Ngay trong đêm ấy, Lăng Siêu lái xe đi tới địa điểm trong điện thoại.
Quả đúng như anh dự đoán, nơi này chính là nhà của Noãn Huyên Vy.
Lăng Siêu cẩn thận đi từng bước vào trong, cánh cửa không hề đóng giống như ai đó đang cố ý muốn anh vào bên trong.
Lúc này, tiếng động trong một căn phòng phát ra thu hút sự chú ý của Lăng Siêu.
Anh không chút do dự mà tiến đến, cho rằng nếu có nguy hiểm cũng phải xông vào.
Nhưng có lẽ mọi chuyện không sâu xa như anh nghĩ.
Noãn Ninh ngồi ngay bên cạnh Lâm Mộng, ánh mắt vẫn hướng về phía của Lăng Siêu.
Anh vừa thấy cô đã vội vàng lao tới, nhưng vì có Noãn Ninh ở đó nên không có cách nào tiếp cận được Lâm Mộng.
Có điều người này Lăng Siêu vừa nhìn đã nhận ra, hắn chính là kẻ đã bắt cóc Lâm Mộng trước đây.
Lần này lại là hắn, nhưng địa điểm bây giờ đặc biệt hơn cả.
Lăng Siêu nhíu mày, hỏi.
"Anh là người thân của Huyên Vy?"
Noãn Ninh thản nhiên gật đầu.
"Anh rốt cuộc muốn gì mới thả Lâm Mộng ra?"
Hắn chưa trả lời câu hỏi ấy vội, chỉ bật tivi ở trước mặt, để Lăng Siêu nhìn vào nó.
Anh nhíu mày, đó chẳng phải là Noãn Huyên Vy hay sao? Không để Lăng Siêu hỏi, Noãn Ninh tự mình trả lời.
"Từ khi tên khốn là mày rũ bỏ tình cảm và khiến nó bị thương, con bé luôn trong tình trạng thơ thẩn và điên loạn, ngày nào cũng nhắc tới tên mày và con bé chết tiệt này.
Nó thậm chí còn bị đuổi về vì không điều trị nổi, ngày ngày gào khóc bỏ ăn bỏ uống, thậm chí còn luôn muốn tự sát.
Mày nhìn xem, đấy là tất cả những gì mày làm ra với nó!"
Lăng Siêu chú ý vào màn hình, Noãn Huyên Vy quả thật ngày nào cũng gọi tên anh trong vô thức, hóa điên hóa dại, lúc thì khóc, lúc lại cười.
Hoàn cảnh này anh chưa từng nghĩ sẽ xảy ra.
"Tôi chưa từng có tình cảm với Huyên Vy."
"Đương nhiên, tao biết trong đầu mày chỉ có con bé này, cho nên nếu em gái tao có mệnh hệ gì, nó sẽ phải chịu đựng tất cả hệt như Huyên Vy phải chịu."
"Vậy anh rốt cuộc muốn tôi làm gì mới chịu để cho Lâm Mộng yên ổn."
Noãn Ninh đứng dậy đi tới gần chỗ của Lăng Siêu, hắn ta nhìn vào đứa em gái tội nghiệp của mình, giọng nói đã bình tĩnh hơn khi nãy.
"Tao chỉ cần mày đứng trước mặt nó xin lỗi, xin lỗi cho tới khi con bé vừa lòng, cho tới khi nó trở lại như bình thường thì thôi."
"Anh không sợ tôi đến sẽ khiến cô ấy càng kích động hơn?"
"Đó là chuyện không thể xảy ra.
Chỉ cần mày chịu khuyên nhủ con bé, nó ắt sẽ không làm điều dại dột."
Lăng Siêu nhìn tới Lâm Mộng, cô còn đang bất tỉnh nằm yên ở một chỗ, vốn dĩ không biết mình bị cuốn vào rắc rối lớn này.
Anh thở dài, không do dự mà trả lời.
"Tôi đồng ý."
Nói rồi, Lăng Siêu đi tới phía giường bế Lâm Mộng lên, trước khi rời khỏi nơi này còn không quên nói thêm.
"Xong việc, tôi mong anh giữ lời hứa, không được động tới bất cứ sợi tóc nào của Lâm Mộng."
Noãn Ninh bật cười trào phúng.
"Quả thật xứng đôi."
...***...
Lăng Siêu đặt Lâm Mộng nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Anh ngồi đó khoảng một lúc, vừa ngắm nhìn nét mặt yên tĩnh của cô khi ngủ, lại vừa trăn trở lo âu.
Tới bây giờ anh mới nhận ra, Lâm Mộng lại quan trọng với mình tới vậy.
Anh vô cùng lo sợ nếu cô xảy ra chuyện, cũng vô cùng bức bối khi không thể thổ lộ tình cảm của mình.
Tất cả những sự khó chịu kỳ lạ, những cảm giác mập mờ hóa ra đều là vì cô.
Suy nghĩ một hồi, Lăng Siêu kéo chăn đắp lại cho Lâm Mộng, khi vừa chuẩn bị rời đi liền thấy cô tỉnh lại.
"Đây..."
"Lâm Mộng, em tỉnh rồi!" Lăng Siêu kích động nhìn cô.
Đại não của Lâm Mộng nhói lên đau đớn, cô chợt nhớ lại những chuyện mới xảy ra khi ở công ty, cơ thể bất giác run sợ.
"Lăng...!Lăng Siêu, sao anh lại ở đây? Em...!em hình như bị ai đó bắt đi, em..."
Nhìn thấy cô có phần hoảng loạn, Lăng Siêu chủ động ôm chặt cô vào lòng trấn an.
"Không sao, đừng lo, chỉ là ác mộng thôi."
"Nhưng...!nhưng sao em lại có mặt ở nhà?"
"Em làm việc nhiều nên ngủ quên, anh vừa mới đưa em về nhà."
Vì tối nay thực sự rất mệt cho nên Lâm Mộng cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cô cảm thấy ác mộng mà anh nói vô cùng đáng sợ và chân thật.
Đến bây giờ tuy đã an toàn ở nhà nhưng cô vẫn thấy có gì đó rất lo lắng.
Đột nhiên lúc này, Lăng Siêu nắm lấy hai bả vai của cô, ánh mắt thâm sâu ấy nhìn thẳng vào Lâm Mộng.
"Lâm Mộng...!để anh bảo vệ em, được chứ?"
Cô chợt đứng hình mất vài giây, còn tưởng rằng mình vẫn còn đang ở trong giấc mộng liền tự véo một cái vào má.
"Anh...!anh đang đùa em à...!em..."
"Anh thích em."
Lăng Siêu không thể chờ đợi thêm được mà thổ lộ mọi tình cảm của mình.
Anh bất ngờ ôm lấy Lâm Mộng khiến cho cô giật mình vội đẩy anh ra.
Mặc dù lời tỏ tình này là thứ cô muốn nghe nhất, nhưng đó là trước kia.
Còn bây giờ, trái tim của Lâm Mộng lại rối như tơ vò trước anh, nói đúng hơn là cô đã hoàn toàn vơi đi cảm giác thích Lăng Siêu.
"Em...!là vì Trình Siêu?"
Lâm Mộng ngỡ ngàng nhìn anh, chuyện của hai người chẳng lẽ đã bị Lăng Siêu phát hiện rồi? Cô vội kéo anh dậy rồi đẩy anh ra khỏi phòng, lúc này cô không có bất cứ câu trả lời chính xác nào.
"Đêm khuya rồi, anh mau trở về đi.
Em có chút mệt, em muốn nghỉ ngơi."
Cánh cửa trong căn phòng nhỏ đóng rầm lại, Lâm Mộng chạy lên giường chùm kín chăn.
Lăng Siêu không thể thô lỗ mà xông vào một lầm nữa, anh liền lẳng lặng rời đi.
Có điều...!không biết Lâm Mộng có lưu tâm lời nói của anh hay không, hoặc vẫn còn vì Trình Siêu mà từ chối?
Sáng hôm sau, Lâm Mộng vẫn tới công ty như thường lệ, chỉ có điều hôm nay cô không thấy Lăng Siêu đâu cả.
Còn vừa định vào phòng làm việc, Trình Siêu đã từ bên ngoài chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Lâm Mộng! Anh nhớ em quá!"
"Siêu Ngốc, anh bỏ ra đi, đừng để mọi người hiểu lầm..."
Trình Siêu lần này rất nghe lời, anh buông cô ra, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn.
"Sáng hôm nay lịch trình của anh không bận nên anh có làm chút cơm đem đến cho em.
Bình tĩnh em đều ra ngoài ăn, không tốt cho sức khỏe đâu."
Lâm Mộng nhận lấy hộp cơm của Trình Siêu, theo thói quen mà xoa xoa đầu cậu.
Có điều, bây giờ việc Lâm Mộng quan tâm là Lăng Siêu.
Chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua nên anh không tới?
"Đúng rồi, sáng nay anh có thấy Lăng Siêu đi làm không?"
"Không phải Lăng Siêu có lịch lồng tiếng với em sao? Anh ta từ sáng sớm đã rời đi rồi."
Thật kỳ lạ, anh ta rời đi không phải là đến công ty vậy thì đang ở chỗ nào.
Đang thẫn thờ trong dòng suy nghĩ mông lung, Trình Siêu liền gọi.
"Lâm Mộng, em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có, anh mau đi làm việc đi, kẻo lại bị Ngư tỷ trách mắng."
"Ừm, tạm biệt, vợ yêu!" Trình Siêu trước khi đi còn không quên thủ thỉ vào tai cô.
Lâm Mộng bất giác đỏ mặt.
So với lời tỏ tình của Lăng Siêu đêm qua, một câu nói đơn giản của Trình Siêu lúc này càng khiến cho cô có cảm giác hơn cả.
Cô tự mình lắc lắc đầu để với bớt đi những suy nghĩ lung tung, sau đó bình thản đi tới phòng làm việc.
Lúc này đã là tám giờ hơn, Lăng Siêu có mặt ở trước nhà của Noãn Huyên Vy.
Theo lời hứa với Noãn Ninh, anh sẽ nói chuyện với cô ta, mong rằng một phần nào sẽ giúp cô ta tỉnh táo lại.
Trước khi đến đây, Noãn Ninh đã dặn dò trước vị trí của cô, và hắn ta cũng sẽ không làm phiền hai người nói chuyện.
Lăng Siêu nhìn vào dòng tin nhắn vừa được gửi đến, anh thở dài một hơi.
Bỗng nghe thấy tiếng hát du dương phát ra từ phía sau vườn, Lăng Siêu liền lần theo nó mà đi tới.
Quả thật, tiếng hát ấy là của Noãn Huyên Vy.
Cô ta mặc một bộ váy màu trắng tinh khiết, trên đầu đội chiếc mũ đan cổ điển ngồi trên xích đu, thoải mái tận hưởng nắng ấm nhè nhẹ của buổi sớm.
Lăng Siêu đứng nhìn từ xa, rõ ràng không đến mức như Noãn Ninh nói, hoặc là anh chỉ chưa chứng kiến những khi cô như vậy.
Anh đứng nhìn cô ta mất một lúc, sau đó mới chậm rãi lại gần.
Noãn Huyên Vy vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đã nhận ra, nhưng trong đầu cô bây giờ cứ mơ mơ mơ hồ, còn tưởng đây chỉ là ảo giác.
"Lăng Siêu...!anh sao lại tới đây rồi...?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...