Ngụy Lão Đại! Anh Thật Tàn Nhẫn


Tại bệnh viện Thương Lan số một Châu Thành Long Quốc, Hứa Cẩm An vẫn duy trì bình tĩnh ngồi trước cửa phòng cấp cứu.
Đã 5 tiếng trôi qua, các y tá ra vào phòng cấp cứu không ngừng nghỉ, anh cũng dường như biết rõ thương thế của Ngụy Tần không hề nhẹ một chút nào.
Trời cũng đã khuy nên Hứa Cẩm An đã giao phó Lý Lạc cho quản gia đưa em về Hứa Gia còn bản thân hắn vẫn một mực ngồi đây chờ đợi.
Một lúc sau, đèn bảng hiệu phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ với bộ đồ phẫu thuật lấm lem máu đi ra ngoài.
“Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?”
Hứa Cẩm An vội đứng dậy đi đến gần bác sĩ: “Là tôi! Anh ấy sao rồi?”
Bác sĩ ngoái đầu nhìn vào phòng cấp cứu thở dài một cái rồi đáp: “Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng phần đầu bị chấn thương nặng gây nên hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm mong người nhà đừng kích thích bệnh nhân nhớ lại những kí ức kia.”
Sau khi nghe xong lời dặn dò của bác sĩ, Hứa Cẩm An đi đóng tiền viện phí rồi đến phòng hồi sức riêng mà Ngụy Tần đang nằm nghỉ.

Nhìn bộ dạng tả tơi của người anh em mình, Hứa Cẩm An không khỏi buồn rầu: “Anh Tần… sao lại cố chấp như thế?”
Anh lắc đầu mệt mỏi muốn rời đi thì một giọng nói từ giường bệnh cất lên: “Yên…”
Hứa Cẩm An quay đầu nhìn lại, nhìn người anh em đang hôn mê sâu miệng lại liên tục nói tên cô khiến anh cảm thấy tiếc thương.
“Anh cứ nghỉ ngơi, mai em lại đến thăm.”
Ở M Quốc lúc này, tại Trình Gia đang tổ chức một buổi tiệc lớn đón mừng sinh nhật của cậu cả nhà Trình Gia.
Hôm nay Trình Khải diện lên mình một bộ âu phục lịch lãm, mái tóc buông xõa thường ngày cũng được vuốt keo gọn gàng khiến bao tiểu thư đắm đuối.
Trình Ngữ Yên lúc này kì thực vẫn chưa chuẩn bị gì, vốn dĩ anh trai Trình Khải muốn cô nghỉ ngơi dù sao cũng một đoạn đường dài nên không gọi cô dậy chuẩn bị gì.
Đến lúc giữa bữa tiệc Trình Ngữ Yên cũng tỉnh táo, nghe từ lời nói của người giúp việc khiến cô muốn tự tay đánh cho anh trai một cái.
Đến cánh cửa tủ quần áo, cô nhìn một lượt những bộ váy dự tiệc của mình.

Sau một lúc phân vân thì Trình Ngữ Yên chọn một chiếc váy màu đen, bộ váy bó sát lấy cơ thể làm lộ rõ đường cong cuốn hút của người thiếu nữ.
Đeo trên cổ là một chiếc dây chuyền hàng triệu đô được Trình Ngộ tặng vào hôm qua khiến tâm tình cô trở nên tươi tốt vô cùng.

Thoắt ẩn thoắt hiện Trình Ngữ Yên lúc này đã đứng ở ban công bữa tiệc khi nào không hay, đang thưởng thức ly rượu vang trên tay thì một bóng hình vô tình chắn ngang tầm ngắm của Trình Ngữ Yên.
Trước mắt cô là Chung Thiên Kỳ, hôm nay hắn diện một bộ vest đen lịch lãm hoàn toàn khác với khí chất ôn nhu của hôm qua.
“Không biết Trình Tiểu Thư sao không vào trong ngồi mà lại ở ngoài đây ngắm trăng vậy?”

Nhấp nhẹ một ngụm rượu cô đáp: “Chỉ là hoài tưởng về kí ức năm xưa mà thôi.”
Thật đúng như lời cô nói, Trình Ngữ Yên thực sự đang hoài niệm về những kí ức tươi đẹp của thời thanh xuân kia, một nhóm bạn ba người cùng nhau chơi đùa, cùng nhau sát cánh những giây phút khó khăn.
“Những hồi ức vẫn chỉ là quá khứ, đối với hiện tại đã không còn giá trị gì.”
Trình Thiên Kỳ mỉm cười, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Trình Ngữ Yên một nụ hôn: “Hồi ức, tức là những kỉ niệm không thể quên, đừng nên chối bỏ như thế.

Đại Tiểu Thư cũng có thể chôn vùi nó vào sâu trong tim mà?”
Bị lời nói của hắn chọc cười, Trình Ngữ Yên đưa ly rượu cho hắn: “Ly rượu này phiền Chung Tiên Sinh uống hộ rồi, tôi còn có việc.

Một chút xong chuyện sẽ bồi anh sau.”
Dứt lời Trình Ngữ Yên cũng rời đi trước cái nhìn luyến tiếc của Chung Thiên Kỳ: “Nữ nhân này, thật đáng mong đợi trong bàn cờ của ta.”
Trình Ngữ Yên bước vào trong sảnh lớn, vô tình một người phụ nữ đụng trúng cô làm cho ly rượu trên tay cô ấy đổ hết lên bộ váy trắng của cô ấy.

Chưa kịp xin lỗi, người phụ nữ kia liền buông ra những câu nói khó nghe: “Con khốn! Mày biết bộ váy này của tao tận 5 vạn không? Khôn hồn thì mau đền tiền đi.”
Trước lời nói chua ngoa của người phụ nữ, Trình Ngữ Yên một mực giữ phép đáp: “Xin lỗi vì đã vô tình đụng trúng tiểu thư, không biết cô là Thiên Kim nhà nào tôi sẽ trực tiếp đem quà đến nhận lỗi.”
Thấy thái độ khiêm nhường của Trình Ngữ Yên, nữ nhân kìa một mực lấn tới: “Tôi là thiên kim mới được nhận về của Lộ Gia, Lộ Chi Tâm.

Sắp tới sẽ cùng với Trình Đại Thiếu Gia kết hôn, khôn hồn thì cẩn thận vào.”
Lời nói thập phần ngạo mạn của Lộ Chi Tâm nhất thời khiến Trình Như Yên không nhịn được lửa giận mà tạt thẳng một ly rượu vang vào người cô ta.
“Cô nghĩ bản thân mình sẽ xứng đứng bên cạnh Trình Đại Thiếu Gia với cái nhân cách thối tha của mình sao? Thật nực cười.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận