Cảm giác cùng nhau đẩy xe rồi cùng nhau lựa đồ thật sự kỳ diệu, thỉnh thoảng quay sang hỏi đối phương có muốn ăn món này không, có thích cái kia không, Tạ Du chưa từng nghĩ tới bốn chữ “sinh hoạt thường nhật” này.
Mặc dù cả hai vẫn còn đang mặc đồng phục Nhị Trung, đến nắm tay cũng phải lén lút, nhân lúc xung quanh không có người mà siết chặt lấy nhau.
“Ăn cái này không,” Hạ Triều lại gần, từ xa trông vào chỉ thấy hai cậu con trai đứng cạnh nhau nói chuyện, “Vị mới đó, thử xem nhé?”
Tạ Du nhìn thoáng qua, trên túi in mấy chữ ‘vị ớt tiêu xanh’: “Cậu muốn chết tôi sẽ không cản.”
“Chắc cũng được mà,” Hạ Triều rất thích mua mấy thứ chưa từng ăn, là mấy loại có bao bì trông lạ hoắc, mang đi mời người khác còn không có ai chịu thử một miếng, “Lần trước tôi mua vị mù tạt, ăn cũng khá ngon, thế mà Thẩm Tiệp cướp về lại suýt nữa phun hết ra ngoài.”
Dù sao đồ ăn vặt cũng không thể coi là bữa chính, cả hai chỉ chọn mấy thứ rồi thôi, tiếng người xung quanh ngày càng nhiều, Tạ Du muốn buông tay ra, giãy mấy cái mà Hạ Triều không chịu rời.
“Có người.”
“Nào có, không có ai đâu.”
Hạ Triều nói như chém đinh chặt sắt, nhưng vừa dứt lời, ống quần đã bị ai đó kéo kéo, cúi đầu nhìn xuống hóa ra là một cô nhóc không biết từ đâu xuất hiện, trên đầu lúc lắc hai bím tóc nhỏ, có lẽ tầm bốn năm tuổi, khuôn mặt bé xíu, giọng nói mềm mại trong veo gọi hắn: “Anh ơi.”
Hạ Triều: “…”
Chạy từ đâu tới vậy? Sao chẳng có tiếng động gì hết.
“Anh ơi, em muốn lấy cái kia.”
Cô nhóc bụ bẫm chỉ ngón tay lên kệ hàng, giọng vẫn còn hơi ngọng ngịu: “Vị dâu tây ạ.”
Tạ Du nhìn theo, là một túi thạch, bên trên mặt túi in mấy hình vẽ ngộ nghĩnh, nhưng mà vị trí trưng bày khá cao, ít nhất là thân hình của hạt đậu này có nhảy dựng lên cũng không thể với tới.
“Lấy đi anh ơi, ” Tạ Du dịch sang bên cạnh mấy bước, “Vị dâu tây kìa.”
Vị dâu tây ở tít trong cùng, Hạ Triều dời tạm mấy túi bên ngoài sang bên cạnh, một tay phải đỡ sợ chúng rơi xuống đất, một tiếng “Anh ơi” kia của Tạ Du bỗng làm hắn thiếu chút nữa không giữ được.
Chất giọng của Tạ Du vốn lạnh nhạt, cộng thêm nhiều lúc nói chuyện khá gợi đòn, thế nhưng lúc nào cần mềm mại lại vô cùng quyến rũ.
Cô bé kia còn đang ngóng trông nhìn túi thạch, trong mắt tràn ngập thiết tha, Hạ Triều rút túi trong cùng ra, xếp lại đống hàng hóa về chỗ cũ, rồi mới chậm rãi nói từng chữ một với Tạ Du: “Cậu chờ đó cho tôi.”
Túi thạch cũng không to lắm, nhưng cô nhóc phải dùng hai cánh tay ôm vào lòng mới cầm chắc được, giọng giòn tan nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Sau khi lấy túi thạch xuống, Hạ Triều ngồi xổm nói chuyện với cô bé: “Sao em lại đi một mình thế này? Trẻ con không nên chạy lung tung đâu nhé.”
“Mẹ ở đằng kia ạ,” cô bé chỉ chỉ về phía người phụ nữ đang đứng ở quầy cân bánh kẹo lẻ, tóc dài, trông bóng lưng có vẻ rất dịu dàng, cô bé kia chỉ xong rồi gọi mẹ mình, sau đó vẫy tay với bọn họ, “… Anh ơi, hẹn gặp lại.”
Hạ Triều sờ sờ mái tóc của cô nhóc, lại mò trong túi mãi mới tìm thấy một cây kẹo, mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại.”
Hình ảnh rất bình dị, nhưng Tạ Du lại cảm thấy, cậu con trai kiêu ngạo tùy ý ấy, giấu đi tất cả những sắc sảo thường ngày, bỗng trở nên dịu dàng ấm áp đến nao lòng.
Chờ cô bé đi xa, hai người vẫn loanh quanh khu này, lát nữa chỉ cần qua quầy đồ uống mua hai chai nước là được.
Trung tâm thương mại khá nhỏ, chỉ có vỏn vẹn hai tầng, lượng khách khá thưa thớt, đi mấy bước đã được nửa vòng.
“Cậu vừa gọi tôi là gì đấy.” Hạ Triều lại gần bên tai cậu hỏi.
Tạ Du đẩy xe, hơi lệch hướng sang một bên: “Định tính sổ hả?”
Hạ Triều còn chưa kịp nói tiếp, đúng lúc này đám Hứa Tình Tình đi tới từ phía đối diện, mấy chiếc xe đẩy đụng cả vào nhau: “Bọn cậu mua xong chưa?”
Trong xe của Vạn Đạt đều là đồ ăn vặt, chỉ riêng khoai tây chiên đã có tận ba bốn túi, Hứa Tình Tình khá hơn một chút, đồ ngọt chiếm đa số, loại nào cũng có.
Tạ Du nói: “Chưa xong.”
Hạ Triều bổ sung: “Còn thiếu hai chai nước nữa.”
Vạn Đạt cúi đầu kiểm tra xe của mình, sau đó nói: “Tui cũng thiếu nước, quá chuẩn, đi cùng nhau luôn.”
Khu đồ uống có hai hàng, bên trên bày đủ thứ muôn màu sặc sỡ, Vạn Đạt đẩy xe tới lui, cuối cùng lắc lư phân vân mãi giữa Coacola và Sprite.
Hạ Triều thảy một chai nước trái cây vào xe, còn chưa hết hy vọng, muốn tiếp tục chủ đề còn dang dở: “Vừa nãy cậu…”
Vạn Đạt do dự xong, cầm lon Coca, sau đó ngâm nga một bài nào đó về phía bọn họ.
Tạ Du không cho Hạ Triều có cơ hội nói tiếp, muốn trêu hắn một phen, thế là chỉ sang chai nước phía bên tay phải Hạ Triều, dán sát vào tai hắn thì thầm: “Anh ơi, em muốn cái kia.”
“…”
Hạ Triều bị cậu quậy đến không biết làm thế nào, chỉ có thể thầm mắng một câu: Muốn chết mà.
Mặc dù nghe mấy lời kiểu này thật sự rất thoải cmn mái, thế nhưng đang ở nơi công cộng đó, dù muốn làm gì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, thể loại đùa dai cũ rích này, ấy thế mà cậu bạn nhỏ nào đó vẫn chơi đến là hăng hái.
Hạ Triều lấy chai nước khoáng kia xuống, nhìn ngày sản xuất rồi mới đưa cho cậu: “Về sẽ xử lý cậu.”
Tạ Du nhận lấy chai nước, cũng tự cảm thấy trò này của mình thật quá ngây thơ, không kìm được mà đứng tựa kệ hàng bật cười.
“Anh Tình đi mua cờ bàn rồi,” (1) Vạn Đạt không hề để ý hai người bên cạnh mình đang nói gì, cậu chàng cầm chai nước ngọt ném vào xe đẩy, sau đó quay đầu hỏi, “Hình như ngay đằng trước thôi, đi qua xem sao.”
“Chỗ nào đằng trước?”
“Khu trò chơi?” Vạn Đạt nhón chân lên nhìn quanh quất, bắt được bóng dáng quen thuộc mặc đồng phục Nhị Trung đang xông pha trong đám người, “Tui thấy bả rồi!”
Khi bọn Tạ Du đi qua, Hứa Tình Tình đang lưỡng lự giữa hai phiên bản của trò đại mạo hiểm, mãi mà chưa quyết xong: “Nhìn giới thiệu sơ qua thì có vẻ một loại là bản phổ thông, một là bản nâng cấp, mấy người đến thật đúng lúc, nên mua cái nào bây giờ?”
Hạ Triều nhìn một hồi, cũng không chọn được, nói dứt khoát: “Không thì mua cả hai đi.”
Tạ Du không buồn nhìn qua: “Vậy đừng mua nữa.”
Hứa Tình Tình: “… Tụi bây nghiêm túc đấy hả.”
Cuối cùng Vạn Đạt nghĩ ra biện pháp tùy theo duyên số, kêu Hứa Tình Tình nhắm mắt lại chọn giữa tay trái và tay phải.
“Lấy cái này!” Vạn Đạt đưa phiên bản nâng cấp cho nhỏ, “Ý trời đã quyết! Đừng do dự nữa! Anh Tình, chọn cái này đi!”
Tạ Du ở bên cạnh đứng nhìn, trông thấy trong một góc khuất có một tấm biển ghi “Ván bài kinh dị”, cảm thấy khá hứng thú, đang định cầm lên, lập tức bị Hạ Triều đè tay lại. Sau đó cậu trơ mắt nhìn Hạ Triều thừa dịp Vạn Đạt và anh Tình không chú ý, nhét “Ván bài kinh dị” vào tận trong cùng, đến lúc mắt thường nhìn không thấy được mới thôi: “…”
Trông bộ dạng như thể chỉ sợ Vạn Đạt nhìn thấy, lại nháo nhào đòi chơi thử giống cái trò bút tiên ngày trước.
Tạ Du hơi buồn cười: “Cậu sợ hả?”
Hạ Triều: “Không liên quan đến sợ hay không, chẳng qua là phòng ngừa mê tín dị đoan, tôi chỉ tuân theo pháp luật thôi.”
Cả bọn hành động rất nhanh, lúc xách túi lớn túi nhỏ chạy về trường thì lớp tự học buổi tối mới bắt đầu chưa được bao lâu, Lão Đường cũng thông cảm cho đám học trò nội trú hoàn cảnh đặc biệt, cho tụi nhỏ thêm một chút thời gian chuẩn bị các thứ, chờ mang đồ về ký túc cất gọn gàng xong mới quay lại học tiếp.
Kết quả Tạ Du vừa bỏ đống đồ xuống, rửa tay xong, còn chưa kịp lau khô, đi từ phòng tắm ra đã thấy Hạ Triều đứng ngoài cửa chờ mình: “Có việc gì?”
“Có,” chờ đi vào đóng cửa xong, Hạ Triều mới nói, “Xử lý cậu.”
Tạ Du không thích thân cận với người khác cho lắm, hồi bé mỗi lần Cố nữ sĩ bế cậu lên, luôn tỏ vẻ tự hào xen lẫn buồn bực nói: Em bé nhà người khác đều vươn tay ra đòi ôm một cái, thế mà ngoại trừ mẹ với ba con, thì tại sao ai con cũng không cho chạm vào vậy.
Có lẽ là cậu không có năng khiếu chung đụng giữa người với người cho lắm.
Nhưng chỉ có Hạ Triều, chỉ có tên ngốc này, mới khiến cậu nảy sinh ý niệm muốn gần gũi, rồi lại càng gần gũi thêm nữa.
Lúc Hạ Triều cúi đầu hôn xuống, Tạ Du đột nhiên nhận ra mình còn chưa hề nghĩ tới tương lai có người này bên cạnh.
Cậu và Hạ Triều, để quen biết nhau đã là sự cố ngoài ý muốn không tưởng, một luồng xung động, thậm chí chói lọi đến mức… Sợ rằng chỉ là khói lửa thoáng qua rồi sẽ phút chốc tan biến. Chuyện sau này đâu ai dám nói chắc, đời người dài đến vậy, chẳng thể tiên đoán được bất cứ điều gì.
Thế nhưng trong tiềm thức có một giọng nói cất lên, mày muốn như thế.
Mày muốn về sau sẽ luôn ở bên kẻ ngu ngốc này.
Hạ Triều mồm thì nói muốn xử lý cậu, nhưng chỉ là hôn có hơi quá mạnh bạo, tuy vậy lần này vẫn kìm chế để không cắn phải cậu: “Cố tình trêu tôi, hửm?”
Cả hai đều ngập tràn máu nóng, không ai nhường ai, cuối cùng chân Tạ Du đụng đến mép giường, nặng nề ngã xuống, chờ lấy lại tinh thần, cả người đã nằm ngửa trên giường.
Một tay Hạ Triều chống hai bên cậu, ngăn lại khoảng cách giữa hai người. Sợ đè phải cậu, cũng sợ không thể khống chế được mà tổn thương cậu.
Nhưng Tạ Du chỉ nhìn hắn chăm chú mấy giây, chủ động ngẩng lên, dán lên môi hắn.
Tay Tạ Du còn hơi ẩm ướt, lạnh như băng, nắm lấy cổ tay của Hạ Triều.
Một tia lý trí mỏng manh trong đầu Hạ Triều cuối cũng cũng bị cắt đứt.
Giường ngủ của ký túc xá không hề vững chắc, bình thường chỉ cần ban đêm xoay người cũng có thể nghe thấy tiếng ván giường kêu kẽo kẹt, huống chi hiện tại phải gánh chịu những hai người. Tay của Hạ Triều men theo vạt áo Tạ Du từ từ tiến vào, đầu tiên là vuốt ve vòng eo mềm mại, sau đó không nhịn được mà tiếp tục sờ lên trên, làn da thiếu niên nõn nà tinh tế, phản ứng quá đỗi ngây ngô.
Tạ Du bị hắn ve vãn đến mức chịu không nổi, theo trực giác cứ chơi tiếp như vậy thế nào cũng xảy ra chuyện: “… Anh.”
Hạ Triều nghe thấy thanh âm này mới dừng lại, chậm rãi, rời tay khỏi nơi ấm áp kia, chui từ trong vạt áo của bạn nhỏ ra ngoài, sau đó cúi đầu khẽ cắn một cái trên cổ Tạ Du rồi mới chịu thôi: “Đệt, lại cứng rồi.”
“Cậu không phải cố tình nhấn mạnh lần nữa đâu,” Tạ Du nhướn người ngồi dậy, dựa lưng vào gối, nhìn hắn nói, “Tôi bị thứ đồ chơi kia của cậu chọc nửa ngày rồi đấy.”
Hạ Triều khàn giọng nói: “Cậu cũng có hơn gì đâu, để tôi giúp cậu nhé?”
Hạ Triều nói là làm, vươn tay đụng tới bắp đùi bọc trong lớp vải quần, mấy ngón tay đang định lần sờ lên trên, bị Tạ Du tàn nhẫn đạp cho một cái: “Lăn đi.”
Tình hình lúc nãy quá kịch liệt, Hạ Triều không nhớ được áo khoác của mình bị lột ra từ bao giờ, hắn đứng dậy, cúi người nhặt cái áo rơi dưới đất, trước khi đi còn đứng trước cửa hỏi thêm lần nữa: “Không cần thật à?”
Đáp lại hắn là một cái gối bị Tạ Du tiện tay ném tới.
Tạ Du vọt vào phòng dội nước lạnh lên người, gần nửa tiếng sau mới hạ hỏa, lúc đóng lại vòi nước, chờ hơi lạnh kia tan đi, ấy vậy mà vẫn cảm thấy nóng nực như cũ.
Vạn Đạt cất đồ xong, lề mề nán lại trong phòng một lúc, lén chơi hai ván game, chờ tới lúc nhớ ra phải lên lớp mới tiện đường lên lầu rủ hai đại ca đi cùng.
Kết quả vừa tới gõ cửa, phát hiện ra cả hai tên kia đều thay quần áo, tóc người nào người nấy vẫn còn nhỏ nước, Vạn Đạt đang định mở loa đột nhiên câm nín: “Ủa sao giờ này mấy người lại đi tắm vậy?”
Vấn đề này thật sự không thể trả lời, Hạ Triều hiếm thấy mà bí từ, đứng trước cửa nhìn qua Tạ Du phía đối diện, ra hiệu cho cậu nói.
Thế là Tạ Du lưỡng lự một lát, mở miệng đáp lại năm chữ: “Liên quan gì đến cậu?”
Hạ Triều: “…”
Vạn Đạt: “…”
Trong nỗi mong đợi vô bờ của tất cả đám học sinh lớp mười một, ngày hội du lịch mùa thu cuối cùng cũng tới.
Địa điểm lần này vẫn là một lựa chọn vô cùng quen thuộc của nhà trường trong những chuyến du lịch trước, nghe nói là có công viên trò chơi rất lớn, phong cảnh cũng không tệ lắm, có thể chụp ảnh tự sướng, còn có sân bắn và công trình rạp chiếu nho nhỏ.
Sáng sớm, cả tòa nhà đã náo nhiệt vang trời, chủ nhiệm Khương qua nói mấy câu cũng chỉ có tác dụng tạm thời trấn áp. Chờ chủ nhiệm Khương đi khỏi, cả đám học sinh lại lập tức như ong vỡ tổ.
Lưu Tồn Hạo ở trong lớp mở balo ra trước mặt mọi người, khoe mấy món đồ mình mang tới: “Thấy chưa, một túi khoai tây chiên Lay’s này, một cái bánh mì, kẹo cao su nữa này… Đến lúc đó tụi mình chia nhau ăn nhá.”
Hạ Triều không phục: “Cho ông xem của tôi với Lão Tạ, vị ớt xanh nhé, dám cá đời này ông chưa từng được ăn.”
Tạ Du đưa tay ấn thái dương, nhắc nhở: “Đấy là của cậu, đừng kéo tôi vào.”
“Của tôi cũng là của cậu mà.”
“… Đừng.”
Hôm nay Lão Đường mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, có lẽ là muốn trông trẻ trung hơn một chút, thế nhưng khoác lên dáng người mập mạp, ai trông thấy cũng chỉ muốn đưa cho ông thầy một cái ghế đu, cứ việc ngồi lên đấy mà chậm rãi đong đưa.
“Thầy nhắc mấy việc quan trọng đã nhé,” trong tay Lão Đường là lịch trình ngày hôm nay, lại cầm một viên phấn viết lên bảng, “Các em chia thành từng nhóm nhỏ, chọn ra một tổ trưởng, số điện thoại di động của thầy thì chắc ai cũng biết rồi, nếu chưa thì để thầy viết lại lần nữa… Lúc nào cần thì gọi điện cho thầy, hoặc là tìm hướng dẫn viên du lịch cũng được.”
Cả lớp hơn ba mươi người, tự phân chia với nhau thành năm nhóm nhỏ.
Mục đích ra ngoài đi chơi chỉ có một, đó là được vui vẻ. Ngày thường Lưu Tồn Hạo làm lớp trưởng phải quản lý quá nhiều việc, lần này nhất quyết không muốn làm nhóm trưởng gánh phiền phức nữa, thế là vị trí được chuyển giao cho Hạ Triều: “Triều ca, thật ra từ ngày khai giảng đầu tiên, tôi đã nhận ra ông thật không thể coi thường, vầng sáng trên người ông, tài năng lãnh đạo của ông – ông chính là nhân trung long phượng, là vô đối không ai địch nổi —— “
Tạ Du nghe tới đó liền bật cười.
Hạ Triều khoát khoát tay, ra hiệu cho tên kia dừng lại: “Được rồi được rồi, tôi hiểu ý cậu rồi.”
Tới khi Hạ Triều thống kê sĩ số, La Văn Cường cũng muốn nhập bọn, Hạ Triều lơ đễnh nói: “Ông thì không được, ông quá tham ăn.”
Lưu Tồn Hạo nói leo: “Tôi cũng không đồng ý.”
La Văn Cường chỉ biết sững sờ: “Có ai như mấy người không? Tinh thần đoàn kết đâu hết rồi?”
Tạ Du chỉ đứng bên ngoài xem náo nhiệt, nhưng La Văn Cường hết cách phải tìm tới cậu xin giúp đỡ, tên nam sinh toàn thân đều là cơ bắp tủi thân muốn chết nói với cậu: “Du ca ông nói chúng nó hộ tôi với!”
Hạ Triều: “Đừng có mà Du ca, gọi Du ca cũng vô dụng. Du ca của ông là người của… Là người của phe tôi.”
May mà phản ứng nhanh, thiếu chút là đã thốt ra câu “Người của tôi”.
Tạ Du đã hiểu, nghĩ lại vẫn quyết định nể mặt bạn trai mình: “Ừm, kêu tôi cũng vô dụng.”
La Văn Cường: “…”
Lão Đường còn đang giảng giải những điều cần lưu ý: “Đi ra ngoài chơi, nhớ giữ gìn vệ sinh, không được tiện tay vứt rác lung tung, phải thể hiện là thanh thiếu niên có ăn có học đàng hoàng biết không…”
Mọi người đứng tốp năm tốp ba đáp lời qua quít: “Vâng ạ, đã biết.”
La Văn Cường còn chưa chịu từ bỏ, ngón tay run rẩy chỉ chỉ: “Được, xem như tôi biết rõ mặt các người, cứ tưởng bạn bè thân ái, hóa ra đều là giả dối.”
Hạ Triều viết thêm tên La Văn Cường lên giấy, sau đó ra hiệu cho cậu ta xéo nhanh: “Đủ rồi đấy, lảm nhảm nữa khỏi cho ông theo luôn.”
Mãi đến khi hướng dẫn viên du lịch vào lớp, dân tình mới lại yên tĩnh.
Là nam, đội mũ lưỡi trai màu đỏ, cầm theo cái loa, nụ cười rất thoải mái phóng khoáng, vừa đi vào đã chào hỏi: “Xin chào các bạn học.”
Sau đó các nhóm trưởng giao danh sách nhóm mình cho hướng dẫn viên, lúc nhận tờ giấy mà Hạ Triều đưa cho mình, Tạ Du rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của hướng dẫn viên đột nhiên trở nên hoang mang mờ mịt, dường như đang hỏi: Cái quái gì thế này, có ai với ai đây?
Tạ Du xé một trang giấy từ quyển vở bài tập, cúi đầu viết lại tên của cả sáu đứa một lần nữa.
(1) Cờ bàn: tên gốc là tabletop game hoặc có thể coi là board game, hiểu đại khái là loại trò chơi thường được chơi trên bàn hoặc mặt phẳng khác, chẳng hạn như trò chơi trên bàn, trò chơi bài, trò chơi xúc sắc, trò chơi chiến tranh thu nhỏ hoặc trò chơi xếp gạch (Wiki).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...