Edit: Nhọ
Bạch Tiểu Ảnh cũng chỉ tốt nghiệp ở trình độ cấp ba, ở xã hội này rất khó để tìm được một công việc nào tốt.
Cô liền tuỳ tiện tìm một tiệm cơm nhỏ làm người rửa chén thuê.
Bạch Tiểu Ảnh cô cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh.
Phiêu bạt trong xã hội nguy hiểm như thế này nhưng mà cô toàn gặp được người tốt.
Một nhà ông chủ đều rất tốt.
Ông chủ là người chính trực hào phóng, bà chủ cũng rất nhiệt tình, ngay cả con trai ông chủ đang học tiểu học cũng rất đáng yêu.
Hoàn toàn không xem cô là người ngoài.
Bạch Tiểu Ảnh liền làm công ba tháng ở nơi này.
Trong lúc ấy cũng học tập được một chút trù nghệ.
Đầu bếp ở đó cũng không bủn xỉn, thường xuyên chỉ dạy cô.
Dần dần, Bạch Tiểu Ảnh cũng có thể tự mình làm đầu bếp, ngẫu nhiên cô sẽ giúp đỡ đầu bếp nấu ăn.
Sau này càng ngày càng lên tay, ông chủ cũng cho cô thêm tiền lương, để cô làm đầu bếp nữ, sau đó tuyển người mới rửa chén.
Bây giờ tiền lương Bạch Tiểu Ảnh cũng đã có thể nuôi sống chính mình.
Cô dùng một phần ba tiền lương thuê một phòng ở khá ổn.
Bà chủ luôn xem cô là em gái, đi dạo phố mua quần áo hay làm tóc đều thường xuyên gọi cô đi theo.
Bạch Tiểu Ảnh cũng chậm rãi học được cách làm thế nào để trang điểm cho bản thân.
Cô dùng tiền của mình đi cắt lại tóc mái, thay quần áo vừa người.
Nhìn bản thân trong gương, cô ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến, đây có phải là hiệu quả mà Thi Mẫn muốn thấy lúc ấy không? Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua chốc lát.
Rời đi gia đình của mình, sinh hoạt của cô cuối cùng cũng từng bước đi lên quỹ đạo.
- ------ta là đường phân cách Chung Thiên sắp tự vả mặt-------
"Đầu bếp ở đây là một tiểu mỹ nữ, người đã đẹp rồi lại còn nấu ăn ngon."
Mọi người trong ký túc xá Chung Thiên cùng nhau ra ngoài liên hoan, bạn cùng phòng A ngày thường am hiểu ăn nhậu liền mạnh mẽ đề cử quán này với bọn họ.
"Đầu bếp không phải là làm việc ở sau bếp sao, mày làm sao mà biết được?" Bạn cùng phòng B tò mò hỏi.
"Quán ăn này là do một gia đình mở ra.
Ngày đó tao nói giỡn với ông chủ.
Ông chủ nói phòng bếp nhà họ vệ sinh rất tốt, tao nói đùa muốn kiểm tra liền đi vào.
Kết quả là phát hiện một tiểu mỹ nữ đang nấu ăn." Bạn cùng phòng A khoe khoang nói.
Đến trong tiệm rồi, bạn cùng phòng A làm khách hàng lâu năm đương nhiên là rất thân quen với ông chủ, hắn thành tạo mở miệng, "Ông chủ, anh em tôi không tin lời tôi nói, cũng muốn đi vào bếp nhìn xem."
"Các cậu tuỳ tiện xem đi, nơi này của tôi tuyệt đối sạch sẽ." Ông chủ cũng rất hào phóng, nhưng mà hắn cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, biết được ý đồ chân chính của đám tiểu tử này, cảnh cáo nói, "Nhưng mà người nấu ăn chính là em gái của tôi, các cậu không thể có ý đồ với nó đâu đấy."
"Ông chủ yên tâm, chúng tôi chính là đi xem phòng bếp thôi.
Đi a, Chung Thiên."
Chung Thiên cũng không muốn xem náo nhiệt, hắn không có hứng thú với mỹ nữ, nhưng mà đã bị một đám người lôi kéo bắt vào phòng bếp.
*
"Xinh đẹp như vậy mà ở mãi trong bếp thật là lãng phí a.
Chung Thiên, mày nhìn một cái đi, có phải còn đẹp hơn cả hoa khôi khoa chúng ta không."
"Hẳn là có thể so với cả hoa hậu giảng đường đấy."
"Quá khoa trương rồi.
Dáng vẻ không tồi, nhưng cũng không tính là quá đẹp đâu.
Tao nhìn chúng mày chính là chưa từng thấy con gái nấu cơm nào khác ngoài mẹ chúng mày, mới bị mê hoặc."
"..."
"Vương đại ca, món này để em làm cho."
Bạch Tiểu Ảnh cũng không biết có một đám nam sinh ở sau lưng ý dâm cô.
Bây giờ trù nghệ của cô tiến bộ không ít, nhưng mà món chính cô làm vẫn chưa đủ ngon, nhưng mà những món ăn đơn giản cô đều sẽ chủ động xin làm, món chính thì sẽ để sư phó lão luyện làm.
Chung Thiên vốn dĩ đang phát ngốc ở một bên lại âm thanh quen thuộc hấp dẫn, lập tức ngẩng đầu.
Hắn gấp không chờ nổi mà đi vào phòng bếp —— Bạch Tiểu Ảnh, đó rõ ràng là tiếng của Bạch Tiểu Ảnh, là âm thanh mà hắn không bao giờ quên được.
"Đậu moá.
Không nhìn ra nha, Chung Thiên mạnh như vậy." Một đám bạn cùng phòng bị hành vi của Chung Thiên doạ sợ ngây người.
"Bạch Tiểu Ảnh"
Chung Thiên trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Tiểu Ảnh, một cảm giác mất mà tìm lại được nảy lên trong lòng.
Hắn cho rằng cả đời này sẽ không tìm thấy được cô nữa.
Cô biến mất hoàn toàn như vậy.
Một chút ít kỉ niệm cũng không để lại cho hắn.
Mà hắn, sau khi hiểu được trái tim của mình lại rốt cuộc không tìm thấy được người.
Cũng may, duyên phận của bọn họ còn chưa hết, lúc này đây, hắn sẽ không buông tay.
Lời tác giả:
———— Vì sao mà đám bạn cùng phòng đều không có tên họ hả?
———— Đáp: Vì tác giả ngốc lười đặt tên ấy.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~
Nhọ: Anh tự vả có đau không anh Chung Thiên?????
Vì Chung Thiên đã nhận ra tình cảm của mình nên Nhọ sẽ đổi xưng hô thành "anh" - "em" nhé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...