Tiêu Vy Vy dựa theo bước nhảy của anh, xoay tròn đến giữa sàn nhảy, như một con bướm nhẹ nhàng bay nhảy. Nhưng không ai biết bây giờ trong thâm tâm cô đang sợ hãi biết bao nhiêu.
Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, bởi cô sợ rằng sẽ bắt gặp phải ánh mắt lạnh lùng nào đó.
Ánh mắt của Chu Khiêm âm u đến mức có thể nhỏ ra nước, vẻ sợ hãi của cô trong mắt anh, rất chói mắt. Anh hy vọng cô sẽ vui vẻ cùng nhảy với anh, nhưng sự sợ hãi mơ hồ kia lại không phải vì chuyện gì khác mà là vì Trương Lỗi.
Thắt lưng Tiêu Vy Vy đột nhiên đau nhói, ngẩng đầu lên, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Chu Khiêm, “Tại sao không ngẩng đầu lên? Là vì không muốn nhìn mặt tôi sao?!”
Cô quay đầu đi, “Không liên quan gì đến anh!”
“Đúng vậy, tâm trạng của em thì làm sao liên quan đến tôi được!” Chu Khiêm nhếch môi cười lạnh, lời nói giống như đang chế giễu chính mình nhiều chuyện.
Tiêu Vy Vy mím môi, quyết không nói chuyện cùng anh.
Nhưng với vẻ mặt có chết cũng không khai của cô lại càng khiến Chu Khiêm khó chịu, anh siết chặt tay, đem thân thể cô kéo lại gần, hơi thở thoang thoảng mùi gỗ mộc phả lên mặt cô, cười cợt nói:
"Em hình như không được cậu ta yêu thương thì phải, nếu không thì tại sao cho đến bây giờ mối quan hệ của hai người vẫn chưa được công khai."
Tiêu Vy Vy cắn răng, đầu óc trở nên trống rỗng, cô cụp mắt xuống nhìn vào chân hai người, không chịu trả lời anh một câu.
Anh quan sát vẻ mặt cô, sau đó thở dài nói, "Em không nói cũng không sao, dù gì tôi cũng có thể điều tra ra..."
"Rốt cuộc anh còn muốn cái gì?" Cô nhíu mày, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào Chu Khiêm.
Chu Khiêm nhếch môi cười nói, "Dường như việc có người biết được mối quan hệ thật sự của em với cậu ta chính là điểm yếu của em."
Tiêu Vy Vy thở hắt ra, cắn chặt răng, sau đó nói: "Chu Khiêm, anh để em yên đi có được không? Đó là cuộc sống mà em lựa chọn, anh đừng can dự vào nữa có được hay không?"
Lời vừa nói ra, liền khiến Chu Khiêm nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bàn tay đang siết chặt eo cô lại càng dùng thêm lực khiến cho Tiêu Vy Vy đau đớn kêu lên. Nhưng cho dù vậy, anh vẫn không buông ra, áp sát vào mặt cô, giọng nói lạnh lùng kiềm chế sự phẫn nộ phát ra.
"Tiêu Vy Vy, trước kia là em phản bội tôi, bây giờ em có tự cách gì nói tôi không được can dự đây?"
Thân thể hai người vẫn chuyển động theo từng bước nhảy, nhưng không khí ái muội lại lan tràn ra khiến mọi người trong bữa tiệc đều liếc mắt nhìn nhau. Mà từ góc độ của Trương Lỗi, khi đưa mắt qua nhìn thì liền thấy hai người bọn họ lại giống như đang hôn môi nhau.
Trong nhất thời đáy mắt hắn nổi lên một trận đau đớn, bàn tay đang cầm ly rượu âm thầm siết chặt khiến tiếng thủy tinh ma sát vang lên thật chói tai.
Nhưng người ngoài cuộc có đánh giá như thế nào cũng không thể chính xác bằng người trong cuộc.
Cơn đau đớn nơi eo truyền lên đến thần kinh, khiến Tiêu Vy Vy nhíu chặt chân mày, cô trừng mắt nhìn gương mặt tức giận của anh, cảm giác như người trước mặt hoàn toàn xa lạ, khiến cô không thể nắm bắt.
"Anh muốn chất vấn em như thế nào cũng được, dù gì em cũng là người quay lưng trước, nhưng anh không thử nghĩ lại xem, anh làm như vậy không cảm thấy quá đáng hay sao? Chúng ta cũng là người trưởng thành, chuyện như vậy xảy ra là điều không thể tránh khỏi. Anh bây giờ có điều tra ra thì thế nào? Đến cuối cùng em cũng không thể quay lại với anh được nữa, anh cần gì phải hao tốn tâm tư lên người em như vậy chứ?!"
Ánh mắt Chu Khiêm trong nháy mắt trở nên rét lạnh, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ra nụ cười chế nhạo, nói không nên lời.
"A, em đang nói đạo lý với tôi hay là đang tìm cớ để trốn tránh?" Chu Khiêm cười lạnh một tiếng, "Tiêu Vy Vy, tôi có quá đáng bao nhiêu cũng không thể nào so sánh được với em!"
Lời nói này của anh giống như đang nghiến răng nghiến lợi nói, từng chữ đều phát ra từ trong kẽ răng.
Bởi vì tức giận, Chu Khiêm nắm lấy eo của Tiêu Vy Vy càng thêm siết chặt, Tiêu Vy Vy bị đau, hơi nhăn lông mày, nhưng cô vẫn không lên tiếng mà chỉ là lạnh lùng nói:
"Anh muốn nghĩ sao thì tùy!" Nói xong liền vươn tay muốn đẩy anh ra, cho dù bản nhạc vẫn chưa kết thúc.
Chu Khiêm vươn tay nắm chặt bàn tay cô, sau đó đưa ra tạo thành một điệu khiêu vũ lãng mạn, anh híp mắt lại nhìn Tiêu Vy Vy, ánh mắt sâu đen ngòm, sắc bén giống như sắp nhìn xuyên thấu nội tâm của người khác:
"Vậy thì tôi sẽ nghĩ rằng em đang nói những lời đó là muốn trốn tránh tôi."
Tiêu Vy Vy không trả lời, để mặc anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, bây giờ cô có tranh luận với anh bất cứ điều gì thì anh cũng đều không tin.
Trong ký ức Tiêu Vy Vy, Chu Khiêm luôn là một con người ôn nhu, dịu dàng. Ở trước mặt cô, anh chưa từng một lần lộ ra vẻ tức giận. Nhưng có lẽ, thời gian thực sự đã thay đổi một con người. Bây giờ ở trước mặt cô, người đàn ông từng là người mà cô dành hết trái tim mình để yêu lại có thể dùng những ngôn từ sắc bén để tổn thương cô.
Bản nhạc đúng lúc cũng sắp kết thúc.
Hai người bọn họ cũng không còn chuyện gì để nói. Đến khi tiếng nhạc nhẹ nhàng dừng lại, cô liền không do dự đẩy mạnh Chu Khiêm ra, vội vàng xoay người bỏ trốn, giống như chỉ sợ đứng thêm một lúc nữa cô sẽ chẳng còn đủ sức lực để chống đỡ.
Nhìn thân thể cố gắng trốn chạy kia, ánh mắt Chu Khiêm từ cảm giác giá lạnh liền giống như bị một chiếc búa đập vào, khiến lớp băng kia vỡ tan tành, đến sau cùng chỉ còn sót lại sự đau đớn. Anh cụp mắt xuống, chậm rãi bước ra khỏi sàn nhảy, một mình cô độc.
Mọi người ở đây cũng không phải mù, sự việc diễn ra trong suốt điệu nhảu mở đầu đó họ đều trông thấy tận mắt, tuy không thể nghe được đoạn đối thoại kia, nhưng có một điệu bọn họ đều chắc chắn đó là: Chu thiếu gia và cô bạn gái của Trương tổng kia nhất định có cái gì đó với nhau, chứ không đơn giản chỉ là quan hệ bạn bè.
Chu gia gia đang ngồi gần đó, sau khi nghe được lời bàn tàn của mấy người kia, ánh mắt của ông khi dõi theo bóng lưng của Chu Khiêm liền trở nên âm u, một lúc sau, ônh ta liền vội vàng xoay người đi vào trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...