Tạ Du lớn ngần này rồi nhưng chưa từng nói lời nào sến súa đến vậy, mặc dù giọng điệu vẫn còn khá lãnh đạm, nói xong bèn dựa người vào thành ghế, yên lặng nhìn hắn. Một tay cậu cầm cốc Cocacola mua ngoài cổng vào lúc nãy, giờ đang chậm rãi bốc hơi lạnh.
Anh là Hạ Triều.
Chỉ cần là dáng vẻ của chính anh thôi. Những thứ khác đều không quan trọng.
“…” Hạ Triều khẽ siết chặt tay cậu, nghe xong mà cứ ngỡ bản thân mình nghe lầm, thế là dụ dỗ, “Lặp lại lần nữa được không?”
Tạ Du: “Khuyên anh đừng có được nước lấn tới.”
Hôm nay Hạ Triều ăn mặc rất đơn giản, chỉ là một bộ quần áo bình thường, ngay cả bông tai lẳng lơ mười phần cũng không đeo.
Dẫu vậy ngoại hình hắn vẫn vô cùng nổi bật.
Ánh sáng trong rạp chiếu phim không được tốt, nhất là dãy ghế đằng sau càng thêm tối, nhưng có nhiều người không nhịn nổi ngước sang bên này nhìn bọn họ, từ lúc cả hai một trước một sau vào chỗ ngồi đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Mãi đến khi ngồi lên xe buýt trở về nhà, Tạ Du vẫn không biết được rốt cuộc bộ phim kia nói về cái gì, bởi vì sau đó Hạ Triều đã nhân lúc khung cảnh tranh sáng tranh tối, nghiêng người qua tay vịn chắn giữa cả hai, cướp đi hết thảy hô hấp của cậu.
Động tác vừa mãnh liệt vừa gấp gáp, như thể muốn đâm sầm vào người cậu.
Đến lúc này cũng chẳng buồn để ý việc hôn hít ở nơi công cộng sẽ bị người khác bắt gặp không nữa.
Thanh âm bên tai ngày càng trở nên xa xôi.
Trừ tiếng phim cùng tiếng nói chuyện ồn ào xung quanh, chỉ còn lại mỗi lời thì thào cố gắng kìm nén như thể đang tự nói với chính mình của Hạ Triều: “… Muốn chết mà.”
Bộ phim sắp chiếu đến hồi kết, hai nhân vật nam nữ chính trên màn hình cuối cùng cũng vượt qua bao khó khăn trùng điệp, ôm nhau đoàn tụ.
Tạ Du ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với hắn, giọng hơi khàn khàn: “Lát nữa anh có về trường không?”
Hạ Triều cúi đầu nhìn đũng quần mình, chắc chắn rằng áo len đã che chắn kín kẽ trông không quá rõ ràng, lúc này mới nói: “Anh về nhà, bốn rưỡi là trường khóa cửa rồi, giờ về không kịp nữa.”
Từ trước đến nay giờ giới của Nhị Trung rất nghiêm, nhất là vào cuối tuần, để ngăn học sinh nội trú chơi bời bên ngoài quá muộn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, về sau cứ đến đúng bốn giờ ba mười chiều là cổng trường sẽ đóng lại.
Tạ Du không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng nhìn theo, ánh mắt rơi xuống nơi nào đó, hơi khựng lại.
“Cứng rồi?”
“Không cứng thì đâu phải đàn ông,” Hạ Triều phủ vạt áo xuống, nói, “Em đừng nhìn anh, cứ để anh bình tĩnh lại đã.”
—
Xe buýt chạy qua Thành Thế Kỷ có rất nhiều chuyến, trung bình cứ mười phút là có một lượt. Tạ Du vừa lên xe ngồi chưa ấm chỗ, mới đến đầu bên kia Thành Thế Kỷ, Cố nữ sĩ đã không đợi được mà điện tới: “Chẳng phải nói sắp về rồi sao… Bây giờ mấy giờ rồi, con có định ăn cơm tối ở nhà không đấy?”
“Con đang trên xe rồi ạ.”
“Cứ cuối tuần là lại ra ngoài chơi, đi cùng bạn học à, là bạn nào vậy, lúc nào con mới dành được thời gian cho bài vở đây? Sắp đến chưa?”
Tạ Du tự động bỏ qua nửa câu trước, chọn nửa câu còn lại để trả lời: “Nửa tiếng nữa ạ.”
Cố nữ sĩ dặn dò phải giữ an toàn xong xuôi, tiếp tục quở trách, Tạ Du ngồi nghe trong im lặng.
Cảm giác vừa mới “hẹn hò lén lút với bạn trai” mỗi lúc một trào dâng trong lòng cậu, mới đầu cũng chưa thấy có vấn đề gì cả, chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm xem một bộ phim hết sức bình thường thôi, thế mà bây giờ lại cảm thấy như mình đã làm chuyện gì hết sức ghê gớm.
Chờ đến khi Cố nữ sĩ cúp điện thoại, Tạ Du cúi đầu, định mở ứng dụng nghe nhạc ra lựa mấy bài để giết thời gian, liếc mắt chợt thấy trên màn hình di động, ứng dụng chat nào đó đã hiện lên đến 99+ tin nhắn chưa đọc.
Ấn vào mới nhận ra trong group chat của lớp 3 đang náo nhiệt khác thường, ngay cả hai ông thầy Lão Đường và Ngô Chính vốn hay lặn mất tăm cũng trồi lên góp vui.
[La Văn Cường]: @Nếu hai góc đồng vị bằng nhau, thì hai đường thằng đó song song, học ủy à, mình tâm sự tí coi, tôi đang tò mò chết được đây này, ông bạn đăng cái gì lên vòng bạn bè đấy?
[Vạn Đạt]: Tui cũng muốn biết, đọc xong chỉ biết cảm thán bản thân hiểu biết quá ít về thế giới này rồi…
[Lưu Tồn Hạo]: Chẳng hiểu mô tê gì sất, nói gì đấy các anh em, tôi lên coi thử xem nào.
Lưu Tồn Hạo biến mất, chỉ mấy phút sau đã mang theo gào thét trở về.
[Lưu Tồn Hạo]: …
[Lưu Tồn Hạo]: Trời má! Cái quái gì vậy!!!
Lão Đường hóng tin tức trên QQ quá muộn, lúc lên mạng thì nội dung quan trọng đã bị cả bọn tám trôi mất, ông thầy bình tĩnh gửi qua một dấu hỏi chấm.
[Thầy Đường]:?
[Thầy Ngô Chính]: Chuyện gì đấy.
[Vạn Đạt]: Thầy ơi, qua đây, thầy coi đi này. [/hình ảnh ]
[La Văn Cường]: Học ủy đúng là không phải người.
Trong hình là ảnh chụp màn hình trang cá nhân QQ của Tiết Tập Sinh.
Trang cá nhân của Tiết Tập Sinh không có ảnh chụp dễ thương, cũng chẳng hề đầy rẫy những meme biểu cảm gây sốt lúc bấy giờ, tất cả đều toàn là bộ sưu tập những kiến thức trọng điểm của toán học, các thí nghiệm hóa học đẹp mắt nhất rồi lại đến mười loại phương pháp đề cao hiệu quả học tập.
Trong ảnh chụp màn hình, Tiết Tập Sinh xúc động kể lại mối duyên phận giữa mình và Đề Vương Tranh Bá, cảm ơn nhà phát hành đã tổ chức hoạt động gặp mặt offline lần này, sau đó dùng những áng văn lê thê để miêu tả một ngày vô cùng đặc sắc của mình.
—— Nghỉ hè, đang đi trên đường, trong lúc vô tình một tờ rơi quảng cáo đã mở ra cánh cửa học tập hoàn toàn mới mẻ dành cho mình. Từng người ở đây ai ai cũng say mê học tập, mình cảm thấy trái tim bắt đầu nảy lên từng nhịp đập nhiệt huyết…
Khi lên sân khấu, phương pháp học tập của bạn “Top 10 vị trí đầu” đã truyền cảm hứng cho mình rất nhiều, mình cũng muốn thử học cách chắp nối quỹ thời gian lại với nhau. Còn với bộ phim tài liệu “Sự ra đời của Einstein”, quả thực đúng là tuyệt tác, đến hồi kết tất cả đều không kìm được mà rơi nước mắt. Tâm hồn bất tử, học tập bất diệt!
Thế nhưng chỉ tiếc rằng không được chứng kiến trận quyết đấu của X thần và “Đề vương”.
…
Bài viết dài lê thê, ở dưới còn kèm theo một tấm hình.
Là ảnh chụp chung rất lớn, có khoảng mười mấy người, ai nấy đều giơ quyển sách trong tay lên, nhìn ống kính mỉm cười.
Tạ Du: “…”
Có lẽ đang mải học nên Tiết Tập Sinh không để ý đến điện thoại, chờ đám bạn xôn xao bàn tán xong một lượt, không khí dần dần hòa hoãn lại, lúc này mới thấy cậu chàng xuất hiện.
[Nếu hai góc đồng vị bằng nhau, thì hai đường thằng đó song song]:?
[Nếu hai góc đồng vị bằng nhau, thì hai đường thằng đó song song]: Là một trò chơi học tập ấy mà, rất thú vị đó.
Trông thấy bốn chữ “trò chơi học tập” này, Tạ Du mới nghĩ đến việc trong mắt mấy người kia, cuộc tranh tài giữa X thần cùng với “Đề vương” còn chưa có kết quả.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn ấn vào biểu tượng quả trí tuệ.
Ngoài ý muốn, khu vực giao lưu của Đề Vương Tranh Bá hết sức yên vui. Thậm chí bầu không khí khá là phấn chấn, phấn chấn tựa như hồi nghỉ hè khi mà Tạ Du vừa mới luyện đề vượt qua “Đề vương”, cả đám trong này cũng mừng rỡ y chang vậy.
“Học học nữa học mãi là ý tưởng nhân sinh”: Đã nói mà, chắc chắn là X thần lợi hại hơn nhiều!
“Top 10 vị trí đầu”: Ước gì được tận mắt chứng kiến học thần làm bài nhỉ.
“985211”: Không ngờ kết quả lại như vậy, thật không ngờ…
Tạ Du mơ hồ phát giác thấy có gì đó không đúng lắm.
Cho đến lúc cậu mở danh sách bạn tốt lên, trông thấy Hạ Triều đã đổi chữ ký từ “Thắng lợi thuộc về ta” thành: Nhận thua, xin X thần hãy tha mạng cho tôi!
Xe chạy tới ngã tư đường, vừa lúc này gặp phải đèn đỏ, chậm rãi ngừng lại.
Tạ Du dựa vào cửa sổ xe, không nhịn được, cười mắng một câu: “Ngu ngốc”.
—
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của Nhị Trung diễn ra vào tháng sau.
Nghe có vẻ còn nhiều thời gian, nhưng khi niềm háo hức được tham gia tiết mục văn nghệ của lớp nhạt dần, đối với việc phải tập nhảy tập nhót như bây giờ, đến cả La Văn Cường vốn làm trực nhật còn không quên ngoáy mông mấy lần cũng đã mất hết nhiệt tình.
Mới sáng sớm, Tạ Du vừa đi vào lớp, đã thấy ủy viên văn nghệ đứng trước mặt mình trông như có điều muốn nói, Tạ Du đứng ở cửa nhìn nhỏ: “Có việc gì?”
Từ Tĩnh định mở lời mà không dám.
“Cổ muốn hỏi em,” Hạ Triều tới từ sớm, gác chéo chân nói, “Cuối tuần có ở nhà tập nhảy không… Chẳng cần hỏi, nhìn đã biết là không rồi.”
Đâu chỉ không tập, Tạ Du đã quên sạch sẽ vụ này: “Tập cái gì nhảy cơ?”
Từ Tĩnh hỏi một vòng, hoàn toàn tuyệt vọng: “Là ai đã nói vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ, là ai nói một bước thành danh, là ước mơ cả đời hả!”
Lưu Tồn Hạo ở nhà cả cuối tuần, đến thời gian rảnh rỗi để chơi game cũng không có, vừa thu bài tập vừa nói: “Cái đó à… Vạn Đạt ông nói đi.”
Vạn Đạt: “Không biết nói gì luôn, người tiếp theo.”
La Văn Cường đang ăn dở bữa sáng, tay cầm một túi bánh bao, thật vất vả mới nuốt được hết miếng bánh, sau đó giải thích hộ đám anh em: “Chuyện này á, thực ra chủ yếu là vì quá dễ thỏa mãn, bà coi tụi tôi ngày nào cũng thả sức tưởng tượng trong nhóm chat kìa, thế là đủ mãn nguyện lắm rồi.”
Trong lớp rất ồn ào, người tụng bài, kẻ chép bài tập.
Chó Điên cứ chốc chốc lại thấy quanh quẩn ngoài cửa sổ vài vòng.
Mỗi lần lướt qua, cả lớp lại trở nên im phăng phắc.
“Đúng, nói hay lắm, biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc,” Lưu Tồn Hạo vỗ tay xong, kiểm tra lại chồng bài tập, bỗng thấy dù đến rõ sớm nhưng Hạ Triều chưa hề nộp bài, thế là lớn giọng gọi, “Triều ca, nộp bài tập vật lý đi chứ? Du ca, cả ông nữa đấy.”
Tạ Du vừa bỏ đồ xuống, nghe thấy thế, cúi đầu lúi húi tìm vở vật lý trong ngăn bàn.
Đây là bài tập được giao vào thứ năm tuần trước. Chỉ có hai trang, cậu chẳng viết được mấy, hơn một nửa để trắng giấy, những mục để trống đấy căn bản đều thuộc phần đề sai. (1)
Kết quả chưa kịp lấy ra, tay đã bị Hạ Triều đè xuống.
Tạ Du nhìn xuống tay hắn: “Làm gì đây?”
“Em thật chẳng chuyên nghiệp gì hết,” Hạ Triều thấp giọng nói, “Cứ thế này mà nộp hả?”
Tạ Du chưa kịp có phản ứng.
Phần nào nên để trống hay không nên để trống thì cậu đã để trống hết rồi, đề sai chồng chất, chính là bài tập mà thầy vật lý đã giữ lại dành riêng cho cậu khi gọi cậu đến phòng giáo vụ để nghe dạy bảo.
Tạ Du chưa nghĩ thông, đã nghe thấy Hạ Triều thảy cho Lưu Tồn Hạo một câu: “Vật lý có bài tập à?”
“…”
Lưu Tồn Hạo cạn lời, nhưng điều này hoàn toàn nằm trong dự tính, cậu ta tiện tay lựa một quyển vở trong chồng bài tập, ném về phía Hạ Triều, nhắc nhở: “Trang năm mươi sáu nhé, nhanh lên, tôi phải nộp lên trước khi đến giờ vào lớp đấy.”
Ném rất trúng đích, Hạ Triều nhanh gọn bắt được, dáng vẻ lưu manh huýt sáo: “Không thành vấn đề, hai phút là xong.”
“Thấy sao,” Hạ Triều tìm một cái bút, định mở ra chép mấy bài cho xong, “Có phục không nào.”
Tạ Du lấy tay ấn ấn thái dương: “Phục.”
Trước khi vào giờ tự học môn Toán, Lão Ngô ăn dưa trong nhóm chat của lớp còn chưa đã ghiền, thừa dịp chuông vào học chưa reo, bèn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nghe xong đám học trò phía dưới tranh nhau kể lể, thế là nói: “Hóa ra vậy, thế thì tốt quá còn gì, tôi đề nghị cả lớp chúng ta nên tải trò đấy về đi.”
La Văn Cường: “Không không không được đâu thầy ơi, bọn em không hợp trò đấy lắm đâu ạ.”
Lưu Tồn Hạo: “Nhất quyết không làm.”
Vạn Đạt: “Thà chết chứ không chịu khuất phục.”
Thầy trò càng nói chuyện càng hăng, đúng lúc này tiếng chuông reo lên, Lão Ngô gõ gõ bục giảng: “Được rồi, học thôi, giờ tự học sớm hôm nay tôi sẽ giảng cho các trò một dạng đề khủng vô cùng lợi hại.”
Ngô Chính chưa nói hết, Hạ Triều đã nghiêng đầu hỏi: “Chơi game không.”
Nói là chơi game, tuy vậy chỉ là vào tổ đội hai người với nhau, không khí trong kênh tán gẫu càng có vẻ kỳ quặc.
[Hạ Soái]: Em có xem đề lúc nãy không, anh có đến tận ba cách giải nhé.
[XY]: Hai loại thôi, ở đâu ra loại thứ ba.
[Hạ Soái]: Lấy cạnh chéo làm trung tâm, cắt tại điểm F kìa, em nhìn lại đi.
(1) đề sai: là một phương pháp học ở Trung Quốc (VN có không thì tui không biết vì tui hổng phải học bá). Nói đơn giản là bạn chép đề bài và cách giải mình đã làm sai trong bài kiểm tra vào vở, cột bên kia ghi chú lại sai ở chỗ nào, điểm mấu chốt là gì. Từ đó sẽ ghi nhớ để không mắc phải sai lầm tương tự nữa.
Ủa mà chắc vậy đó, tra trên mạng thì nó tựa tựa vậy 😀
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...