Nguyện Cưng Chiều Em

Vậy là gần kết thúc một năm học thạc sỹ, đột nhiên hôm nay Mạn Đoản Uyên gọi điện cho Lâm Tuệ nói là Lâm Dĩ đã qua đời. Cô nghe xong trợn tròn mắt, dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng không ngờ điều này lại xảy ra nhanh như vậy. Trong lòng như bị hàng ngàn nhát dao đâm vào, cô vừa khóc nức nở vừa lấy tay che miệng.

Mẹ Lâm bảo nếu có thể thì về dự đám tang của Lâm Dĩ, nhưng Lâm Tuệ sáng mai có bài kiểm tra cuối học phần không thể trở về được, cô cảm thấy rất đau lòng, chỉ còn cách đợi đến kì nghỉ hè sẽ trở về nhà.

Cô buồn rầu vừa ôm điện thoại vừa khóc, nhớ lại những hình ảnh hồi bé của hai chị em, Lâm Dĩ hồi nhỏ cũng rất dễ thương, có gì ăn đều chia phần cho cô.

"Chị, chị ăn kẹo không?"

"Chị đưa em đi chơi có được không?"

"Em muốn ăn que kem kia"

"Chị muốn chơi trốn tìm không?"

...

Hồi tưởng lại những đoạn kí ức đó, cảm thấy Lâm Dĩ rất dễ thương, mới chỉ có bốn tuổi, hai má phúng phính nựng rất thích, suốt ngày chạy theo cô. Chỉ tiếc là khi thằng bé học cấp hai lại bắt đầu học thói hư tật xấu, ăn chơi đua đòi, trốn học đi đánh điện tử. Vậy mà bây giờ nó lại ra đi trước, ba mẹ lại kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Dù gì mà nói thì người khổ nhất vẫn là ba mẹ, nuôi con khôn lớn suốt ngần ấy năm mà giờ nó đã không còn trên đời này nữa. Phận làm chị như cô còn không thể trở về dự đám tang của em trai được.

Cô ngồi khóc suốt nửa tiếng đồng hồ, không có lớn tiếng khóc mà chỉ là tiếng khóc nức nở, bây giờ cô không còn tâm trạng nào mà ngồi ôn thi được nữa. Tự nhiên nhận được tin nhắn của 'Diệp Đào Ngọc':

"Em dạo gần đây sao rồi?"

Nhìn dòng tin nhắn ấy, cô chần chừ rồi ngón tay run rẩy gõ phím điện thoại:

"Em vẫn ổn. Cảm ơn chị đã quan tâm." Cô không có ý định chia sẻ việc riêng trong gia đình với người lạ, như thế chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.

"Ừ vậy thì tốt, em nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận"

Thật ra Diệp Đào Ngọc tháng nào cũng đều đặn đến thăm gia đình nhà Lâm Tuệ, hôm nay nàng cũng đến thăm nhưng không ngờ rằng đây cũng là ngày mà Lâm Dĩ ra đi vĩnh viễn. Diệp Đào Ngọc vừa nãy đã vô tình đã nghe được cuộc điện thoại giữa mẹ Lâm và em ấy. Nàng sợ Lâm Tuệ đau lòng cho nên muốn nhắn tin hỏi thăm. Nhìn dòng tin nhắn kia nàng cảm thấy đau lòng, em ấy vẫn cố tỏ ra quật cường như vậy, rốt cuộc đã phải chịu đựng nhiều đến mức nào cơ chứ. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi thở dài.

Một lúc sau Bạch Tiểu Giang nhắn tin cho cô hỏi:

"Tiểu Tuệ cậu không sao chứ?"

"Tiểu Giang à, Lâm Dĩ nó qua đời rồi. Mình thậm chí còn không về được"

Bạch Tiểu Giang là mẹ cô nhắn cho biết. Nhà hai người họ ở gần nhau cho nên gia đình Bạch Tiểu Giang cũng biết được chuyện buồn này. Cô rất sốc khi nghe tin xấu như vậy, cảm thấy rất thương Lâm Tuệ, nhưng không biết làm thế nào chỉ biết an ủi cô ấy:

"Mình rất tiếc khi nghe điều này, thương cậu quá, mong cậu vượt qua được"

"Mình cảm ơn, mình sẽ cố gắng"

Nhắn xong cô buông điện thoại xuống cúi đầu xuống đầu gối, cứ mặc kệ dòng nước mắt, ngồi trong căn phòng tối tăm một mình, bên ngoài mây đen xám xịt có lẽ là sắp có trận mưa to, gió cứ thổi lồng lộng khiến rèm cửa cũng theo làn gió mà tung bay. Một lát sau trời đổ mưa, dự là sẽ kéo theo giông bão lớn. Lâm Tuệ cứ ngồi đó cho tới rạng sáng cô mới thất thểu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị tới trường làm bài thi.

Cả đêm không ngủ cộng với việc khóc cả đêm, mắt cô sưng vù như bị ong đốt, nhìn trong gương, Lâm Tuệ có chút sợ hãi không nhận ra mình. Cô trang điểm nhẹ nhàng che đi khuyết điểm ở mắt, cố gắng giữ tinh thần ổn định, xong rồi cô đến phòng thi. Mặc dù có chút mệt mỏi và đau đầu, cô mất khoảng 15 phút đầu mới tập trung lại được, Lâm Tuệ nhanh chóng hoàn thiện đề thi, đề cũng khá ổn, không đến mức khó quá.

Sau khi đám tang của Lâm Dĩ kết thúc, Diệp Đào Ngọc tiến đến an ủi ba mẹ Lâm. Mạn Đoản Uyên khóc rất nhiều, con trai bà qua đời không khác gì đã giáng một đòn chí mạng với bà. Ba Lâm cũng rất đau buồn nhưng ông không có khóc lớn như vợ, chỉ ra ôm lấy bà ấy, để bà ấy phát tiết hết mọi cảm xúc ra. Lâm Bình An nói:

"Cảm ơn cháu Đào Ngọc, đã làm phiền cháu rồi, gia đình bác rất biết ơn cháu trong suốt thời gian qua. Nếu cháu có việc ở công ty thì cứ về trước đi, mẹ nó cứ để bác lo là được", ánh mắt ông có phần áy náy và biết ơn nhìn Diệp Đào Ngọc.


Đang chuẩn bị nói gì thì đột nhiên điện thoại của nàng vang lên, nhìn người gọi đến là Thương Ngôn, nàng xin phép đi nghe điện thoại, Thương Ngôn ngay lập tức nói:

"Diệp tổng chị đang ở đâu đấy, công ty đang có việc gấp cần chị trở về ngay"

Nàng nhíu mày nói:

"Có chuyện gì sao?"

"Là Bách Phong, hắn ta đã phá hợp đồng rồi ôm số tiền chị đầu tư đó bỏ trốn rồi"

Diệp Đào Ngọc trợn to mắt hỏi lại:

"Em nói cái gì? Hắn ta... bỏ trốn?"

"Đúng vậy a, bây giờ chị phải về công ty gấp, có rất nhiều nhà đầu tư cũng đến đây, đang đợi chị về giải quyết"

"Được chị về ngay." Nói xong nàng vội vàng cúp máy rồi xin phép trở về trước.

Trên đường lái xe trở về công ty, nàng không ngừng nghiến răng, tay nắm chặt vô lăng hiện lên cả gân xanh. Về đến công ty nàng đã thấy có rất nhiều nhà đầu tư cũng tham gia dự án lần này, họ sau khi biết tiền của mình cũng bị lấy mất thì vô cùng tức giận.

Chẳng qua là Diệp Gia cùng một số công ty và nhà đầu tư khác cũng tiến hành đầu tư vào dự án sử dụng AI trong phiên dịch của công ty Bách Gia, họ rót không ít vốn vào đấy vì cảm thấy rất có tiềm năng, nhưng không ngờ Bách Phong ôm toàn bộ số tiền đầu tư đó bỏ trốn mất, cũng không biết hắn ta còn ở trong nước không hay là đã bay sang nước ngoài rồi.

Bước chân vào công ty, xung quanh Diệp Đào Ngọc tỏa ra khí tức lạnh lẽo khiến ai nấy nhìn vào cũng vô cùng khiếp sợ, bọn nhân viên cúi chào rồi nhanh chóng rời đi.

Vào phòng họp, các nhà đầu tư đều nháo nhào hết cả lên, Diệp Đào Ngọc lúc này mới bình tĩnh nói:

"Các vị bình tĩnh, hắn ta có lẽ vẫn còn ở Trung Quốc, bây giờ tôi sẽ ngay lập tức báo cảnh sát phong tỏa các sân bay và đường biên giới"

Gia đình Diệp Đào Ngọc sau khi biết chuyện thì rất tức giận, không ngờ Bách Phong là người như thế, hoàn toàn sụp đổ hình ảnh 'rể ngoan' trong mắt mẹ Diệp.

Ông nội nàng từng làm trong quân đội, vậy nên khi ông nàng gọi đến sở cảnh sát yêu cầu phong tỏa sân bay thì ngay lập tức, sở cảnh sát thành phố Bắc Kinh huy động toàn bộ lực lượng tiến hành truy đuổi bắt giữ Bách Phong.

Một nhóm sẽ tiến hành đến nhà Bách Phong điều tra, còn lại thì sẽ đến sân bay phong tỏa. Mọi chuyến bay trong ngày hôm đó đều sẽ bị hoãn lại mấy tiếng đồng hồ.

Thậm chí ở các chốt chặn biên giới, cảnh sát Bắc Kinh cũng đã yêu cầu nhờ sự hợp tác của cảnh sát biên giới.

Bách Phong đeo khẩu trang đội mũ kín mít vừa ôm tiền chạy mất, chuẩn bị đến sân bay thì đột nhiên thấy ở đó có rất nhiều cảnh sát, anh ta sợ hãi liền yêu cầu tài xế lái xe đến nhà nghỉ ở ngoại ô. Tài xế khó hiểu hỏi:

"Anh không xuống đây nữa sao?"

"Tôi chợt nhận ra mình để quên giấy tờ quan trọng ở nhà nghỉ, làm phiền chở tôi về đó, địa chỉ là xxx"

Khi cảnh sát đến nhà Bách Phong khám xét, họ không thấy ai ở nhà cả, mọi giấy tờ đều không tìm được gì. Ba mẹ anh ta sau khi biết con trai mình bỏ trốn liền cảm thấy không tin được, không ngờ rằng con trai họ lại làm như thế. Họ khóc lóc ở đồn cảnh sát:

"Chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây, có thể là thằng bé bị người ta lừa, con tôi không thể làm chuyện như vậy được"

Cảnh sát lắc đầu ngán ngẩm nói:


"Đã có chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi được, hai người có biết Bách Phong hiện giờ đang ở đâu không?"

"Chúng tôi làm sao mà biết được." Mẹ Bách vừa khóc vừa nói.

"Tiểu Vũ, đưa họ trở về nghỉ ngơi, lão gia, phu nhân nếu Bách Phong có gọi thì xin hãy cho chúng tôi biết"

Nhà của Bách Phong hiện tại đang bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhà ba mẹ anh ta thì cũng có cảnh sát ngày đêm lén lút canh gác, họ mặc đồ thường dân không ai có thể phát hiện ra, mong là Bách Phong sẽ trở về nhà thăm ba mẹ anh ta.

Đã một tuần liền, không thấy anh ta quay trở về hay là gọi điện về, ba mẹ anh ta cũng không gọi được cho con trai. Lúc này lệnh truy nã Bách Phong đã được thực hiện trong phạm vi toàn quốc, ai nhìn thấy anh ta ở đâu thì sẽ được thưởng.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, vẫn không ai nhìn thấy anh ta ở đâu. Mỗi ngày anh ta sẽ đeo khẩu trang kín mít ra cửa hàng mua đồ ăn, vì chỗ này hẻo lánh cho nên đường cũng vắng vẻ, cảnh sát cũng chưa tìm đến đây, giờ này anh ta không biết mình nên trốn ở đâu, cảm thấy ở đây an toàn hơn. Anh ta đã vứt bỏ cái sim cũ vì sợ cảnh sát sẽ truy tìm ra được.

Mua đồ trong cửa hàng tiện lợi xong, đang chuẩn bị thanh toán tiền thì chợt nhìn thấy trên tivi phát sóng lệnh truy nã anh ta, anh ta sợ hãi nhanh chóng đi tính tiền. Chợt nữ nhân viên đó thấy mái tóc và đôi mắt của anh ta có chút giống với người đang bị truy nã, nhưng cô không chắc được. Tính tiền xong anh ta trở về nhà nghỉ, biết là ở lâu cũng không tốt, anh ta bèn liên hệ với mấy người mà anh ta quen biết nhờ giúp đỡ.

"Alo đại ca ạ, có thể giúp em trốn sang nước ngoài được không? Giờ em đang bị truy nã trên toàn quốc rồi"

"Mày tự mà giải quyết đi, đừng lôi tao vào"

"Nếu anh giúp em trốn thành công, em sẽ đưa anh 40% số tiền này"

Nghe thấy sự hấp dẫn, tên đại ca đầu trọc bèn nói:

"Không tao phải lấy 70%"

Bách Phong nghe được cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, gật đầu đồng ý với yêu cầu kia.

"Ngày mai tao sẽ qua chỗ mày ở, bây giờ cấm mày đi ra ngoài lung tung, cảnh sát có lẽ sắp tìm đến khu này rồi, tao sẽ làm giả cho mày ít giấy tờ, rồi sẽ mau chóng đưa mày sang Đức, tao có người quen ở đó sẽ giúp đỡ mày"

Bách Phong như vớ được vàng vội vàng nói:

"Cảm ơn đại ca, cảm ơn anh"

"Em nhờ anh nốt một việc được không? Anh có thể đến nhà em giúp em chào hỏi ba mẹ một câu có được không?"

Chần chừ một lúc, anh ta đành đồng ý.

Buổi tối đến, tên đại ca kia ăn mặc gọn gàng lịch sự, sai thằng đệ lái một chiếc ô tô đến nhà ba mẹ Bách Phong, cảnh sát thấy có người đến liền cảnh giác quan sát, mở cửa xe ô tô là một gã đàn ông mặt có vẻ dữ tợn đến đập cửa nhà rồi hét:

"Tên Bách Phong chết tiệt mày có nhà không?"

Ba mẹ Bách sợ hãi mở cửa thì thấy tên đại ca kia, hắn liền cùng thằng đệ bước vào trong nhà. Vào trong thì nhanh chóng đóng cửa lại, hắn ta giả vờ hét lớn:

"Con trai các người ôm tiền của lão gia đây chạy đi mất, hắn nếu không trả đủ thì đừng có trách"

Ba mẹ Bách Phong nghe được liền sợ hãi nói:


"Xin anh bình tĩnh..."

Chưa kịp nói hết câu, Tân An Đường liền nói nhỏ:

"Tôi đến đây là giúp Bách Phong chào hỏi mấy người, thấy hai người có vẻ vẫn ổn tôi về luôn đây"

Mẹ Bách giật mình hoảng hốt nói:

"Cái gì? Bách Phong?"

"Bà nói nhỏ thôi, bà yên tâm tôi sẽ giúp con trai bà trốn ra nước ngoài"

"Trốn... trốn ra nước ngoài? Không thể nào? Thằng bé hiện đang ở đâu?"

"Tôi không nói được, tôi phải về rồi, bà đừng có nói gì với cảnh sát cả." Nói rồi hắn ta mở cửa bước ra ngoài rồi giận dữ đóng sầm lại một tiếng.

Sau khi hắn ta rời đi thì ngay lập tức cảnh sát bước vào hỏi chuyện:

"Người vừa nãy là ai?"

Mẹ Bách hoảng hốt nói:

"Hắn... hắn ta... đến đòi nợ Bách Phong"

Cảnh sát nghi ngờ hỏi lại:

"Có thật không?"

Ba Phong cũng lên tiếng:

"Là thật"

Ngồi trên xe, thằng đệ tò mò hỏi đại ca mình:

"Lão đại, sao ban nãy anh lại nói đòi nợ thằng Bách Phong kia?"

Tân An Đường đang hút thuốc đột nhiên ném vào người tên lái xe:

"Mày ngu lắm, tao nghi ngờ cảnh sát đang theo dõi ngôi nhà đó, tao thấy có cái xe lạ đỗ ở gần đấy"

"A hóa ra là thế, lão đại quả thật thông minh"

Tân An Đường cười nhếch mép. Sáng hôm sau, hắn cho người đến nhà nghỉ, mang theo giấy tờ giả rồi sai người đến hóa trang cho Bách Phong. Mặc dù bây giờ cảnh sát vẫn đang kiểm tra nghiêm ngặt ở sân bay, mọi người lên máy bay sẽ bị lực lượng cảnh sát khám xét rồi mới được lên.

Ngày hôm sau, Bách Phong được hóa trang như một người khác hoàn toàn rồi đi đến sân bay. Lúc chuẩn bị lên máy bay, cảnh sát kiểm tra anh ta, không nhận ra đấy là Bách Phong liền cho lên.

Sau hơn 11 tiếng cuối cùng anh ta đã thuận lợi đến được nhà người quen của Tân An Đường, anh ta tuy chỉ giữ được 30% số tiền nhưng đó vẫn là một số tiền khổng lồ, đủ ăn sung mặc sướng mà không cần làm gì. Mặc dù gia đình anh ta cũng giàu có nhưng anh ta hay bị quản nghiêm về vấn đề tài chính, hơn nữa họ không phải ba mẹ ruột của anh ta, anh ta chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi. Nhiều lúc anh ta cảm thấy mình được nuôi nấng trong gia đình hà khắc như vậy rất khó chịu, nhiều lần muốn bỏ trốn nhưng không thành. Nay được ôm một số tiền lớn như vậy sang nước ngoài, không phải dựa dẫm vào bọn họ cảm thấy hưng phấn dễ chịu lạ thường.

Ngày đầu ở Đức, anh ta ung dung tự tại vì biết chắc rằng cảnh sát sẽ không tìm được mình đang trốn ở đây. Anh ta đi ăn mừng cùng gia đình người quen của lão đại một phen rồi trở về. Lúc này, Lâm Tuệ vừa đi siêu thị về, đứng từ xa cô vô tình nhìn thấy người kia có chút giống Bách Phong, muốn xác nhận lại lần nữa cô tiến tới gần hơn. Sau đó cô trợn tròn mắt lấy tay che miệng, không tin được đúng là hắn ta. Anh ta trốn sang đây từ lúc nào?

Ngay từ lúc Bách Phong bị truy nã toàn quốc, cô có lên Weibo đọc được tin tức này, cảm thấy lo cho Diệp Đào Ngọc, không tin được hắn ta là loại người rắn rết như vậy, không hề giống vẻ bề ngoài đẹp trai tri thức. Cô rất muốn gọi cho Diệp Đào Ngọc xem chị ấy sao rồi nhưng chợt nhận ra là mình không có số điện thoại của chị ấy, cảm thấy có chút thất vọng.

Nhìn thấy Bách Phong ở đằng kia cười nói với một đám người, cô nhanh chóng chụp một bức ảnh rồi gửi cho Bạch Tiểu Giang. Cô đã biết Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương đang quen nhau, cho nên cô gửi cho bạn mình bức ảnh này hi vọng qua tay của Tô Hồng Sương có thể đến được tay của Diệp Đào Ngọc.

"Mình đi siêu thị không ngờ gặp được tên Bách Phong đang ở đây. Cậu có thể giúp mình gửi bức ảnh này cho chị Đào Ngọc có được không? Chị ấy sẽ biết làm thế nào. Địa chỉ nhà hàng mà hắn ta vừa mới ăn là XXX"


Qua ngày hôm sau, Bạch Tiểu Giang mới trả lời được tin nhắn mà Lâm Tuệ gửi, cô không tin được vội vàng nói với Tô Hồng Sương:

"Baby à, Tiểu Tuệ vừa gửi cho em cái này, chị có thể gửi cho chị Đào Ngọc có được không?" Nói rồi cô chuyển tiếp hình ảnh ban nãy cùng địa chỉ nhà hàng cho Tô Hồng Sương.

Tô Hồng Sương cảm thấy khó hiểu mở điện thoại lên thì thấy hình ảnh Bách Phong, cô giật mình hét lớn, rồi ngay lập tức gửi hình ảnh này cho Diệp Đào Ngọc. Ở bên này, Diệp Đào Ngọc còn đang nhức đầu chuyện tiền nong suốt mấy ngày hôm nay, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tô Hồng Sương, nàng mở ra kiểm tra, không tin được nhìn hình ảnh kia, nàng phóng to hình ảnh rồi dụi mắt nhìn kĩ một lần nữa. Quả thật là Bách Phong, không ngờ anh ta đang ở Đức. Ở Đức?

"Này sao cậu có bức ảnh kia?"

"Lâm Tuệ gửi đó, em ấy đi siêu thị nhưng không ngờ lại gặp được Bách Phong, đúng là ý trời mà. Cậu định xử lý thế nào?"

Trong lòng nàng mừng thầm, trái tim không tự chủ được đập loạn xạ Tiểu Tuệ cảm ơn em rất nhiều.

"Cậu nhắn cho em ấy phải cẩn thận đó, đừng tùy tiện tới gần hắn ta, mình sẽ giải quyết nốt"

"Ừm mình biết rồi"

Sau khi Diệp Đào Ngọc làm việc với cảnh sát xong, họ ngay lập tức liên hệ với cảnh sát thành phố Berlin để phối hợp bắt giữ Bách Phong. Ba ngày sau, anh ta đang nằm ngủ ngon trong khách sạn thì đột nhiên cảnh sát đến đập cửa phòng bắt giữ anh ta rồi đem gửi trả về Bắc Kinh. Anh ta trong lòng thập phần tức giận làm sao cảnh sát biết anh ta ở đây?

Hơn nữa, không những anh ta bị bắt mà cả đồng phạm của Bách Phong cũng bị bắt để xét xử, số tiền bọn họ lấy đi đã được gửi trả lại cho chủ của nó.

Sau khi giải quyết xong vụ việc lần này, Diệp Đào Ngọc ngàn vạn lần muốn chạy đến ôm Lâm Tuệ một cái, thật sự biết ơn em ấy rất nhiều, nếu không nàng cũng không biết phải làm sao. Đây là một bài học nhớ đời của nàng cũng như nhiều nhà đầu tư khác.

Mở Wechat, nàng nhắn:

"Em đã học xong năm đầu rồi nhỉ?"

"Vâng. Chị dạo này vẫn khỏe chứ?"

"Chị vẫn khỏe, nhờ có cô gái chị thích lần trước đã từng kể với em, cô ấy đã giúp chị được một việc quan trọng. Chị rất nhớ cô ấy, em có cách nào không?"

Sao chị lại hỏi em??? Lâm Tuệ trầm mặc một lúc rồi nhắn lại:

"Vậy cô ấy có nhớ chị không?"

"Chị không biết hiện giờ cô ấy có nhớ chị không nhưng chị rất nhớ cô ấy, thậm chí mơ về cô ấy rất nhiều a~"

Tự nhiên Lâm Tuệ nhớ đến Diệp Đào Ngọc, mình cũng từng mơ về chị ấy thường xuyên, nhưng có lẽ chị ấy đã quên mình rồi, như vậy cũng tốt.

"Ừm... em cũng không biết khuyên thế nào nữa, nhưng nếu chị nhớ cô ấy như vậy thì đi tìm cô ấy đi"

"Em nói thật không?"

"Em nghĩ chị cứ thử xem"

Diệp Đào Ngọc mỉm cười hài lòng nhắn lại:

"Được rồi chị sẽ thử"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

18/2/24

Bách Phong hết đất diễn rồi. Tiểu Tuệ lại được ghi thêm điểm trong mắt phụ huynh^^ *cắn hạt dưa*



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận