Ngụy Trang Thâm Tình Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ

Diệp Cẩn Niên nghiêng khẽ đầu sang một bên, cùng lúc đó, dùng một tay để nâng khay thuốc qua, nhẹ nhàng chụp được ám khí phóng đến, cậu bỉu môi, rồi đi đến chỗ của Ngạn lão tiên sinh.

Đặt được khay thuốc an toàn đến đầu tủ, không mất hoặc đổ bể, chỉ bị sái một chút nước khỏi mặt ly, cậu nhíu khẽ mày, trầm ngâm một lúc lâu sau.

Ngạn tiên sinh trộm xem xét biểu cảm cậu có hay không giận, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Cẩn Niên, phá tan bầu không khí vắng lặng này, Diệp Cẩn Niên đành trước thở dài, nhìn xung quanh căn phòng bệnh.

Rõ ràng còn có dấu vết của một vũng nước lênh láng, còn có mảnh thủy tinh tan tành ở trên sàn đất.

Cậu đi đến góc, kéo chiếc ghế ra đặt cạnh bên giường của Ngạn tiên sinh, nhìn cánh cửa sổ vẫn bị đóng kín, đoán chừng hộ sĩ còn chưa kịp mở đã vị đuổi đi. Diệp Cẩn Niên đứng dậy đi mở toang cánh cửa sổ ra, nắng gắt từ ánh mặt trời chiếu vào bên trong.

* Soạt ~ *

Màng che nắng kéo đến che đi, gió nhẹ bay bổng mạng che màu xám tối.

Luồng khí trong lành và mát mẻ.


“ Hôm nay cháu có chút việc bận ” Diệp Cẩn Niên lên tiếng giải thích, vỗ nhẹ tay phủi đi hạt cát bụi, quay sang nhìn Ngạn tiên sinh, nhẹ cười xin lỗi. Cậu đi về bên giường, ngồi trên ghế, quả táo “ ám khí ” trước nắng phản chiếu, bóng loáng trông rất ngon miệng, Diệp Cẩn Niên tung nhẹ nó rồi chụp được, tìm kiếm, và từ trên bàn cầm lấy con dao gọt hoa quả.

Cậu thử độ bén và tìm thế thuận tay, chợt giật mình “ Không đúng, tiên sinh, trong phòng ngài sao lại có dao? ”

“ Không phải là ngài..... ” Diệp Cẩn Niên kéo dài âm thanh, nghi hoặc nháy mắt hiểu ra, bất mãn xem vị ác ma trong lời đồn này quay ra nhìn khung cảnh ngoài kia, cậu cười khẽ một tiếng.

Ngạn tiên sinh mặt già cảm thấy đã không còn bao nhiêu mặt mũi, lão thẹn quá hóa giận, trừng lấy Diệp Cẩn Niên “ Còn cười!? Là tiểu Cẩm nói không giữ lời! ”

Diệp Cẩn Niên mờ mịt nhìn nhìn lão, suy nghĩ xem bản thân có hứa cái gì, và về vấn đề như thế nào.

Đôi tay vẫn thuần thục gọt vỏ táo, một dải lụa kiểu dáng vừa mảnh cũng vừa đẹp trượt nhẹ xuống. Cậu đặt thành quả vào tay của Ngạn tiên sinh “ Nào, ngài đừng giận, ngài là đại nhân, tha thứ cho tiểu nhân là cháu, nhé? ”

“ Ngài đừng tức giận, được không, đối cơ thể ngài không tốt ”

Ngạn tiên sinh được thả bậc thang để leo xuống, lão hừ nhẹ “ Ta cũng không đói ”, nói, vẫn nhận lấy quả táo mà bắt đầu gặm.

Tiếng bụng lão réo khẽ vang.

Diệp Cẩn Niên: “.... ”

Ngạn tiên sinh: “....... ”

“......ngài chưa ăn gì ạ? ” Cậu hỏi, có vẻ tò mò về lý do “ Không chỉ vì cháu thất hứa khiến ngài giận đâu, phải không? ”


Kỳ thật cũng chẳng phải là hứa nữa, trong kí ức nguyên chủ nhớ, mỗi ngày đúng hạn sẽ ghé qua cùng vị Ngạn tiên sinh này trò chuyện, cùng với đánh một ván cờ. Nhiệm vụ trực ca của nguyên chủ rất bận, nhưng khá để ý, luôn dành ra một khoản thời gian để lắng nghe Ngạn tiên sinh kể lể.

Nhiều là về con và cháu cỡ nào vô tâm.

Còn về lời hứa, nguyên chủ bảo “ Ngày mai cháu vẫn sẽ đến thăm ngài, tiên sinh, và theo đó là lời chúc mừng sinh nhật sớm ”

Diệp Cẩn Niên nhẹ cười, chân thành mà nói “ Sinh nhật vui vẻ, lời chúc sớm và đầu tiên ”

“ Cảm ơn vì đã chờ cháu, và xin lỗi vì đã suýt nữa quên mất ”

“ Hừ! ” Ngạn tiên sinh hừ lạnh, cơn giận rất dễ dàng bị dỗ tiêu tán hết thảy.

“ Thuốc cũng bị ngài đánh đổ, tiên sinh, ngài giận một, nhưng cháu giận mười, sức khỏe là của ngài, cớ gì phải lấy nó ra làm trò đùa? ”

Diệp Cẩn Niên đẩy nhẹ mắt kính “ Nếu hôm nay cháu thật sự có việc không đến được, phần thuốc hôm nay, ngài cũng không thèm uống sao? ”

Chỉ thấy Ngạn tiên sinh ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề để không phải bàn luận về nó, lão nhìn Diệp Cẩn Niên mà hỏi “ Tiểu Cẩm cháu cũng đói bụng rồi nhỉ? Hay không ăn cùng với ta đi ”


Diệp Cẩn Niên chăm chú nhìn Ngạn tiên sinh, cậu muốn tìm ra một biểu cảm gì đó từ lão, nhưng tuyệt nhiên chỉ có sự ôn hòa của bậc trưởng bối. Lão ấn gọi hộ sĩ của mình, lộc cộc một bên ăn táo, một bên dọn lên một bàn đặt trên giường.

Tiếp đó là để lên trên bàn là một bàn cờ.

Ánh mắt mong chờ mà nhìn cậu.

Diệp Cẩn Niên nghĩ, lắc lắc đầu, cậu đè lại tay của lão “ Ngài cần thiết ăn trước rồi uống thuốc, Ngạn tiên sinh, không cần gấp ”

━━━━━━━━━━━━━━━





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui