào khác không?"
Diệp Đào Phi tưởng mình nghe nhầm vội hỏi lại:
"Hả?" Anh còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì tiếng nói Diệp Đào Ngọc vang lên:
"Ba mẹ, anh chị." Rồi ánh mắt cô chuyển dịch sang người Lâm Tuệ:
"Tiểu Tuệ..."
Lâm Tuệ run rẩy quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim Lâm Tuệ đập ngày một loạn xạ, đứng thất thần tại chỗ, cô không dám nhìn quá lâu vào mắt chị ấy, vội vàng né tránh rồi nhẹ nhàng chào hỏi:
"Diệp tổng, đã lâu không gặp"
Diệp Đào Ngọc khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tuệ thì cảm giác như thời gian đang ngừng trôi, cả thế giới dường như chỉ có hai người, nàng không nhịn được rất muốn đến ôm em ấy một cái, gương mặt kia, giọng nói kia, đã hơn một năm không nhìn thấy em ấy, không được nghe giọng nói ấm áp của Lâm Tuệ. Em ấy trông có vẻ trưởng thành hơn, nhưng lại mang theo một vẻ xa cách khiến cô không thể tiếp cận, hai tiếng Diệp tổng lạnh lùng của Lâm Tuệ như đánh thức Diệp Đào Ngọc quay trở về thực tại.
Nàng mỉm cười nén đi nỗi đau nói:
"Em..."
Lúc này, Lâm Tuệ chợt lên tiếng trước:
"Xin phép mọi người, cháu có việc nên đi trước ạ"
Nói rồi cô cầm túi xách lên định bước đi, ba mẹ Diệp rất luyến tiếc Lâm Tuệ thế nhưng không còn cách nào giữ cô lại được, lúc Lâm Tuệ đi qua người Diệp Đào Ngọc, nàng ngửi được trên người em ấy có hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài, gương mặt kia vẫn thật xinh đẹp mê người nhưng có chút lạnh lùng. Khi Lâm Tuệ bước ra khỏi cửa Diệp Đào Ngọc cũng lên tiếng:
"Ba mẹ, con xin phép đi trước"
Mẹ Diệp giận dữ nói:
"Tiểu Tuệ không ở lại, sao con lại bỏ đi nữa vậy?"
Diệp Đào Phi ở một bên nén cười nghĩ đúng là đôi trẻ mới yêu nên dễ giận dỗi nhỉ?
"Mẹ, kệ em ấy đi, chúng ta đi ăn cơm thôi"
Anh dỗ dành mẹ một lúc cuối cùng bà cũng bỏ qua rồi cả nhà đi ăn tối. Lúc này biết được Diệp Đào Ngọc theo sau mình, Lâm Tuệ giận dữ quay đầu lại nói:
"Chị đừng đi theo em nữa có được không? Mau vào nhà ăn cơm đi, giờ em phải trở về rồi"
Diệp Đào Ngọc tiếp tục tiến đến gần Lâm Tuệ hơn, nàng nói:
"Đi ăn tối với chị một lần nữa có được không?"
"Em không thể"
Diệp Đào Ngọc nở nụ cười xấu xa, lấy tay vuốt nhẹ cằm Lâm Tuệ nói:
"A~ cô bé kia thật sự rất hư nha, em có cách nào giúp chị không?"
Lâm Tuệ trợn tròn mắt, nhận ra được điều gì cô vội vàng hỏi lại:
"Cái tài khoản kia là chị sao?"
Nàng ghé sát vào tai Lâm Tuệ, nhẹ nhàng nói:
"Em nói xem~ haizz chị còn nhớ là cô bé kia nói trong lòng có chị hay sao nữa ấy nhỉ, giờ gặp chị lại như người dưng, em nói chị phải xử lý thế nào đây?"
Chết tiệt lại bị lừa. Lâm Tuệ nén giận nói:
"Em không nhắn, đó không phải em"
"Không phải em??? Thật sao?"
Thấy vành tai Lâm Tuệ đỏ một mảnh, cô lấy tay vuốt ve vành tai kia của em ấy, Lâm Tuệ cảm giác như điện giật vội vàng tránh xa Diệp Đào Ngọc, cô nói:
"Chị vào nhà đi, em phải trở về rồi, còn nữa, nếu chị mà hỏi thêm cái gì nữa em sẽ chặn chị, có biết chưa hả?"
Nói rồi cô quay đầu bỏ đi, vừa đi được vài bước, đột nhiên Diệp Đào Ngọc tiến đến bế cô lên giống kiểu công chúa. Lâm Tuệ xấu hổ đỏ mặt nói:
"Á thả em xuống"
Diệp Đào Ngọc cười ha hả:
"Sẽ không, chị rất nhớ em đó, mà lại thả em dễ dàng vậy sao"
"Này chị đưa em đi đâu thế?"
Diệp Đào Ngọc mỉm cười nói:
"Rồi em sẽ biết"
Sau khi bế Lâm Tuệ vào xe, cài dây an toàn xong xuôi, nàng đánh lái rời đi. Vừa đi nàng vừa hỏi thăm Lâm Tuệ rất nhiều, còn có cảm ơn em ấy vụ việc kia, nhưng Lâm Tuệ chăm chú lắng nghe chứ không đáp, cô chỉ có nhìn cửa sổ. Khi lái xe trở về nhà riêng, Lâm Tuệ giật mình nói:
"Đây là đâu vậy?"
"Chính là nhà chị a~"
Lâm Tuệ rất tức giận định hỏi chị ấy lý do, chợt nhìn thấy Diệp Đào Ngọc ôm bụng, trên mặt nhăn nhó, có lẽ là tái phát bệnh đau dạ dày mấy tháng gần đây rồi. Cô hốt hoảng hỏi:
"Chị đau bụng sao?"
"Chị... không sao"
"Còn nói không sao? Để em đưa chị vào trong"
Sau khi nhập mật khẩu, bước vào trong nhà, Lâm Tuệ dìu Diệp Đào Ngọc vào phòng ngủ rồi nhanh chóng rót một cốc nước ấm cho nàng. Trên nóc tủ đầu giường, cô thấy có thuốc giảm đau. Trong lòng cảm thấy đau xót, nhíu nhíu mày.
"Để em nấu tạm cho chị ít mì, ăn xong mới uống thuốc được. Chị bị đau dạ dày sao?"
Diệp Đào Ngọc rất hưởng thụ cảm giác này, nhăn nhó gật đầu.
"Chị bị lâu chưa? Tại sao lại đau?"
"Chị bị nửa năm nay rồi, chắc tại tiếp khách thường xuyên cho nên cũng uống hơi nhiều rượu." Nàng cười khổ nói.
Lâm Tuệ rất tức giận, nói:
"Lần sau đừng uống nữa, uống một xíu thôi là được rồi, như vầy nè." Cô vừa nói vừa lấy ngón cái và ngón trỏ cách nhau một khoảng nửa cm.
Diệp Đào Ngọc thấy vẻ mặt giận dữ của Lâm Tuệ rất dễ thương, cười nói:
"Em lo cho chị sao?"
Cô đỏ mặt lí nhí nói:
"Không có"
Diệp Đào Ngọc tiến đến gần khuôn mặt của Lâm Tuệ, khẽ vuốt ve:
"Còn nói không có?"
Lâm Tuệ vội vàng né tránh nhưng đột nhiên Diệp Đào Ngọc tiến đến hôn cô, Lâm Tuệ cả kinh, giãy giụa muốn rời đi, nhưng càng giãy giụa thì chị ấy càng bá đạo ép cô xuống giường, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi Lâm Tuệ, hôn được một lúc cuối cùng Lâm Tuệ không giãy giụa nữa mà nhanh chóng đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Diệp Đào Ngọc. Hai người hôn nhau một lúc liền tách nhau ra tranh thủ hít thở. Diệp Đào Ngọc cúi đầu xuống nhẹ nhàng liếm mút cần cổ trắng nõn của Lâm Tuệ, Lâm Tuệ không nhịn được rên nhẹ một tiếng, hai tay muốn đẩy Diệp Đào Ngọc ra nhưng vô lực. Bàn tay Diệp Đào Ngọc đi xuống phía dưới kéo vạt áo của Lâm Tuệ lên, nhẹ nhàng xoa vùng bụng phẳng lỳ của em ấy.
Chợt Diệp Đào Ngọc ghé sát tai Lâm Tuệ mang theo giọng nói có chút trầm khàn:
"Đừng trốn tránh chị có được không Tiểu Tuệ? Chị biết là em cũng thích chị? Xin em cho chị cơ hội được yêu em, chăm sóc em?"
Lâm Tuệ cắn chặt môi để âm thanh không phát ra ngoài, cô xấu hổ vùi đầu vào chăn, hình ảnh này làm Diệp Đào Ngọc nhớ đến cảnh lần trước em ấy trùm chăn kín mít, không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng nói:
"Em không nói gì chính là đồng ý~"
"Bỏ chăn ra, để chị nhìn thấy mặt em, nếu em như thế sẽ rất khó thở đấy"
Một lát sau, Lâm Tuệ cũng rời xa khỏi cái chăn, trên mặt vẫn rất đỏ tại sao đã cố tránh xa chị ấy rồi mà vẫn không làm được, đôi mắt cô như động tình nhìn nàng, Diệp Đào Ngọc thấy như vậy liền cúi xuống tiếp tục hôn Lâm Tuệ, bàn tay nàng nhẹ nhàng xoa vùng vụng rồi di chuyển chậm rãi lên phía trên khiến Lâm Tuệ không khỏi vặn vẹo cơ thể.
......
Ngón tay nàng nhẹ nhàng xoa phía dưới của Lâm Tuệ, nhỏ nhẹ thì thầm nói:
"Có được không Tiểu Tuệ?"
Lâm Tuệ xấu hổ gật đầu.
......
Sau khi làm xong, Lâm Tuệ cảm thấy mệt mỏi lăn ra ngủ trước, Diệp Đào Ngọc nhanh chóng lấy một cái khăn lau cơ thể em ấy một cách cẩn thận, rồi thay một cái ga giường khác. Thay xong, nàng cũng nằm xuống cạnh Lâm Tuệ ngắm nhìn gương mặt kia, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve rồi đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên trán em ấy rồi ôm Lâm Tuệ ngủ.
Sáng ngày hôm sau Lâm Tuệ tỉnh lại chợt nhìn thấy gương mặt kia, lập tức nhớ ra sự việc đêm qua khiến cô vô cùng sung sướng, cô xấu hổ lấy tay che mặt. Diệp Đào Ngọc nhẹ nhàng cầm tay cô nhấc ra nói:
"Không được che, em rất xinh đẹp nha"
"Chị nói linh tinh cái gì đó." Nói rồi cô thấy cả người mình và người chị ấy đều lõa thể, lại cảm thấy xấu hổ không thôi, dứt khoát đứng dậy định mặc quần áo, nhưng mà vừa động đậy cảm thấy rất đau, căn bản không đi nổi. Diệp Đào Ngọc vội vàng nói:
"Nay em ở nhà chị nghỉ ngơi đi"
"Không được từ chối"
Lâm Tuệ chỉ biết chấp nhận.
"Em thay quần áo đi rồi ra ăn sáng nhé"
Nói rồi nàng đứng lên kiếm một bộ đồ mới tinh cho Lâm Tuệ, cô cảm thấy ngạc nhiên hỏi:
"Chị mới mua sao?"
"Đúng vậy a~ mua cho em đó, định tặng em ít đồ trước khi đi du học, ai ngờ chưa kịp gặp thì em đã bay mất rồi"
Lâm Tuệ cảm động nói hít mũi nói:
"Xin lỗi chị, em..."
"Trời ơi xin lỗi gì chứ, em mau thử đi xem có vừa không?"
Sau khi Lâm Tuệ thay quần áo vào quả nhiên là vừa, còn rất hợp với cô, Lâm Tuệ rất thích mấy bộ đồ kiểu này, chị ấy thật hiểu cô. Trong lòng không nhịn được vui vẻ, Lâm Tuệ cố gắng bước đi đến nhà bếp rồi ôm chầm lấy Diệp Đào Ngọc đang làm đồ ăn sáng, cô khẽ hôn nhẹ lên má chị ấy rồi nói:
"Cảm ơn chị vì mọi thứ"
"Đồ ngốc"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...