Ngụy Trang Tao Hóa


Edit: Nhọ
Chung Thiên đợi cả một buổi chiều, đến khi tiệm cũng đóng cửa rồi mà vẫn chưa thấy được Bạch Tiểu Ảnh.

"Em gái tôi không khoẻ lắm nên đi về trước rồi." Ông chủ cười ha hả giải thích, đối với quan hệ của hắn với Bạch Tiểu Ảnh hoàn toàn không có ý muốn tìm hiểu.

Chung Thiên nắm chặt tay, hắn biết, Bạch Tiểu Ảnh đang trốn hắn.

Rõ ràng lúc trưa gặp nhau cô còn bình thản nói chuyện với hắn như bạn học cũ bình thường, rõ ràng ngoài mặt không hề từ chối hắn, thế nhưng lại vẫn tự mình trốn hắn bỏ đi.

Có lẽ Bạch Tiểu Ảnh là thật sự không muốn gặp lại hắn,
Chung Thiên ngồi xổm ở tiệm cơm nhỏ chờ suốt một tuần vẫn không thấy được Bạch Tiểu Ảnh.

Sau bếp cũng không mở ra cho khách hàng đến tham quan nữa, đây rõ ràng là né tránh, làm Chung Thiên càng thêm bị dày vò.

Hôm nay là cuối tuần, tiệm cơm còn làm ăn tốt hơn cả ngày thường.

Lượng khách rất lớn, Chung Thiên biết, Bạch Tiểu Ảnh nhất định sẽ đi làm.

Lần này hắn thông minh hơn, kéo vài tên bạn cùng phòng giúp hắn che chắn.


Cuối cùng cũng đợi được đến khi trời tối hẳn, mới thấy được Bạch Tiểu Ảnh đang từ cửa sau chuẩn bị rời đi.

*
"Tan học sao."
Lúc Bạch Tiểu Ảnh nhìn thấy Chung Thiên liền kinh ngạc một chút sau đó rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

Giống như là bạn bè thăm hỏi rất tự nhiên.

"Bạch Tiểu Ảnh, em đang trốn anh." Chung Thiên hoàn toàn không muốn vòng vo với Bạch Tiểu Ảnh, mở miệng liền trực tiếp đánh vỡ lớp nguỵ trang của Bạch Tiểu Ảnh.

"Sao vậy.

Tôi vừa mới tan tầm, một thân đầy mùi khói dầu cho nên muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa." Bạch Tiểu Ảnh thản nhiên mà giải thích.

"Anh có để đến xem chỗ ở của em được không? Sau khi em rời đi, anh rất lo lắng cho em." Bạch Tiểu Ảnh là một người trực tiếp, Chung Thiên đương nhiên cũng sẽ không đánh đường vòng với cô, cho nên hắn không hề che dấu ý đồ của bản thân.

Bạch Tiểu Ảnh tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó, bình tĩnh mà nhìn hắn, "Chung Thiên, tôi đã không còn là Bạch Tiểu Ảnh trong quá khứ kia nữa."
Đối với chàng trai mà thời niên thiếu mình đã yêu say đắm gần mười năm, lúc nói lời tạm biệt nói nội tâm cô không hề có gợn sóng là không có khả năng.

Cuối cùng thì cô đã thích người này lâu lắm rồi, lâu đến mức cho dù muốn tiếp nhận người khác, cảm tình trong xương cốt ấy vẫn không thể nào vứt sạch sẽ đi được.

Chỉ là lần này, Bạch Tiểu Ảnh là thật sự muốn bắt đầu sinh hoạt mới một lần nữa.

Cô không xứng với Chung Thiên, cũng không muốn tiếp tục tự ti nữa.

"Anh biết.

Anh cũng không phải là Chung Thiên kia nữa." Chung Thiên thoải mái hào phóng mà nhìn thẳng vào hai tròng mắt Bạch Tiểu Ảnh, ánh mắt hắn tràn đầy chân thành tha thiết, bên trong bao hàm tình yêu cùng áy náy, "Bạch Tiểu Ảnh, cho anh một cơ hội, chúng ta thử xem."
Bạch Tiểu Ảnh không dám tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt.

Chung Thiên thế nhưng lại chủ động muốn cô cho một cơ hội, nhưng mà là thử chuyện gì?
Còn muốn tiếp tục trò chơi thân thể hoang đường kia sao?
Bạch Tiểu Ảnh phục hổi tinh thần lại, khẽ lắc đầu, "Đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.

Chung Thiên, cậu xứng đáng ở bên người tốt hơn.


Cậu có thể thử nói chuyện tình yêu với một người khác xem sao, loại chuyện ấy nếu làm cùng người mình yêu thì thể nghiệm sẽ càng tốt hơn."
Chung Thiên nghe vậy thì không dám tin mà nhìn cô, "Em cho rằng anh chỉ là muốn lên giường cùng em sao?"
"Không còn sớm nữa, mùi vị trên người tôi quá nặng, thật sự phải đi về rồi."
Bạch Tiểu Ảnh không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn về vấn đề này nhẵ.

Cô không muốn cuộc sống an ổn bình tĩnh của mình hiện tại bị người ta quấy rầy, cũng không muốn trái tim khó khăn lắm mới an phận kia lại bị đảo loạn lần nữa.

Bởi vì trái tim này, sớm đã không phải chỉ chứa đầy một Chung Thiên như lúc trước nữa, mà bên trong còn chen vào thêm một Thi Mẫn.

Cả hai người, đều là những người ưu tú, không nên có bất kỳ liên quan gì đến cô.

"Anh thích em.

Bạch Tiểu Ảnh, nhìn anh.

Lần này anh đến tìm em, chính là bởi vì anh thích em, muốn cùng em ở bên nhau." Chung Thiên dùng sức bắt lấy bả vai Bạch Tiểu Ảnh, vốn nghĩ rằng những lời thổ lộ này rất khó nói, nhưng mà bởi vì cô gái không tin tưởng mà hắn phải buột miệng nói ra.

"Vui đùa cái gì vậy." Bạch Tiểu Ảnh chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên lại nhảy lên một chút, sau đó chỉ ra về bình tĩnh mà cười một tiếng.

Chung Thiên nghiêm túc nhìn cô, "Không phải vui đùa."
"Chung Thiên, cậu không thích Vương Tình sao?"
Bạch Tiểu Ảnh ngẩng đầu, đặt câu hỏi đánh thẳng vào trái tim người đối diện.


Lúc trước Chung Thiên chính là vì Vương Tình mới vi phạm ước định.

Sao có thể nhanh như vậy đã thích cô được?
Lời tác giả:
———— đoán xem Chung Thiên sẽ trả lời như thế nào?
++++++++ Tính cách Bạch Tiểu Ảnh trong giả thiết là như thế này, vĩnh viên sẽ là một bộ dáng đạm mạc, sẽ không tố khổ với ai cả.

Bởi vì không có ai nguyện ý nghe cô kể khổ, cho nên cô cũng liền sẽ không nói với ai là mình khổ sở như thế nào.

——◎◎◎ Nhớ hồi tiểu học có được giảng qua một bài "Người lắng nghe", sách dạy chúng ta làm thế nào để trở thành một người biết lắng nghe, trợ giúp người khác, nhưng mà lại không học được làm thế nào để nói hết ra.

Tháng trước có nói chuyện phiếm với một người bạn tốt mới phát hiện điểm này, bạn đó lo lắng tôi sẽ bị bệnh trầm cảm, luôn mãi dặn dò cho dù có gặp chuyện gì không vui thì cũng phải nói với cô ấy, cô ấy nguyện ý làm người lắng nghe cho tôi.

Có thể có một người bạn như vậy thật là may mắn của tôi.

??????? Hy vọng lúc có phiền não các bạn cũng có thể tìm được "người lắng nghe"của mình, không cần phải kìm nén hết tất cả mọi chuyện ở trong lòng, đến cuối cùng lúc bùng nổ sẽ rất thống khổ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui