"Alo? Bối Lạc à, tới liền..."
"Ờ..."
Còn chưa kịp nói hết câu, một bóng người vất vưởng toàn men rượu đi vào trong nhà làm cho Lâm Mộng giật mình hét toáng lên.
Lăng Siêu từ trong bếp vội chạy ra, trên tay vẫn còn cầm một đôi đũa và cái muôi lớn.
"Có chuyện gì vậy vợ?"
Lâm Mộng chạy nép ra phía sau lưng của Lăng Siêu, run người chỉ về cái bóng người tàn tạ trước mặt.
Thế nhưng khi nhìn kỹ lại, cô bất giác cảm thấy thật quen thuộc.
"Bối...!Bối Lạc?"
Bây giờ Bối Lạc không khác gì một kẻ ăn mày.
Gương mặt thiếu sức sống cùng với quầng mắt thâm đen, cộng thêm men rượu nồng nặc phát ra từ người, Lâm Mộng đã đoán ngay được cô bạn thân yêu của mình gặp chuyện buồn.
"Có chuyện gì mà cậu xảy ra nông nỗi này thế?"
Bối Lạc nhìn cô, khóe môi run run, những giọt lệ cứ đua nhau chảy dài trên gò má.
"Hu hu Lâm Mộng à...!mình...!mình bị đuổi việc rồi!"
"Sao thế, nói rõ ra xem nào?"
"Tất cả chỉ tại tên Lăng Siêu ngốc ấy!"
Bối Lạc chỉ tay về hướng người con trai đang ngơ ngác ở phía kia.
Mỗi một câu nói là một lần nấc lên, mất năm phút Lâm Mộng mới hiểu ra được vấn đề.
"Ra là vậy..."
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.
Sao hôm qua không tới đây tìm mình, để thành bộ dạng như này?"
"mình sợ nói chuyện này với ngoại, ngoại sẽ buồn nên đi uống rượu một mình.
Kết quả say quá ngủ luôn ở công viên lúc nào chẳng hay...!Bây giờ về nhà phải biết nói thế nào đây..."
Lâm Mộng vỗ vai cô an ủi.
Nhưng hôm nay là ngày mà cô tới công ty Kiều Tinh để phỏng vấn, cho nên không ở đây dỗ dành mãi được, đã vậy còn phải nhờ Bối Lạc một chuyện.
"Đừng khóc nữa ha, mình phải đi phỏng vấn rồi.
Bây giờ cậu không đi làm, vậy thì ở nhà canh chừng tên Lăng Siêu kia giúp mình nha."
Cứ thấy mặt Lăng Siêu, Bối Lạc lại chẳng thể quên được lý do mà mình bị đuổi việc.
Cô quay ngoắt người đi, co người nằm xuống ghế.
"Không! Tuyệt đối không!"
"Lạc Lạc thân yêu...!cậu mà không canh chừng anh ta lại chạy ra ngoài, khi ấy thì rắc rối lắm..."
Bối Lạc cứ im lặng không nói gì, mà bây giờ cũng sắp muộn, Lâm Mộng chỉ đành phó mặc chuyện này cho cô, dù cô có đồng ý hay không.
Vội đeo chiếc giày thể thao, Lâm Mộng dặn dò lại.
"Nhớ canh chừng anh ta đừng để anh ta ra ngoài đấy, mình đi nhé!"
Cánh cửa đóng sập lại, Bối Lạc lúc này mới quay ra than vãn.
"Ơ...!cậu để mình ở đây canh chừng tên ngốc này thật à?"
"Cảm ơn nhiều!"
Tiếng vọng đã rời khá xa căn nhà, Bối Lạc ủ rũ liếc mắt nhìn Lăng Siêu ngây ngốc ngồi ở trước, cô bất lực vuốt trán, thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi ngay lúc này.
Lâm Mộng không muốn bị trễ buổi phỏng vấn cho nên cô sắp xếp đi từ sớm.
Mượn chiếc xe đạp điện trắng của lão Lục đã được sạc đầy, tinh thần của cô rất phấn chấn, vừa đi vừa ngâm nga câu hát trong một đoạn phim lồng tiếng.
Chừng gần hai mươi phút, Lâm Mộng có mặt ở trước cửa công ty Kiều Tinh.
Cô ôm lấy phong thư thật chặt, đưa mắt nhìn lên ba chữ rõ to đặt trên cao ngay giữa lối ra vào.
Lâm Mộng không khẳng định mình sẽ được làm việc ở đây, nhưng cô chắc chắn bản thân sẽ cố hết sức.
"Lâm Mộng, mày làm được, mau cố lên!"
Cô hiên ngang bước qua ngưỡng cửa, lần đầu tiên đặt chân vào một công ty lớn quả thật có chút bỡ ngỡ.
Một luồng không khí mới lạ xâm nhập vào cơ thể, có chút hồi hộp, lại có chút vui mừng.
Lâm Mộng đi tới quầy lễ tân để điền thông tin, vừa hay trong lúc nhân viên check lịch, cô bắt gặp được bóng dáng quen thuộc, liền vội gọi là.
"Bạch Tư Vũ? Là anh sao?"
Người đàn ông ấy quay đầu lại nhìn, hắn nhíu mày khoảng ba giây, rồi hình ảnh cô gái táo bạo đòi lại vé để xem buổi trình diễn của Lăng Siêu vào mấy ngày trước.
"Ờ...!tôi nhận ra cô, tên là gì ấy nhỉ..."
Hắn cố nhắm mắt nghĩ lại, nhưng quên mất cô tên là gì.
Lúc này, cô cũng không ngần ngại mà tự giới thiệu.
"Tôi tên Lâm Mộng."
"Ồ Lâm Mộng tiểu thư, nhưng mà...!sao cô lại có mặt ở đây thế?" Hắn đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện linh tinh, liền lùi bước lại.
"Này, đừng nói là tới đây để tìm tôi tính sổ đấy nhé."
Lâm Mộng bật cười, bình thường chỉ thấy mọi người khen ngợi Bạch Tư Vũ vui tính, nhưng lại không nghĩ rằng anh hài hước đến vậy.
"Tôi làm sao dám tính sổ với đại minh tinh? Hôm nay tôi được hẹn đến công ty để phỏng vấn lồng tiếng."
"Chà, lợi hại đấy.
Vậy nói cho cô một tin tốt này, nếu vào Kiều Tinh làm việc, cô rất nhanh sẽ được cùng làm việc với thần tượng của cô - Lăng Siêu."
Lâm Mộng thoáng vui mừng, muốn hỏi kỹ hơn: "Làm việc với Lăng Siêu? Trước giờ tôi chỉ nghĩ sẽ được nhìn thấy anh ấy nhiều hơn một chút, sớm hơn, tức là thế nào."
Bạch Tư Vũ nhìn ngang ngó dọc, không có mấy người đi qua đi lại, hắn liền ghé vào tai Lâm Mộng thì thầm.
"Sắp tới Lăng Siêu sẽ lồng tiếng cho một bộ phim sắp phát hành tên là Thời Quang Nguyệt Hạ, nếu may mắn cô còn có thể hát OST cùng cậu ta."
"Ủa mà...!cô hát được không?"
"Chắc là được...!nhưng nhất định không thể bằng Lăng Siêu được!"
Nói vậy cũng đủ nhiều, Bạch Tư Vũ đứng thẳng người, xỏ tay vào túi quần rồi nở nụ cười thương mại.
"Được rồi, vậy thì chúc cô may mắn."
Lần đầu tiên Lâm Mộng thấy nụ cười của tên Bạch yêu này lại tỏa nắng như vậy, bình thường vốn dĩ chẳng có gì nổi bật, nhưng sau lời động vên ấy điểm cộng của hắn trong cô tăng lên một bậc.
Cái tên Bạch yêu này cũng là từ lúc giành vé mà có.
Cô đặc biệt ưu ái gọi hắn như vậy bởi vì tính cách lúc nào cũng xấu và giả tạo của mình.
Nhưng lần này xem ra Lâm Mộng cần phải tìm cái biệt danh khác.
Vừa định quay trở lại quầy lễ tân, Lâm Mộng đột nhiên nhớ ra gì đó.
Thấy Bạch Tư Vũ đi chưa xa, vô liền vội đuổi theo, cũng may là kịp, bọn họ đứng ở gần ngay cửa ra vào.
"Sao vậy?"
"À, tôi còn một việc quan trọng nữa muốn nói...!à không, muốn hỏi."
Bạch Tư Vũ nhìn bộ dạng gấp gáp của cô gái nhỏ, trong lòng liền tự đắc hẩy lọn tóc mái.
"Ây da, bị tôi làm cảm động, cho nên hỏi tôi có làm ở đây không chứ gì? Hừ, nữ nhân."
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Tư Vũ lại rất niềm nở, mỉm cười lắng nghe.
Mặc dù biết hỏi thế này không đúng, nhưng vì đại cục, Lâm Mộng liền liều hết mình.
"Ừm...!Bạch đại ca, anh có biết...!Lăng Siêu còn có một người em trai hoặc anh trai sinh đôi không?"
Mọi thứ không giống trong tưởng tượng, trực tiếp làm cho Bạch Tư Vũ ngơ người mất năm giây.
Phản ứng lại rồi hắn mới lúng túng.
"Ờ...!ờm...!anh...!anh em sinh đôi à? Không có đâu, Lăng Siêu là con một.
Cô làm fan mà không biết à?"
"À không...!nhưng mà anh chắc chắn chứ?"
"Một trăm phần trăm.
Tôi còn không biết cậu ta à?"
Lúc này, ở quầy lễ tân liền vang lên tiếng gọi của nhân viên: "Cô Lâm, đã kiểm tra xong, mời cô lên lầu ba để phỏng vấn."
Vì thời gian cũng không nhiều, Lâm Mộng không muốn vì chuyện này mà trễ giờ nên đi luôn, nếu có cơ hội gặp lại cô nhất định sẽ gặng hỏi thêm.
"Vậy cảm ơn anh nhé, tôi đi trước đây."
Lâm Mộng cầm theo hồ sơ của mình chạy về hướng thang máy.
Bạch Tư Vũ dõi theo cô, không biết cô gái nhỏ này có gì mà khiến hắn phải nhìn lâu như vậy.
Tự hỏi mình, rồi cũng quay đầu rời đi.
Lâm Mộng lên được tầng ba, thời gian phỏng vấn là tám giờ ba mươi, cô đến trước năm phút.
Đứng ở ngoài chờ tới đúng giờ, Lâm Mộng mới định đi vào.
Nhưng khi ấy trợ lý đạo diễn - Ninh Tịch cũng tới phòng phỏng vấn, thấy Lâm Mộng đứng ở ngoài không vào, cô liền nhắc.
"Cô là Lâm Mộng đúng không? Sao đứng mãi ở đây vậy, mau vào trong đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...