Cố Vấn Thành vẫn giữ nguyên nụ cười không đổi tới khi quay trở lại khách sạn.
Lý Tấu Tinh cười hì hì đi sau lưng hắn, xử lý yêu cầu liên lạc trên quang não.
Ngón nghề kia của anh vừa lộ ra, đám người tương lai không có kiến thức tò mò vây quanh anh ầm ĩ hồi lâu, mấy chị gái nhỏ níu kéo không buông, sống chết đòi thêm ID mạng của Lý Tấu Tinh.
Dưới cái nhìn của bọn họ, việc bỗng dưng biến ra một đóa hoa thật sự rất lãng mạn! Hoa Mã Vĩ vẫn luôn thường thường không có gì đặc biệt như tỏa ra hào quang quyến rũ.
Cố Vấn Thành cầm trên tay hai đóa hoa Mã Vĩ, vừa vào phòng liền ném hoa lên trên bàn.
Lý Tấu Tinh lặng lẽ nhướng mày, hơi buồn cười nhưng cũng nhịn được, tỏ vẻ không có gì, khoan thai ngồi xuống bên giường.
"Chuyện tình một đêm ở sao Mã Vĩ rất dễ dãi, phải không?" Cố Vấn Thành bất thình lình hỏi.
Lý Tấu Tinh, "Tôi không biết, đây là lần đầu tiên tôi tới sao Mã Vĩ."
Anh nhíu nhíu mày, có hơi ngượng ngùng, "Chuyện tình một đêm vẫn nên thôi đi, tôi vẫn còn là mộ xử nam nhỏ bé thanh khiết."
"Tôi thấy cậu hăng hái lắm mà."
Thanh khiết? Thật là thanh khiết.
Chín tuổi mà như thế kia còn khôi phục rồi thì lại thanh khiết hả?
Nhiều khi Cố Vấn Thành cảm thấy Lý Tấu Tinh là một tên mặt người dạ thú, nhưng lúc nhìn vào cậu ta lý trí lại nói cho hắn biết cảm giác này cực kỳ hoang đường.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết anh thật sự quên hay là chỉ giả vờ quên, nhưng bất luận là khả năng nào trong hai cái này đều sẽ khiến Cố Vấn Thành nổi điên.
Cố Vấn Thành nghĩ đi nghĩ lại, thời gian lặng lẽ trôi, chờ đến lúc hắn hoàn hồn lại thì Lý Tấu Tinh đã cởi quần áo nằm trong ổ chăn chuẩn bị đi ngủ.
Một đôi mắt chăm chú nhìn hắn, "Vấn Thành, mau ngủ đi."
Cố Vấn Thành tắt đèn.
Lý Tấu Tinh nhìn hắn nằm giường bên kia, chăm chăm theo dõi từng cử chỉ của hắn, đôi con mắt sáng ngời trong bóng tối.
"...!Đừng nhìn tôi nữa." Cố Vấn Thành bị anh nhìn chằm chằm bèn lên tiếng.
"Ò."
Lý Tấu Tinh nghe lời dời tầm mắt, xoay người đưa lưng về phía Cố Vấn Thành.
Chốc sau Cố Vấn Thành càng phiền hơn, "Sao cậu không chịu nhìn tôi?"
"..." Đáng yêu quá mức rồi đó.
Lý Tấu Tinh vẫn đưa lưng về phía hắn, lầm bầm: "Không phải cậu không cho tôi nhìn cậu sao?"
Cố Vấn Thành, "Cậu nghe lời tôi thế ư?"
Ngữ điệu kèm theo chút ít giễu cợt, làm đàn ông quả thực không thể nhẫn nhịn nổi.
Lý Tấu Tinh quay người lại rồi nhìn đăm đăm theo ý muốn của hắn.
Nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Đều là đàn ông còn trai có gì hay mà nhìn chứ?"
Cố Vấn Thành chợt ngồi dậy, sắc mặt đen thui nhìn một vòng trong phòng, sau khi tìm thấy một miếng bịt mắt màu đen bèn che đôi mắt Lý Tấu Tinh lại.
"Vậy được chưa?" Giọng nói đè thấp mang theo tức giận của đối phương vang lên bên tai, "Hài lòng chưa?"
"Được rồi," lúc này Lý Tấu Tinh không thấy cái gì, đừng nói đậu hủ, ngay cả mặt Cố Vấn Thành cũng không thấy rõ.
Anh nặng nề thở dài, "Ngủ đi."
(*) đậu hủ: thường hay kêu là ăn đậu hủ – ý chỉ sàm sỡ
Mới một chốc mà hô hấp anh đã đều đều, còn Cố Vấn Thành lăn qua lộn lại mãi mà không vào giấc được.
Sau một hồi lâu, hắn chống giường ngồi dậy, nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo vào rồi nhảy xuống từ cửa sổ, chạy về phía chốn ăn chơi gần bến cảng sao Mã Vĩ nhất.
Người tới mấy chỗ như này vào ban đêm đều là trai gái cần tìm hạnh phúc.
Cố Vấn Thành đi vào, không tới nửa tiếng đã mặt mày tái xanh quay trở về phòng.
Tiếng hít thở của Lý Tấu Tinh đều đều, một tiếng lại một tiếng làm loạn suy nghĩ của hắn.
Hắn lau sạch dấu son môi bên mặt, mặt mày cau có đứng bên giường Lý Tấu Tinh.
Lúc mấy cô gái kia muốn hôn Cố Vấn Thành không biết sao mình lại muốn né tránh.
Sau khi tránh đi thế mà còn có cảm xúc vui mừng.
Tựa như nếu bị mấy cô gái kia hôn được thì sẽ xảy ra chuyện làm hắn hối hận vậy.
Thực là không thể tin được.
Hắn ổn định tâm tình, đi tới trước bàn muốn rót một ly nước, phía sau truyền đến giọng nói còn ngái ngủ của Lý Tấu Tinh, "Wasser?"
Cố Vấn Thành cứng người, vô thức bước hai bước về phía tối hơn.
Phản ứng này làm hắn bị bại lộ, Lý Tấu Tinh lập tức tỉnh ngủ, anh xuống giường, nửa người trên để trần, đi chân không tới gần Cố Vấn Thành.
Anh cau mày, lạnh giọng hỏi: "Anh còn đi theo chúng tôi."
"Dừng lại," Cố Vấn Thành hạ thấp giọng, hoảng quá không kịp lựa lời đã thốt, "Đứng im ở đó không được nhúc nhích."
Hắn nép sát vào góc tối, chỉ để lại một bóng người mờ ảo cho Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh dừng chân, "Sao anh biết chúng tôi ở sao Mã Vĩ?"
Nhịp tim Cố Vấn Thành đập liên hồi, e là Lý Tấu Tinh cũng có thể nghe thấy!
Bây giờ quá nguy hiểm, hắn căn bản không mang theo mặt nạ, cũng không có ý định để "Wasser" xuất hiện ở sao Mã Vĩ, càng khỏi nói trên giường Cố Vấn Thành vẫn chưa có người nào, chỉ cần Lý Tấu Tinh quay ra sau thì thân phận này sẽ hoàn toàn bại lộ.
Nhưng phản ứng trong vô thức cùng giọng nói ngụy trang này của hắn đã chứng minh hắn chính là Wasser.
Xưa nay Cố Vấn Thành chưa bao giờ cảm thấy mình ngu như này.
Hắn cố gắng khiến giọng mình không để lộ sơ hở, "Cái này hoàn toàn chỉ là trùng hợp, ai mà biết các cậu ở sao Mã Vĩ chứ?"
Lý Tấu Tinh cười nhạo, "Được thôi, cứ cho là trùng hợp đi —— vậy anh giải thích sao anh lại ở trong phòng của tôi đi?"
"Đúng rồi, Cố Vấn Thành." Anh nhỏ giọng thì thầm, toan quay đầu nhìn về phía giường Cố Vấn Thành.
Lòng Cố Vấn Thành căng thẳng, hai chân bật một cái, thừa dịp Lý Tấu Tinh quay đầu lại bèn đẩy anh ngã nhào xuống đất.
Rầm một tiếng vang thật lớn.
"Mọe nó..."
Lý Tấu Tinh bị đẩy ngã nhào xuống đất chửi nhỏ, "Wasser, cmn anh bị điên à!"
Roẹt một tiếng, là tiếng vải vóc bị xé.
Chốc sau đôi mắt Lý Tấu Tinh liền bị bịt kín, có đồ vật che đi tầm mắt của anh.
Tên đánh lén ngu ngốc kia nhân lúc anh đau đến xuýt xoa đã buộc một nút chết.
Siết chặt đến mức đôi mắt phát đau.
Lý Tấu Tinh hít sâu một hơi, dùng sức xoay người, tư thế hai người đổi ngược nhau để Wasser cảm nhận cảm giác ở thế yếu.
Miếng vải rất dài, không chỉ phủ kín đôi mắt anh mà còn dư ra một đoạn thật dài quét lên trên mặt Cố Vấn Thành.
Lý Tấu Tinh mò tới vị trí tay hắn, đè tay ở trên đầu hắn, hai chân khóa chặt chân Wasser, khiến người dưới thân không thể giãy dụa, bảo đảm hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh đè dưới thân.
Nhưng bởi vì phải giữ chặt hắn nên Lý Tấu Tinh không còn tay cởi bỏ vải bịt mắt.
"Chơi tôi à?" Anh nghiến răng nghiến lợi, "Hửm? Bịt mắt tôi lại, sao nào, sợ tôi thấy anh hả?"
Anh ngừng một lát, "Wasser, chắc là anh không đeo mặt nạ ha."
Cố Vấn Thành đương phản kháng bỗng cứng đờ.
Dưới cơn hoảng loạn hắn không kịp nghĩ kỹ đã xé vải trên cánh tay, vải vóc bị xé tới lồng ngực, quần áo còn lại nửa kín nửa hở, vô cùng nhếch nhác.
Mỗi một giãy dụa của hắn, hoặc là Lý Tấu Tinh làm ra động tác mạnh nào đó đều sẽ khiến quần áo trên người hắn ngày càng te tua.
Nhưng Lý Tấu Tinh không nhìn thấy.
Lớp vải mỏng manh đã che đi phần nào tầm mắt trong bóng tối của anh, anh chỉ cảm nhận được người dưới thân đột nhiên cứng ngắc, bèn nở nụ cười, "Ồ ~ hóa ra anh không mang mặt nạ nha."
Anh từ từ cúi đầu, tựa hồ muốn xuyên qua lớp vải xem xem bộ dạng của hắn.
Cố Vấn Thành vô thức nín thở.
Chóp mũi và trán của hắn đều toát mồ hôi, giọt mồ hôi run rẩy, không dám lăn xuống.
Lý Tấu Tinh bị che mắt, nhưng hắn thì không.
Hắn trơ mắt nhìn thiếu niên bị che mắt cách mình ngày càng gần, rõ ràng lý trí nói cho hắn biết đối phương không nhìn thấy gì cả, thế nhưng trong lòng luôn có loại cảm giác đối phương đã biết hắn là ai.
Cảm giác này tựa như đang lột từng lớp quần áo của hắn, thân thể ngày càng mẫn cảm, thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng của hơi thở đang phà lên mặt mình của đối phương.
Cố Vấn Thành, "—— Lý Tấu Tinh!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, động tác Lý Tấu Tinh dừng lại, anh nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười, "Nhìn xem anh gọi tôi là gì kìa, Wasser, ngay cả tên của tôi cũng biết mà còn biện minh anh không theo đuôi tôi ư?"
Anh không thấy rõ bộ dáng của người dưới thân, vượt ngoài dự liệu của Cố Vấn Thành, đầu anh ngày càng hạ thấp, cho đến khi chóp mũi đụng chóp mũi Cố Vấn Thành.
Thình thịch thình thịch.
Tiếng tim đập vang như tiếng trống trong không gian yên tĩnh.
Mồ hôi trên chóp mũi cọ lên chóp mũi của đối phương, không khí hít vào đều là mùi vị của người kia.
Hơi thở quấn quýt, cùng hít cùng thở, không khí ra ra vào vào, hơi nóng phả vào nhau.
"Tay và chân tôi muốn khống chế anh," Lý Tấu Tinh hạ thấp giọng, "Không còn cách nào Wasser à, hiếm khi thấy anh quên mang cái mặt nạ chết tiệt kia, tôi phải xem xem mặt mũi anh ra sao."
Chiếc mũi cao của anh di chuyển từ chóp mũi qua trán Cố Vấn Thành, "Vầng trán cao rộng này."
Hai mắt Cố Vấn Thành nhắm chặt, hơi thở Lý Tấu Tinh từ trên đi xuống, đi qua vùng lông mày của hắn, đôi mắt, hai má.
"Nơi này chắc là miệng ha." Lý Tấu Tinh dừng lại, môi anh và môi Cố Vấn Thành chỉ cách có hai ngón tay.
Cố Vấn Thành nhếch miệng, cố gắng nghiêng mặt sang bên.
Mồ hôi trên mặt hắn nóng lên bởi khuôn mặt đỏ bừng.
"Nghiêng mặt làm chi?"
Lý Tấu Tinh đuổi theo môi hắn, nhất định phải dán vào hắn nói chuyện, "Không phải anh bịt mắt không cho tôi nhìn ư? Anh không cho tôi dùng mắt nhìn thì tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng cái phương pháp ngu ngốc này."
"Cậu đã sờ mặt tôi xong rồi," Cố Vấn Thành quay qua hướng nào cũng đều bị ép mặt đối mặt với anh, hắn nói câu này mà kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy lúc nào cũng sắp sửa chạm vào môi Lý Tấu Tinh, "Có thể cách tôi xa một chút."
"Ai nói đã sờ xong mặt của anh?" Lý Tấu Tinh ngang ngược nở nụ cười, ngân giọng, "Không phải tôi vẫn chưa sờ nơi anh dùng để nói chuyện ư?"
"..." Hai tay hai chân Cố Vấn Thành phối hợp dùng sức nhưng hoàn toàn không thể làm bàn tay Lý Tấu Tinh nhúc nhích.
Mọe nó...!
Cái tên này ăn gì mà lớn thế.
Không thể dùng tinh thần lực, thiết lập của Wasser muốn rơi hết rồi!
Cố Vấn Thành ép buộc mình phải bình tĩnh.
Nhưng Lý Tấu Tinh ở trên người hắn, mặt dựa vào gần hắn như thế, mẹ nó ai mà bình tĩnh cho nổi!
"Đừng nhúc nhích," Lý Tấu Tinh thế mà lại véo eo hắn một cái, "Hỏi...!Hỏi chính anh, ai có thể không chút phòng bị với anh?"
Cố Vấn Thành thiếu chút nữa nhịn không được phóng ra tinh thần lực.
Đệt!
Nhưng mà chuyện càng làm cho hắn muốn chửi bậy đã xảy ra ngay sau đó.
Lý Tấu Tinh hạ thấp người, bờ môi chạm bờ môi, mân mê dày vò môi hắn, giọng nói ậm ờ không rõ truyền đến, "Hóa ra...!là dáng môi này..."
Từ môi tiêm đến khóe môi, anh di chuyển lần lượt, cuối cùng cũng phát họa ra ngũ quan của Wasser.
(*) môi tiêm là chỗ khoanh tròn ý.