Ngụy Trang Thâm Tình Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ

* Ríu rít ~ * Âm thanh dễ nghe từ tiếng ca vội vã của loài lưỡng cư dừng chân nơi phố xá.

Ngày mới lại bắt đầu, ở bối cảnh hiện đại tấp nập, vốn yên tĩnh vài phút, tựa hồ thời gian điểm đến 6 giờ sáng, cảnh vật liền trở nên ồn ào hơn, phải nói là nơi nơi đều ngập trong tiếng ồn.

“...... ” Diệp Cẩn Niên hàng mi run rẩy, cậu mở bừng mắt. Phản ứng đầu tiên là vội đặt tay trên trán, xoa mạnh. Làm dịu đi cơn đau từ việc nhập hồn là một phần, còn một phần khác là do kích thích từ các mạch máu tuần hoàn bơm không đủ lên não.

Việc này khiến thân thể phàm trần của nguyên chủ nặng nề quá mức, làm Diệp Cẩn Niên choáng váng một hồi lâu.

Cậu khẽ ngâm vài âm tiết, ủy khuất kêu gấp Quân Vãn Ca.

“ Đồng loại! Cứu mạng! Này cũng quá đau rồi nha!! ”

[ Làm sao đấy ]

Tiểu hệ thống vẫn luôn theo sau Diệp Cẩn Niên, xin chỉ thị cùng cậu tiến vào thế giới, nó thật sự có chút không an lòng, còn sợ cậu làm không được cái tích sự gì thì ôi thôi rồi.

Lúc này Quân Vãn Ca ngóc đầu thăm dò, nhảy xuống từ vết hỏng thời không, đứng trên bàn cả một đống vỏ bia rỗng tuếch đã uống cạn.

Nó nhìn xuống đống tạp nham trên bàn, ghét bỏ không hề che giấu, nó hừ một thanh, tao nhã đá hết mấy thứ đổ nát ấy xuống phía dưới nền đất. Lôm côm tiếng va chạm chói tai của lon rỗng với mặt đất, Diệp Cẩn Niên nhìn trên bàn chỉ chừa ra khoảng trống đủ để bụng béo nó đặt xuống.

Quân Vãn Ca lười biếng nằm dài ra, mới giương đôi mắt miêu to tròn nhìn Diệp Cẩn Niên.

[ Kí chủ có ổn không ]

“ Không, một chút cũng không ổn ”

[ Hỏi vậy thôi chứ nhìn cũng biết ]


“...... ” Diệp Cẩn Niên đang chờ một câu an ủi, nghe xong cũng đến chào thua với chiếc EQ bằng âm này của Quân Vãn Ca, nhưng tuyệt không chịu yếu thế mà phản bác lại nó “ Vậy thì sao em còn hỏi! ”

Hệ thống ngậm cười, tiếp tục cùng vấn đề này thuận lý thành chương mà giáo huấn Diệp Cẩn Niên [ Bình thường đều không phải nên hỏi như vậy sao? Kí chủ còn có thể cùng hệ thống đòi hỏi gì nữa, còn sức lực cự cãi thì quá tốt rồi còn gì? ]

Diệp Cẩn Niên nhưng không phục, lại không thể phản biện, bất mãn chẳng có chỗ tuôn trào, cảm xúc đều viết hết ở trên gương mặt còn tự cho là “ lạnh lùng ” trừng mắt để dọa nó, lúc sau thấy Quân Vãn Ca không có vẻ gì là sợ, leo cao không có thang xuống, mới ấu trĩ quay mặt về một bên.

“ Hừ! ”

Ah, còn cố vớt vát hình tượng nữa cơ.

[ Trẻ con ]

“...... ”

Diệp Cẩn Niên hiện tại cả người đều đau, cả đêm ngủ trên sopha, tư thế vặn vẹo không chuẩn, cậu lực bất tòng tâm duỗi người úp mặt xuống gối, vô pháp cùng Quân Vãn Ca tiếp tục tranh đấu.

Khuôn mặt mang theo men say còn dư lại không ít.

Bất giác chú ý đến đôi mắt, khi đánh giá nhìn xung quanh, kỳ quái thay, từ góc nhìn của Diệp Cẩn Niên với mọi vật xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo.

Cậu nhéo giữa mày.

Phàm thai thể chất, khó chịu thật.

“ Kính của anh đâu? ” Diệp Cẩn Niên chậm rì rì hỏi, tay mò mẫn ở trên bàn “ Em có thấy nó không? ”

[ Anh một mông ngồi bể rồi:) ]

Diệp Cẩn Niên tin theo lời hệ thống nói, khuôn mặt khổ tận cam lai, chống người ngồi dậy, tìm kiếm thứ vốn không tồn tại “....đâu có đâu? ”

Quân Vãn Ca cười, dùng móng tay móc lấy chiếc kính từ dưới bụng nó ra, lại trang bộ dạng thẹn thùng [ Hèn gì lấn cấn bụng ]

Diệp Cẩn Niên “...... ”

Diễn không ra làm sao.

Cậu đón lấy kính từ tay Quân Vãn Ca, đeo thử.....ừm......

Chẳng trông cậy được gì khi một đống mỡ đè lên gọng kính mỏng manh.

Cậu khóe môi co giật, giữ lấy thứ kính siêng vẹo, cố chấp dùng nó đến hơi tàn cuối cùng, thà có còn hơn làm người mù.

* Lạch cạch *

Hơi tàn cũng theo sau rơi vụn xuống sàn.....

“......ha? ” Diệp Cẩn Niên thở hắt ra một hơi, trầm mặc đỡ tròng kính, cười khổ “ Nó gãy luôn rồi còn đâu? ”

Nói rồi, Diệp Cẩn Niên lại ẵm nó nhấc lên, ôm trọn vào lòng “ Khai mau, em có phải muốn mưu hại kí chủ hay không! ”


Quân Vãn Ca: [:3 ]

Nó ngoan ngoãn đến lạ, liếm bàn tay của Diệp Cẩn Niên hòng lấy lòng cậu [ Em không có cố ý, nhưng kí chủ yên tâm, nguyên chủ chắc cũng phải có 1 đến 2 cái cái kính dự phòng nha, đừng lo lắng tiểu tiết ]

[ Còn một điều lệ quan trọng nữa em quên không có nhắc nhở kí chủ, một khi làm nhiệm vụ thay thế này, anh nhất định không được OOC ]

Cậu hỏi lại “ OOC là gì? ”

[ Một thuật ngữ dùng cho người vi phạm nhân thiết đặt ra, tính cách thay đổi đến chóng mặt. Dễ làm người thân hoặc bạn bè của nguyên chủ nghi ngờ ]

[ Nếu nguyên bản có tính cách ôn nhu, qua một đêm không gặp lại trở nên lạnh lùng, né tránh, anh có thấy đáng ngờ không? ]

Đúng là thế thật, Diệp Cẩn Niên gật gù hiểu rõ, đặt hệ thống lên đùi, tựa người về sau ghế, vuốt loạn mái tóc về sau đầu, đôi mắt hiện lên chút phiền não.

[ Còn có cái này ]

Cậu dùng tay còn lại vuốt tai mèo của Quân Vãn Ca “ Em nói đi ”

Nó định nói, chợt, một giọng nữ mềm mại vang lên.

“ Anh Văn Cẩm, anh nói chuyện với ai vậy? ”

Diệp Cẩn Niên đình chỉ động tác loát miêu, cậu biểu tình nhàn nhạt như chưa từng tò mò về người xuất hiện trong nhà, chỉ nhìn về phía trên tầng, như có như không đánh giá một hồi.

Nữ nhân ở đầu cầu thang, đốt ngón tay trắng bệch bám vào lan can, thân hình cao gầy thực tinh tế, dáng người không phô trương bốc hỏa, xa xa mắt to môi mỏng, khí chất toát lên vẻ thuần khiết nhược nhược, và con ngươi quật cường chọc người thương hại.

Dường như còn khóc một đêm, khóe mắt đỏ lên phá lệ chói mắt.

Diệp Cẩn Niên an tĩnh vuốt trán Quân Vãn Ca.

Tiểu hệ thống phát giác được hành vi lười phản ứng với nữ chính của kí chủ mình, sợ là cậu vẫn còn khó xử khi chưa tiếp thu xong kịch bản, biểu hiện rõ ràng cậu sẽ OOC!

Nó vội nói những thông tin cơ bản cho Diệp Cẩn Niên [ Nữ nhân kia là khí vận chi nữ, thẳng ra là vai chính, tên Quách Cảnh Diệp, người nguyên chủ dốc hết sức bảo bọc dưới cánh chim của mình, thân phận là thanh mai trúc mã, phải biểu diễn nhẹ nhàng ôn nhu, anh hiểu không? ]


Cậu ngạc nhiên trong giây lát, không biết là ở nghĩ cái gì, xong, mỉm cười với Quách Cảnh Diệp.

“ Không có gì ”

Diệp Cẩn Niên buồn rầu cuối đầu, sườn mặt dưới ánh nắng sớm mai làm làn da cậu sáng lên, u sầu bĩ khí.

Cậu liếm môi, vừa rồi Quân Vãn Ca đá hết đống lon bia kia xuống đất, tiếng động không nhỏ, cậu nuốt nước miếng, khản đặc giọng như mọi khi đối Quách Cảnh Diệp nhận sai “ Xin lỗi Cảnh Diệp, là anh đã làm ồn khiến em thức giấc? ”

Quách Cảnh Diệp đồng tử giãn nở, giấu đi sự nghi ngờ lướt qua, ngón tay vò nát góc áo rũ xuống đùi, cả khuôn mặt ửng đỏ yêu kiều, cô dường như cảm thấy quẫn bách, khẽ lắc đầu giải thích “ K....không có, là em cảm thấy bức bối nên tỉnh, anh Văn Cẩm, không cần phải xin lỗi! ”

Diệp Cẩn Niên gật đầu.

Cô nàng chậm rãi đi xuống, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cũng hài hòa, tôn lên dáng vẻ gầy yếu của Quách Cảnh Diệp. Dáng vẻ kín không kín, hở không hở, ngồi bên cạnh cậu dựa dẫm.

Nếu không phải từ kí ức cho thấy, còn tưởng là bạn gái mình không bằng.

Diệp Cẩn Niên: Mỉm cười - ifg.

_______________________________

(´-ωก`)!: Trước viết không đứng đắn, giờ sửa lại càng đọc không ra gì, nghiêm túc thì sợ không hợp nhân thiết nữa mới đau _(:з” ∠)_

_______________________________





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận