Ngụy Trang Tao Hóa


Edit: Nhọ
- ----Đến hồi gay gấn rồi mọi người ơi-----
Bạch Tiểu Ảnh tắt nguồn điện thoại, trải qua một cuối tuần không có Thi Mẫn.

Sáng sớm thứ hai, xe Thi Mẫn dừng ở vị trí cũ.

"Di động tại sao lại tắt máy? Ngày đó cậu về nhà mẹ cậu có mắng cậu hay không." Thi Mẫn lo lắng nói.

"Quên sạc pin.

Bà ấy không mắng tôi." Bạch Tiểu Ảnh cười, lên xe anh.

"Tôi còn tưởng rằng cậu giận, ngày đó ngại quá." Thi Mẫn xin lỗi nói.

"Không sao.

Cậu không ở đó, còn lại tôi và Chung Thiên đơn độc ngồi.

Đã lâu không làm với hắn, cảm giác cũng không tệ lắm." Bạch Tiểu Ảnh nói như thể đã tập mãi thành thói quen.

"Các người làm." Thi Mẫn nhất thời đen mặt.

"Đều say, đương nhiên là cùng lăn lên trên giường." Bạch Tiểu Ảnh "vô tâm vô phổi" nói.

"Cậu đúng thật là ai cũng đều có thể." Thi Mẫn cắn răng lạnh lùng nói.

"Cũng không phải ai cũng có thể, không dịu dàng với tôi thì tôi cũng không làm." Bạch Tiểu Ảnh nghiêm túc mà phản bác.

...!
Vương Tình ra nước ngoài.

Trước khi thi đại học một tháng.


Bạch Tiểu Ảnh không biết Vương Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hẳn là chuyện rất không tốt.

Ngày đó Thi Mẫn có tỏ tình với người ta hay không, nếu tỏ tình thì đã bị từ chối rồi sao? Cuối cùng thì thật ra Vương Tình rất thích Chung Thiên, nhưng mà người làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải Chung Thiên.

Những chuyện này vì Vương Tình rời đi mà đều không có đáp án.

...!
Thì ra là thế.

Thi Mẫn đã sớm thích cô ấy a.

Vương Tình đúng thật là một cô gái tốt.

Học tập tốt, cũng xinh đẹp, gặp ai cũng có thể nói chuyện hoà hợp được.

Nếu như cô là nam sinh, khẳng định cũng sẽ thích một cô gái như vậy, mà không phải là Bạch Tiểu Ảnh xấu xí hèn mọn.

"Album này thật là đẹp." Bạch Tiểu Ảnh buông tập ảnh, cười nói.

Trong ảnh chụp là Vương Tình mặc một bộ đồng phục khác không phải của trường họ.

Thì ra Thi Mẫn đã thích cô ấy, từ rất lâu rồi.

"Tôi..." Thi Mẫn há miệng thở dốc muốn giải thích điều gì đó.

"Tôi đói bụng, có thể mời tôi đi ăn một chút gì hay không." Bạch Tiểu Ảnh cắt ngang anh.

Cô ra vẻ thoải mái mà buông album, không muốn nói với nam sinh về đề tài này nữa.

Cô không muốn nghe anh nói về chuyện yêu say đắm Vương Tình từ bao giờ, tại sao lại muốn kéo dài đến bây giờ rồi khi nào mới bằng lòng buông bỏ.

Ngay từ ban đầu cô đã phân biệt rõ ràng quan hệ với Thi Mẫn.

Mặc kệ Thi Mẫn đối xử với cô rất tốt, nhưng bọn họ chỉ là bạn giường mà thôi.

Thi Mẫn tốt với cô, một nửa là vì thân thể cô, một nửa là xuất phát từ đồng tình với cô.

Đời này cô ngủ với hai người đàn ông, đều là người tốt.

Đáng tiếc, cô đều không xứng với họ.

"Được, tôi đi mua chút gì đó, cậu chờ tôi một lúc." Thi Mẫn cũng không có ý muốn giải thích nữa.

Anh nghĩ rằng Bạch Tiểu Ảnh còn chưa từ bỏ Chung Thiên được, tuy rằng anh có thể cảm giác được cô gái nhỏ đối với mình hình như cũng có tình yêu, nhưng mà cảm tình của cô gái đã không còn thuần tuý nữa, tình yêu của cô không phải là dành cho chỉ một người.

Vậy thì cứ để cô cho rằng mình còn thích Vương Tình đi, như vậy, giữa bọn họ cũng liền bình đẳng.

Không phải sao?
...!
" Ân ha...!Thật lớn, thao tôi...!Thật sâu...!A ha...!A a..."
"Cậu thật là càng ngày càng dâm."
Hai người thở hồng hộc mà lăn giường một hồi.

Bạch Tiểu Ảnh tắm rửa xong liền tròng lên người bộ đồng phục to rộng.

"Đã sắp thi đại học rồi.

Cậu định thi trường nào?"

"Thi đậu trường nào thì học trường đó." Bạch Tiểu Ảnh vô tâm nói.

"Thi cho tốt." Thi Mẫn ôn nhu mà xoa tóc cô, ánh mắt dịu dàng như là lưu luyến với người yêu.

"Không cần tôi nói, cậu cũng nhất định có thể thi tốt.

Mấy ngày nay sẽ không đến tìm cậu nữa, tôi xin ngủ lại ở chỗ khác, ở nhà tôi đến địa điểm thi cũng không tiện." Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng nói.

"Tôi có thể đón cậu." Thi Mẫn bất mãn nói.

"Địa điểm thi của hai ta không giống.

Lúc khẩn trương như vậy không nên lãng phí thời gian.

Yên tâm đi thi, thi đại học xong chúng ta gặp lại." Bạch Tiểu Ảnh cười giải thích.

"Được rồi.

Thi xong rồi tôi liền đi đón cậu.

Ngoan ngoãn chờ tôi ở trường học." Thi Mẫn bất đắc dĩ mà thoả hiệp.

" Ân." Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô có chút tham lam mà nhắm mắt lại cảm thụ vòng ôm to rộng kia, thật ấm áp, ấm đến nao lòng người.

...!
Bạch Tiểu Ảnh mất tích.

Lúc thi đại học.

【Tôi trộm tiền của cậu, ngại quá.】
Bạch Tiểu Ảnh là rời đi ngay trong đêm.

Cô để lại cho Thi Mẫn một tờ giấy, trộm 300 tệ của chàng trai, cũng để lại chìa khoá mà anh đưa cho cô.

Cô mua một vé xe lửa, đi đến một nơi rất xa.

Lúc Thi Mẫn phát hiện được tờ giấy này thì kỳ thi đã kết thúc.

Anh và Bạch Tiểu Ảnh không ở cùng một địa điểm thi.


Lúc thi, trường học cung cấp chỗ ở miễn phí, Bạch Tiểu Ảnh lựa chọn ở lại.

Thời điểm thi đại học rất gấp, cô lấy cớ tập trung ôn thi để không gặp mặt anh.

Lúc chuẩn bị vào thi cô thậm chí còn dùng di động nhắn tin cho anh, bảo anh cố lên.

Tim Thi Mẫn như bị dao cắt.

Anh không biết cô gái này có tâm tình như thế nào như nhắn cái tin này cho anh.

Hẳn là cõi lòng đầy sự chúc phúc đi.

Bạch Tiểu Ảnh người này cái gì cũng không có.

Chính là lúc cô thích một người liền toàn tâm toàn ý mà thích, không hề giữ lại cho mình một chút gì.

Nhưng một khi cô đã quyết định chặt đứt với người kia, cũng liền thật sự sẽ không liên hệ nữa.

Anh đã từng bị tổn thương một lần, cho nên ở phương diện cảm tình cũng muốn so được so mất.

Biết rõ cảm tình của Bạch Tiểu Ảnh đối với mình, nhưng lại bởi vì quá không chịu được điểm mấu chốt là Chung Thiên, cho nên trước nay vẫn không chịu làm rõ.

Anh với Chung Thiên đều là tên khốn.

Rõ ràng cô gái nhỏ cái gì cũng không có, rõ ràng cô đã dâng hết tất cả tình yêu cùng sự nhiệt tình, cuối cùng vẫn là bị thương tổn.

Cô gái nhỏ nói anh ôn nhu.

Kỳ thật anh đối xử với cô sao mà không tàn nhẫn?
Cũng chỉ có Bạch Tiểu Ảnh thiếu thốn tình yêu mới cảm thấy anh ôn nhu mà thôi...!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui