Ngụy Trang Tao Hóa


Edit: Nhọ
Beta: Kiều Mạch
"Được rồi.

Muốn ăn món gì?"
Bạch Tiểu Ảnh hơi dùng sức thoát khỏi vòng ôm của anh, Thi Mẫn bởi vì thất thần nên không kịp ôm lấy cô gái nhỏ.

"Bạch Tiểu Ảnh.

Em còn thích Chung Thiên đúng hay không?"
Thi Mẫn có chút phẫn nộ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh, trong ngữ khí lại lộ ra mấy phần bất an.

"Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói không thích hắn." Bạch Tiểu Ảnh cũng không phủ nhận.

"Các người bây giờ có quan hệ gì? Em cùng hắn...!các người...!Bạch Tiểu Ảnh em có phải ngốc hay không hả, em đã quên lúc trước hắn đối xử với em như thế nào, lúc trước chính em nói là từ bỏ hắn rồi mà."
Thi Mẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Anh giống như một người đàn bà chanh chua đang điên cuồng ghen ghét Chung Thiên, lại thất vọng vì Bạch Tiểu Ảnh dễ dàng tha thứ cho hắn.

Bạch Tiểu Ảnh sao lại có thể đang câu dẫn mình, sau đó liền vỗ mông xoay người đi không một chút lưu luyến sa vào vòng ôm của người khác? Sao lại có thể tuyệt tình như vậy?
Thi Mẫn cảm thấy nửa năm qua việc anh điên cuồng tìm kiếm Bạch Tiểu Ảnh giống như một thằng ngốc.

"Anh có khoẻ không?"
Bạch Tiểu Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Thi Mẫn mất khống chế đến như vậy, cô không khỏi có chút lo lắng.

Thi Mẫn chán ghét Chung Thiên, cô vẫn luôn biết.

Sau khi nhìn thấy cuốn album kia cô cũng biết được nguyên nhân vì sao.


Chỉ là hiện tại những cảm xúc thương tâm khổ sở ấy tựa như không chỉ là sự ghen ghét không cam lòng giữa tình địch với nhau.

Chẳng lẽ thật sự giống như Chung Thiên nói, thích mình rồi?
Điều này thật quá sức buồn cười đi.

Bạch Tiểu Ảnh hoàn toàn không hiểu Thi Mẫn vì sao lại ghen, còn ngây ngơ quan tâm đến cảm xúc của anh, Thi Mẫn chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn một cục tức không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đè xuống, khiến lục phủ ngũ tạng anh đau đớn một trận.

Cuối cùng anh cũng không thể không đầu hàng trước Bạch Tiểu Ảnh, Thi Mẫn có chút vô lực mở miệng xin lỗi, "Bạch Tiểu Ảnh.

Thật xin lỗi."
"Không có gì."
Bạch Tiểu Ảnh không biết vì sao anh xin lỗi.

Là vì chuyện thích Vương Tình, hay vẫn là do vừa nãy quá mức xúc động, nhưng mặc kệ là chuyện gì, cô đều sẽ tha thứ.

Bởi vì những điều đó đều không liên quan đến cô.

Đây là tự do của Thi Mẫn.

"Anh thích em.

Không phải là do miệng lưỡi trơn tru, cũng không phải bởi vì Vương Tình xuất ngoại mà cô đơn.

Chính là rất thích em.

Bạch Tiểu Ảnh, em tin anh không? Có lẽ, từ khi chúng ta trở thành bạn cùng bàn anh đã thích em rồi." Thi Mẫn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Bạch Tiểu Ảnh, hai tròng mắt mỏi mệt giờ phút này bởi vì kích động mà như phát sáng lên, anh chân thành nhìn đôi mắt Bạch Tiểu Ảnh, nghiêm túc thổ lộ.

Bạch Tiểu Ảnh nhìn anh chốc lát.

Vẻ mặt Thi Mẫn cực nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói đùa.


Cô cũng nghiêm túc mở miệng, "Không tin."
"Muốn anh làm thế nào em mới có thể tin tưởng.

Bạch Tiểu Ảnh, em không thể bá đạo như vậy.

Quen biết lâu thế, anh đã bao giờ lừa gạt em chưa?"
Thi Mẫn tức giận.

Anh muốn điên cuồng lắc bả vai Bạch Tiểu Ảnh hỏi cô vì sao lại không tin anh.

Nhưng lại cảm thấy trong lòng mình cũng nghi ngờ.

Bạch Tiểu Ảnh không tin anh cũng phải thôi.

Anh tìm Bạch Tiểu Ảnh nửa năm cũng chỉ là do anh đơn phương cuồng nhiệt thôi, có lẽ Bạch Tiểu Ảnh cũng không hiếm lạ gì...!Nghĩ như vậy, Thi Mẫn chỉ cảm thấy trong lòng như bị bánh xe nghiền qua, nát nhừ.

Bạch Tiểu Ảnh lắc đầu.

Thi Mẫn đúng thật là chưa từng lừa cô.

Là cô tự ý thức được không xứng với anh.

Trong lòng cô Thi Mẫn mãi mãi là chàng trai kiêu ngạo kia, anh đẹp trai vui tính, nhân duyên cũng tốt, giống như Chung Thiên, đều là rồng trong biển người*.

Người ưu tú như vậy, không nên cùng Bạch Tiểu Ảnh thấp hèn có quá nhiều quan hệ.

*Nhân trung chi long: ý chỉ những người kiệt xuất, phi thường giữa những người bình thường.


Bạch Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ mở miệng nói, "Chung Thiên ngày hôm qua mới rời đi.

Nửa năm qua, hắn thường xuyên ở lại nhà tôi.

Thi Mẫn, anh không cần thiết nhất nhất phải là tôi như vậy."
"Em với hắn rốt cuộc là quan hệ gì?"
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, huống hồ nơi ở của Bạch Tiểu Ảnh cũng chỉ có một chiếc giường kia.

Thi Mẫn chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn muốn chết, gian nan mở miệng.

"Bạn giường." Chỉ là còn chưa kịp làm.

Bạch Tiểu Ảnh thầm bổ sung trong lòng.

"Bạch Tiểu Ảnh.

Em có biết lòng anh đau bao nhiêu không.

Lão tử con mẹ nó tìm em nửa năm.

Em không nói một tiếng liền rời đi.

Anh liền đến đồn công an báo án, người ta lại không chịu đi tìm.

Anh đến nhà em tìm mãi, cũng đến nhà ga cầm ảnh chụp em hỏi người bán vé như thằng ngốc, còn tự mình đi một chuyến đến Tây Tạng.

Mỗi lần nằm mơ anh đều sợ em ở một nơi xa lạ chịu khổ, sợ em xảy ra chuyện...!Em rốt cuộc có tin hay không hả...!Bạch Tiểu Ảnh, em, em phải phụ trách với anh."
Thi Mẫn giống như là không nhịn được, anh dùng sức nắm kên bả vai Bạch Tiểu Ảnh, hai mắt đỏ bừng.

Giống như phát điên thổ lộ ra những thống khổ của mình.

Bạch Tiểu Ảnh ngơ ngẩn, cô không nghĩ đến Thi Mẫn sẽ nhớ thương mình đến như vậy.

Cô cho rằng Thi Mẫn ôn nhu với mình chỉ là xuất phát từ đồng tình, cô sợ mình không kìm chế được đắm chìm trong sự dịu dàng đó cho nên vẫn luôn gắt gao bảo vệ trái tim mình, thế nhưng cô vẫn không tự giác được luân hãm vào.


Cô không dám dây dưa với Thi Mẫn, nhưng lại không bỏ được tiếp tục dây dưa với đối phương.

Tâm tư của Thi Mẫn còn khó đoán hơn nhiều so với Chung Thiên.

Chung Thiên thích hay không thích đều hiện lên trên mặt.

Hắn cũng không thích trêu chọc con gái, còn Thi Mẫn lại giống như lãng tử khắp nơi lưu tình, ai đều có thể tiến lên câu dẫn.

Cô nhìn không thấu trái tim Thi Mẫn, thậm chí còn cho rằng người như vậy sẽ không thích ai cả, cho đến khi cô nhìn thấy ảnh Vương Tình...!Bạch Tiểu Ảnh lúc ấy chỉ cảm thấy trong lòng vỡ vụn, trời như sụp xuống.

Vì sao là Vương Tình? Vì sao lại là Vương Tình? Cô không nhịn được điên cuồng ghen ghét Vương Tình, tận đáy lòng cũng tự xem thường bản thân.

Sau khi rời đi cô cũng chậm chạp phát hiện ra, vứt bỏ thân phận người trong cuộc, nếu cô là nam sinh cô cũng sẽ lựa chọn thích Vương Tình mà không phải là Bạch Tiểu Ảnh, thế nên cũng không còn ghen ghét gì nữa.

"Anh lại khóc." Bạch Tiểu Ảnh bỏ qua đau đớn trên vai, mở miệng nói.

"Lão tử không khóc." Thi Mẫn ách giọng nói, có chút thất bại dùng sức ôm Bạch Tiểu Ảnh vào trong lòng ngực, không muốn cô thấy nước mắt của mình.

- --Thi Mẫn biến thành một chàng trai mít ướt, Chung Thiên sắp nguy hiểm rồi.

- -- Cảm xúc dâng trào thì mặc kệ là nam hay nữ gì cũng dễ rơi nước mắt, nhưng mà trong hiện thực đa số đều là nữ sinh khóc nhiều hơn, nam sinh rất ít khi khóc.

Cho nên khả năng khi nam sinh khóc càng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

- -- Về tâm lý Thi Mẫn đã sửa lại rất nhiều lần, anh đối với Bạch Tiểu Ảnh vừa có dự chiếm hữu lại mang theo chút áy náy.

Nhưng mà trước mặt Bạch Tiểu Ảnh anh luôn cao cao tại thượng, cho nên để không bị OOC vẫn luôn biểu hiện tính tình ẩn nhẫn, đến lúc thích hợp sẽ bùng nổ, đương nhiên vì để theo đuổi vợ cuối cùng cũng sẽ phải ẩn nhẫn.

- -- Kết cục chắc chắn sẽ là 3p.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui