Lâm Mộng cuối về nhà với tâm trạng không mấy vui vẻ.
Sau một hồi dò hỏi, Bối Lạc rốt cuộc cũng nghe được lý do.
Cô vừa đút mấy miếng bánh thưởng cho Củ Cải, lại vừa nói.
"Mình thấy như vậy cũng ổn mà? Bình thường Trình Siêu luôn sợ khi phải ra ngoài, còn bây giờ nếu có thể làm người nổi tiếng thì anh ta có thể quang minh chính đại mà không sợ bị nhận nhầm thành bất cứ ai nữa."
"Đó mới chính là vấn đề mình lo lắng..." Lâm Mộng nói.
"Làm người nổi tiếng đâu phải dễ dàng.
Hơn nữa Trình Siêu anh ta ngốc chết đi được, làm người nổi tiếng rồi chỉ sợ lại gây họa.
Cậu nghĩ xem, anh ta cứ luôn miệng gọi mình là vợ, lỡ bị phát hiện thì làm sao?"
Nói tới đây, Bối Lạc liền nảy lên một suy nghĩ không đứng đắn.
Cô nhếch miệng cười gian xảo, rồi chọt chọt vào cánh tay của Lâm Mộng.
"Bây giờ Trình Siêu thích cậu như vậy, không bằng cứ thử tìm hiểu cậu ta.
Hai người có khi còn trở thành couple hot nhất ấy chứ! Khi ấy mình sẽ làm fan couple chính hiệu của hai người, thuận nước đẩy thuyền!"
Bối Lạc vừa nói, vừa siết Củ Cải vào trong lòng, mơ mơ hồ hồ suy tính về tương lai.
Cô còn chưa tỉnh mộng thì ngay lập tức Lâm Mộng đã mạnh mẽ đáp.
"Thôi ngay đi! Sến súa chết đi được.
Tôi mới không thích kẻ ngốc như anh ta..."
Lời nói này chẳng ngờ đã bị Trình Siêu ở bên ngoài nghe thấy.
Cậu ta vốn dĩ đã cùng Trình Yên Ngư tới khách sạn của công ty, nhưng vì cậu muốn thông báo mình có thể sẽ ở trong khách sạn một thời gian dài hơn dự kiến nên đã nhờ cô đưa tới đây.
Ai ngờ câu đầu tiên cậu ta nghe được từ vợ mình lại là "không thích một kẻ ngốc".
Trình Siêu trong lòng bỗng chốc trở nên hụt hẫng, cậu đứng ở ngoài không dám vào.
Cuối cùng liền dứt khoát rời đi.
"Sao nhanh vậy? Chỉ nói một lời thông báo liền đi luôn à?"
Trình Siêu lắc lắc đầu, cậu ta đột nhiên quay sang phía Trình Yên Ngư, hỏi.
"Ngư tỷ, em có ngốc không?"
Nhận được một câu hỏi khá đột ngột, Trình Yên Ngư hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền trả lời.
"Đương nhiên là không rồi.
Chị nhìn thấy em có năng lực, cho nên mới tận tâm tiến cử em."
"Vậy...!làm thế nào để có người thích em?"
"Thấy Lăng Siêu không? Chỉ cần như cậu ta, em có thể được mọi cô gái yêu thích.
Giống như Lâm Mộng ấy, Lâm Mộng là fan của Lăng Siêu và rất yêu thích cậu ta."
Trình Siêu gật đầu, chỉ câu trả lời đó là đủ.
Trong đầu cậu ta bây giờ có lẽ chỉ toàn là khát vọng trở thành người giống như Lăng Siêu, như vậy mới không bị Lâm Mộng lạnh nhạt và được cô yêu thích.
Trở lại căn nhà nhỏ, Bối Lạc nhìn sâu vào đôi mắt đang cố lẩn tránh ấy của Lâm Mộng, dò xét.
"Mau nói đi...!cậu thực sự không thích Trình Siêu?"
Cô không dám đối diện với Bối Lạc mà chỉ lắc lắc đầu bởi vì tâm trạng và cảm xúc bây giờ của cô cứ hỗn loạn không thể tả.
Nhắc tới Trình Siêu giống như nhắc tới một thứ gì đó rất quan trọng, rất đặc biệt khiến trong người cô cứ là lạ.
Đến chính bản thân Lâm Mộng còn không biết mình bị làm sao, vậy thì Bối Lạc sao có thể dò hỏi ra.
"Kể ra cũng lạ thật đấy.
Cậu nói xem...!hai người ăn ở với nhau lâu như vậy, Trình Siêu không lúc nào ngừng gọi vợ, hơn nữa còn đối rất tốt với cậu, còn liều mình để cứu cậu.
Vậy mà trái tim sắt đá của cậu vẫn không rung động à?"
Lâm Mộng bỏ gối ra khỏi người, kéo Bối Lạc dậy rồi đẩy cô ra ngoài.
"Toàn hỏi mấy câu linh tinh thôi! Bây giờ mình còn bận xem lại thoại bản, có người mình không thể tập trung được, cậu mau về đi."
"Này này, sao còn đuổi người vậy? Cậu còn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của mình cơ mà!"
Dứt khoát đóng cửa lại, Lâm Mộng chạy đến ghế sofa, ngả mình nằm sấp xuống để che đi bộ dạng kỳ lạ của mình.
"Điên mất điên mất! Mình rốt cuộc đang đỏ mặt cái gì chứ!"
Cô bất ngờ bật dậy, đập đập mấy cái vào má mình, rồi kéo Củ Cải lại đổ tội.
"Nhất định là tại mày, đúng vậy, lông bay khắp nơi làm tao dị ứng đỏ mặt hết lên! Hứ!"
"A! Rốt cuộc mình bị làm sao vậy!
Ngày hôm sau Lâm Mộng mới biết Trình Siêu được giữ lại để bồi dưỡng trong khoảng thời gian khá dài.
Cô có chút ngạc nhiên, mới chỉ hôm qua thôi đã quyết định để Trình Siêu gia nhập vào công ty rồi sao?
Tiện thể đang mua chút đồ cho Trình Siêu, vừa hay lại gặp Bạch Tư Vũ đang quay quảng cáo ở gần đây, Lâm Mộng liền chạy tới, chờ cho hắn ta quay xong mới dám hỏi chuyện.
Bạch Tư Vũ rất nhanh đã nhận ra Lâm Mộng, hắn ta có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng.
Ngay khi được nghỉ ngơi, Bạch Tư Vũ liền cầm thêm một ly cà phê đưa cho cô.
"Sao cô lại tới đây vậy, tìm ai à?"
"Tình cờ đi ngang qua, gặp anh quay hình ở đây nên tiện thể hỏi chút chuyện."
"Vậy ngồi xuống nói chuyện đi."
Lâm Mộng nhận lấy ly cà phê, cô ngồi trên ghế dài cạnh Bạch Tư Vũ, hơi e dè hỏi.
"Cái đó, Trình Siêu cậu ta...!như vậy là được Ngư tỷ chọn rồi?"
Còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra là hỏi về Trình Siêu.
Bạch Tư Vũ dừng mất vài giây mới trả lời.
"Đâu có.
Đây mới chỉ là bước đầu thôi.
Hôm qua tôi có xem thử, anh họ của cô thực sự làm mọi người rất bất ngờ đấy, giống hệt bản sao của Lăng Siêu, nhưng được cái đáng yêu dễ gần hơn một chút."
Lâm Mộng cười ngại, chính cô còn chưa được xem cậu ta hát nhảy thế nào thì làm sao có thể hình dung qua một lời nói được.
"Vậy thời gian khảo nghiệm là bao lâu?"
"Trước hết là một tháng.
Hôm qua Trình Siêu trước tới khách sạn của công ty chả phải nói muốn về nhà thông báo trực tiếp với cô rồi sao?"
"Không có, từ công ty trở về tới sáng hôm nay Trình Siêu chưa từng có mặt ở nhà, tôi cũng không gặp anh ấy."
"Ồ, có thể là vội quá nên không về được."
Lâm Mộng gật đầu.
Cũng vì sáng nay mới nhận được tin nhắn từ Trình Yên Ngư nên cô mới vội vã đem một vài đồ đạc của Trình Siêu đến.
Cô sợ sống ở một nơi xa lạ cậu sẽ không thoải mái.
"À, Bạch Tư Vũ, anh có biết Trình Siêu ở tầng mấy không? Tôi muốn đem đến cho cậu ta chút đồ."
"Cái này...!tôi cũng không rõ.
Mà Trình Siêu cũng mới đến đó, cô tìm cậu ta rồi hỏi là được."
"Được, vậy cảm ơn anh, tôi đi tìm cậu ta trước, không làm phiền anh quay hình nữa."
"Ừm, đi cẩn thận."
Bạch Tư Vũ vẫy tay chào.
Rõ ràng mới vừa nãy còn hơi nóng bức vì quay đi quay lại gặp nhiều sự cố, vậy mà khi gặp Lâm Mộng hắn lại cảm thấy dễ chịu đến vậy.
Cô gái này đúng là một liều thuốc an thần.
Một lúc sau, Lâm Mộng tới được công ty.
Việc đầu tiên cô làm đó chính là chạy đi tìm Trình Siêu.
Lúc này, cậu ta đang ngồi trong phòng làm việc với Trình Yên Ngư.
"Nếu em không quen...!chị cũng không biết làm cách nào cả.
Nhưng em yên tâm, tòa khách sạn của công ty rất lớn, có đầy đủ tiện nghi, đồ ăn thức uống sẽ do công ty chu cấp.
Dù sao chủ tịch cũng nói em rất có năng khiếu, khảo nghiệm chỉ là cái cớ để kéo dài thời gian debut cho hợp lý dưới cái nhìn của mọi người thôi."
"Em không lo về vấn đề ấy..."
Trình Siêu vò chặt hai tay, trước giờ ở với Lâm Mộng quen rồi, bây giờ một mình ở trong một căn nhà lớn như vậy làm sao cậu ta có thể thích nghi cho được.
Vừa định nói gì đó, bên ngoài bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Trình Yên Ngư nói vọng ra.
"Ngư tỷ, chị gọi em?"
"Ừm, lịch trình hôm nay có chút thay đổi do bị trùng lịch.
Chụp ảnh quảng cáo cho hãng thời trang NemaUnike sẽ dời đến bốn giờ chiều nay nhé.
Với lại..."
Lăng Siêu gật đầu, ngồi xuống tiếp tục nghe cô nói.
"Em giúp chị khuyên Trình Siêu một chút, cậu ta nói sợ phải ở một mình..."
"Sợ ở một mình?" Anh quay sang nhìn Trình Siêu, cậu ta cũng nhìn chăm chăm vào anh như đang quan sát từng biểu cảm.
Thế rồi sau đó, Trình Siêu cũng gật đầu.
"Tôi chưa từng ở một mình cho nên không quen lắm."
Suy nghĩ trong chốc lát, Lăng Siêu liền nói.
"Nếu vậy...!dọn tới ở cùng tôi đi.
Thời gian khảo nghiệm này chỉ là kéo dài về mặt hình thức.
Hơn nữa cậu với tôi giống nhau, tôi có thể giúp cậu cải thiện hơn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...