Lão Đường nói xong chuyện học hè mới lật sách giáo khoa ngữ văn ra, vẫn tưởng rằng còn nhiều thời gian, định cho bọn trẻ đọc qua một bài thơ cổ, nào ngờ tiết tự học buổi sớm đã sắp kết thúc.
“Mới đó đã hết giờ rồi sao?”
Lão Đường với tâm trạng mờ mịt hoang mang, không đành lòng cầm theo bình trà của mình ra khỏi lớp: “Thầy mới nói được mấy câu thôi mà…”
Hạ Triều duỗi lưng, giơ tay lên, sau đó mới sờ sờ cái ót, cười nói: “Thưa thầy, đâu chỉ dừng ở hai câu ạ, thầy vẫn chưa hiểu rõ chính mình rồi.”
“Cái tật thích dông dài,” Lão Đường cũng cười, rồi mới nói, “Lát nữa nhớ phải nộp bài tập của em và cả Tạ Du nhé, thầy sẽ chấm riêng cho các em.”
Chờ lão Đường ra ngoài, Hạ Triều mới buông tay, gõ gõ mặt bàn cậu: “Anh chưa làm xong, em thì sao… Cho anh mượn với.”
Cầm vở bài tập lên, Tạ Du nhíu mày nói: “Anh nghĩ em làm rồi chắc?”
Hạ Triều: “Em chưa làm hả?”
Vì sao chưa kịp làm.
Anh còn có mặt mũi để hỏi cơ đấy.
Tạ Du thầm mắng.
Hôm qua xem xong phim thì đã hơn nửa đêm, Hạ Triều vừa đóng cửa bèn ồn ào một phen đòi bằng được phải ‘ngủ cùng nhau’, Tạ Du đối phó với hắn không được, cuối cùng đành chịu thua: “Rồi, ngủ thì ngủ. Đừng quậy là được.”
Được bạn trai chấp thuận rồi vẫn chưa đủ, Tạ Du chỉ vào phòng tắm mấy phút thôi, Hạ Triều cũng bám lấy một khắc không rời, đứng ngoài cửa canh chừng cậu.
Trong phòng ngủ, ánh đèn chập choạng.
Cậu con trai cao đến một mét tám lăm, bật đèn pin điện thoại, đứng dựa lưng vào cánh cửa.
“Vẫn chưa tắm xong sao.”
“Hay là, cho anh vào đấy chờ em nhé?”
“…”
Tạ Du phiền lòng hết sức, chậm rãi nhắm hai mắt, để dòng nước chảy lướt qua mặt.
Sau đó cậu nghiêng đầu, chợt ấn tắt vòi sen, vươn tay kéo khăn lông khô treo trên giá, mở miệng nói: “Vào đi, anh vào thử xem liệu sau đấy có còn sống bước ra ngoài được không.”
Dù bị hối thúc ngay cả khi tắm rửa, tuy nhiên Tạ Du vẫn muốn làm cho xong bài tập trước khi ngủ.
Nhưng tên ngu ngốc này nào có cho cậu cơ hội?
Hiển nhiên Hạ Triều cũng nhớ ra tối hôm qua mình đã gây nên chuyện gì, khẽ ho một tiếng, đổi chủ đề: “Thôi thì chúng ta phân công vậy đi. Em làm toán, còn lại để anh.”
Phân chia kiểu này, Tạ Du không có dị nghị.
Tốc độ làm bài của cả hai rất nhanh, chỉ sau nửa tiết hóa đầu tiên của buổi sáng, bài tập còn thiếu đã được bổ sung gần hết.
Còn hai bài dịch tiếng Anh nữa là Hạ Triều làm xong phần của mình, lúc cặm cụi viết bài vẫn không quên thanh minh cho bản thân: “Đúng là anh rất kiên cường, nhưng cuộc sống luôn có rất nhiều việc ngoài ý muốn, có lẽ là ông trời không muốn anh trở nên quá hoàn hảo…”
Tạ Du đang cầm cục tẩy để tẩy mấy đường kẻ phụ, cậu tính đổi sang cách giải khác.
Dạo này Lão Ngô rất thích giao đề càng khó càng tốt cho hai đứa học trò, ý muốn chỉnh bọn cậu, Tạ Du bị kẹt ở câu cuối đã gần mười phút, đột nhiên nghe được câu này, thẳng tay ném cục tẩy sang: “Hoàn hảo cái chim ấy, anh im đi có được không.”
Hết tiết hóa, giáo viên dọn đồ đạc xong vừa bước ra khỏi lớp, bàn cuối cùng lập tức trở mặt.
“Lại đánh nhau?” Lưu Tồn Hạo đang định đứng dậy thu bài tập, nghe thấy tiếng ầm ĩ, thoáng nhìn xuống phía dưới, “Hôm nay hai đại ca vẫn kích tình quá nhỉ.”
La Văn Cường cầm vở bài tập phe phẩy quạt: “Chúng nó không thấy nóng hở?”
Lưu Tồn Hạo: “Hay ông đi mở quạt giùm người ta đi?”
Sắp đến tháng sáu, thời tiết dần dần trở nóng.
Lại là một năm nóng cháy da cháy thịt.
Cứ về đến phòng ngủ là cái tên Hạ Triều này chỉ hận không thể cởi hết quần áo, ngày nào cũng ăn mặc phóng đãng lắc lư qua lại trước mặt cậu, mới đầu Tạ Du cũng nhắc nhở vài câu, về sau đành phải mặc kệ hắn.
Đến là lẳng lơ.
Tuy vậy, có đôi khi Cố Tuyết Lam gọi điện thoại cho Tạ Du, chợt phát hiện ký túc xá của con trai mình trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Lúc nào cũng là tình trạng chưa trò chuyện được mấy câu, đã nghe thấy con trai mình dùng giọng điệu vừa bực bội vừa dung túng mà khẽ mắng “Đừng có quậy”, “Anh lăn qua chỗ khác coi nào”.
Cố Tuyết Lam khựng lại, không nhịn được hỏi: “Ai vậy con?”
“Bạn cùng phòng ạ, ngồi cùng bàn con, vừa mới chuyển qua đây,” Tạ Du ấn ấn mi tâm, cảm thấy khá đau đầu, thấy Cố nữ sĩ vẫn chưa kịp có phản ứng, bèn nói thêm, “—— là hạng bét toàn khối trước đó đấy ạ.”
Lúc này Cố Tuyết Lam mới có chút ấn tượng.
Hạ Triều phơi xong quần áo, trở về từ ban công.
Hạ Triều chẳng hề ngại người lạ, mở mồm định chào người bên kia đầu dây, nghe thấy Tạ Du gọi ‘mẹ’, thiếu chút nữa là hắn cũng gọi theo, bị véo một cái bên hông mới đổi giọng: “… Con chào dì ạ.”
Cố Tuyết Lam hàn huyên vài câu với ‘cậu bạn cùng phòng’ này qua điện thoại.
Giọng con trai vô cùng dõng dạc, nói chuyện cũng rất khéo, thật dễ dàng lấy được thiện cảm của người khác.
Tạ Du: “Mẹ…”
Cố Tuyết Lam đang trò chuyện hăng say với Hạ Triều, dứt khoát vứt con trai ruột của mình sang một bên: “Để cho Hạ Triều nghe điện thoại là được, mẹ nói chuyện với bạn con một lát, con cứ làm tiếp bài tập của con đi.”
Tạ Du: “…”
Hạ Triều đứng sau lưng Tạ Du, khoát một tay lên vai cậu, nghe thấy vậy lập tức cầm lấy di động, thấp giọng nói: “Đừng tỏ vẻ không phục thế, nhìn vậy chứ trước kia anh nổi danh khắp nơi là tri kỷ của phái đẹp đấy.”
“Ừm.”
Tạ Du không thèm đáp lại hắn.
Gặp mấy cô nàng cùng lứa thì EQ tụt thẳng xuống số âm.
Cũng chỉ còn cách tìm chút cảm giác tồn tại trong hàng ngũ các cô các dì mà thôi.
Khó khăn lắm Cố Tuyết Lam mới tìm được một cậu bạn xấp xỉ tuổi Tạ Du để tâm sự: “Tính tình thằng bé Tạ Du nhà dì không được tốt cho lắm, nếu có chỗ nào quá đáng, con đừng nhường nhịn làm gì… Tính nó dì hiểu mà.”
Hạ Triều liếc cậu một cái, cười cười nói: “Đúng là tính cách có hơi kém ạ.”
Cố Tuyết Lam: “Đúng thế, cũng chẳng biết giống ai nữa.”
Tiết trời chưa nóng đến mức phải mở điều hòa, Tạ Du đứng dậy mở cửa sổ.
Gió khẽ len lỏi qua khe cửa sổ ùa vào, khiến đầu óc cậu trở nên tỉnh táo hơn nhiều.
“Được rồi,” Tạ Du giật lấy điện thoại, nói, “Xong chưa hả.”
Trước khi cúp điện thoại, Cố Tuyết Lam vẫn luôn miệng càm ràm: “Bao giờ thi giữa kỳ? Chắc sắp rồi đúng không. Mặc dù thành tích thi lần trước không tệ, nhưng con nhớ đừng tự mãn rồi lại chủ quan nhé…”
Bấm đầu ngón tay tính, thi cuối kỳ thật sự không còn xa.
Nghe nói quy mô cuộc thi lần này thậm chí còn hoành tráng hơn cả thi giữa kỳ, bốn trường kết hợp tổ chức thi như trước đó chỉ coi như trò trẻ con, rất có thể lần này toàn bộ các trường học của thành phố A sẽ dùng chung một bộ đề duy nhất.
Sáng sớm, xen lẫn với tiếng quạt quay vù vù trong phòng thu thanh, tiếng chủ nhiệm Khương cất lên như thể châm thêm mồi lửa giữa ngày hè nắng chói: “Hỡi các em học sinh, vậy là sắp đến thi cuối kỳ rồi, các trò đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Cạnh tranh vốn rất khốc liệt, không cố gắng ắt sẽ bị đào thải, chỉ có cách liều mình dấn thân!! Hãy bừng cháy như ánh mặt trời kia!”
Tòa nhà ký túc dấy lên những tiếng kêu rên ngập trời: “Em thật sự cảm ơn thầy!!”
“Cái thứ thời tiết mắc toi này, chẳng cần làm gì đã muốn bùng cháy rồi…”
Tạ Du chỉ thấy đau đầu.
Nằm trên giường một lúc, đang định rời giường rửa mặt, vừa mới nhổm dậy, đã bị kẻ nào đó vẫn còn bám dính lấy giường duỗi tay qua kéo lại.
“Ngủ thêm lát nữa đi,” Hạ Triều không buồn mở mắt, giọng ậm ừ ngái ngủ nói, “… Đừng làm rộn.”
Tiếng Chó Điên trong loa phát thanh vang vọng khắp khu nhà ký túc xá, khuếch tán sang tận tòa dạy học.
“Qua cuộc thi lần trước, sắp xếp phòng thi của tất cả chúng ta đã có biến động vô cùng lớn, thậm chí ở phòng thi cuối cùng có đến hai bạn học đã bứt phá một cách ngoạn mục. Hãy cùng duy trì nguồn động lực này để vững bước về phía trước, sáng lập nên kỳ tích, không có gì là không thể!”
Nhưng mà hai bạn học có màn bứt phá ngoạn mục từ phòng thi cuối cùng, giờ này vẫn còn đang bận vật lộn trên giường.
Lúc đầu Tạ Du chỉ muốn đẩy tên này ra, Hạ Triều không chịu buông tay, người này đẩy người kia, sau một hồi vận động đơn thuần bỗng biến chất.
Lồng ngực Hạ Triều lộ đến phân nửa, ánh mắt thâm trầm, vải áo rũ xuống theo động tác của hắn, từ góc nhìn của Tạ Du có thể thấy rõ giấu sau lớp áo là mấy khối cơ bụng như ẩn như hiện.
“Đã bảo em đừng làm rộn mà.”
“… Vậy anh đừng có chọc vào em nữa.”
“…”
Hạ Triều thở dốc một hơi, mới chống tay rời khỏi người bạn trai.
Nhị trung vô cùng coi trọng cuộc thi cuối kỳ lần này.
Tiết trời mùa hạ nóng đến oi ả, những tấm băng rôn treo kín dọc con phố mỹ thực ngoài cổng trường kia bị mặt trời hun nóng, những chữ in đậm màu vàng như thể đang phát sáng.
Tới lui cũng chỉ có những biểu ngữ cũ rích, chủ quán ở đây đều đặt làm băng rôn một thể, đến từng dịp trong năm là cứ thế treo lên.
—— Chúc các sĩ tử đạt thành tích tốt!
—— Hoan nghênh thi cuối kỳ, học sinh toàn trường giảm còn 80%!
Áp suất thấp từ cuộc thi bao phủ khắp nơi, cho đến ngày thi đầu tiên, tất cả cũng chỉ im lặng tìm chỗ ngồi, ai nên đến phòng thi nào chịu chết thì đến phòng thi ấy chờ chết.
Toàn bộ quá trình đổi chỗ ngồi cũng khá yên tĩnh quy củ.
Tạ Du lật một bộ bài tập sửa đề sai ra coi như ôn tập, tổng cộng chỉ vỏn vẹn không quá năm phút.
Loa phát thanh đang thông báo quy chế thi đến lần thứ hai.
“Chào mọi người, trước khi đi tôi muốn đọc qua di ngôn của mình một chút,” Lưu Tồn Hạo chuẩn bị xong dụng cụ thi cử, đứng trên bục giảng yếu ớt nói, “Nếu như tôi lỡ bất hạnh bỏ mình, thì tài khoản pháp sư max cấp của Sáng Thế Kỷ kia, sẽ được tặng vô điều kiện cho người anh em tốt Vạn Đạt của tôi.”
Vạn Đạt: “Chuột à, mặc dù ông nói nghe hơi ngu ngu, nhưng sao tui lại thấy cảm động vậy ta?”
Lưu Tồn Hạo tiếp tục thống thiết: “Đồng phục chơi bóng số 24 của tôi, tín ngưỡng của tôi —— xin được giao cho người anh em tốt La Văn Cường!”
La Văn Cường đứng dậy xông lên bục giảng chào một cái, diễn rất sâu: “… Nhất định tôi sẽ gìn giữ cẩn thận!”
“Tôi với lão Tạ thì sao.”
Hạ Triều theo dõi thật lâu, bị mấy đứa này chọc cười, cất giọng hỏi: “Tụi này không phải anh em hả?”
Giọng nói vốn đang phều phào của Lưu Tồn Hạo bỗng chốc tăng lên hơn quãng tám, cả người như gài thuốc nổ: “Cái đồ phòng thi số một, số báo danh số hai nhà ông ấy hả, không có tư cách thừa kế di sản của tôi biết không! Cả cái người ngồi cạnh ông nữa! Hai người các ông đều không có quyền thừa kế!”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du: “…”
Không chỉ có mỗi Lưu Tồn Hạo là có tâm tình ngổn ngang hỗn độn, tất cả thành viên của phòng thi số một đều cảm giác cuộc thi lần này giống như bản thân vẫn đang nằm mơ.
Phòng thi số một của bọn họ – sĩ số cố định, chưa từng gian lận, luôn mang lòng trang nghiêm mà thành kính đối đãi với mỗi kỳ thi tới, bây giờ lại ngồi nơi đây tràn đầy lo lắng thấp thỏm nghênh đón hai vị học bá của trường.
Phòng thi số một đã ngồi kín người, chỉ trừ ghế đầu và ghế thứ hai ở dãy đầu tiên vẫn còn trống không.
Những người còn lại nhìn hai vị trí trống nọ, châu đầu ghé tai thì thào: “Thật sự là hai cậu ấy hả?”
“Tay tui hơi run rồi đây nè.”
“Các thí sinh chú ý, còn năm phút nữa là bắt đầu thời gian làm bài, mời nhanh chóng tập trung về phòng thi của mình…”
Thông báo trên loa vừa dứt, tiếng trò chuyện cũng đột nhiên im bặt.
Lớp 11-1.
Tạ Du đi đằng trước, lúc tới nơi bèn dừng lại đưa mắt nhìn biển lớp trên cửa phòng học.
—— sau đó, vươn tay đẩy cửa phòng thi số một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...