Trở về trụ sở chính, Ngụy Tần mang tâm trạng mệt mỏi tột độ trở về căn phòng riêng của mình.
Trong căn phòng những tấm ảnh về ba anh em họ đều đã bị hắn vứt đi.
Duy nhất tấm ảnh của Lý Lạc vẫn nguyên vẹn không một chút bụi nào dính vào, tựa như vị chủ nhân của bức ảnh này đã hết sức nâng niu nó.
Nhìn nụ cười tươi rói của thiếu nữ trong ảnh, trái tim hắn không rõ cảm xúc như nào.
Hắn không còn cảm giác rung động của trước kia nữa, nhìn nụ cười hồn nhiên của thiếu nữ trong tranh hắn vô thức nhớ lại khoảng thời gian thanh xuân kia.
Với sự khắc nghiệt của gia tộc, Ngụy Tần luôn chỉ có một mình cho đến khi người con gái kia xuất hiện.
Khi ấy, Trình Ngữ Yên tựa như một thiên thần nhỏ xuất hiện bên cạnh hắn, dẫn lối cho hắn.
"A Yên..."
Tên thân mật đã lâu không được nghe từ miệng hắn lại đột ngột xuất hiện, Ngụy Tần vô thức nói ra.
Giọng nói tựa hồ men theo một chút nhớ nhung, một chút đau thương.
Chạm lên vùng ngực đang vô cùng nhức nhói của mình, hắn nắm nắm chặt lại khiến chiếc vest lịch lãm sớm bị nhăn nhúm lại.
"Đau thật...!bị bệnh tim rồi sao?"
Bỏ qua mọi suy nghĩ cùng trạng thái trước đó Ngụy Tần tháo lỏng cà vạt ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
Càng làm hắn càng cảm thấy khó chịu vô cùng, nhìn lên những con chữ trên báo cáo hắn lại nhớ về
những tháng ngày ngập tràn niềm vui của trước kia.
Điều đó khiến hắn khó có thể tập chung được, Ngụy Tần mệt mỏi buông bút trên tay trực tiếp rời khỏi trụ sở.
Một lần nữa, hắn đi đến bệnh viện nơi Trình Ngữ Yên đang nghỉ ngơi.
Từng bước đi của hắn dần trở nên nặng nề trông thấy, dù đã đứng trước cửa phòng bệnh của cô nhưng hắn lại tựa hồ như không dám đối mặt với nữ nhân nọ.
Chần chừ một lúc cuối cùng hắn cũng bước vào bên trong.
Trái ngược với suy nghĩ của hắn, bên trong là chiếc giường bệnh trống không, không có một bóng người.
Tựa hồ nữ nhân kia như một làn sương trắng biến mất không một dấu vết.
Thấy y tá đang chăm chú dọn dẹp giường bệnh, hai mắt Ngụy Tần đỏ ngầu nắm chặt lấy đôi vai cô y tá:
“Bệnh nhân của phòng này đâu?”
Gương mặt hắn hiện tại trông rất đáng sợ khiến nữ y tá cũng không khỏi sợ hãi, cô ấy lắp bắp: “Sáng sớm người nhà bệnh nhân đã đến đón cô ấy đi rồi, là một nam nhân cao ráo, mái tóc màu trắng có có xăm một hình rồng ngay cổ.”
Lời nói của y tá nhất thời khiến hắn trở nên hốt hoảng, bó hoa trên tay cũng rơi khỏi tay.
Ngụy Tần tựa như cơn gió vội vã chạy khỏi bệnh viện.
Vừa lái xe hắn vừa không ngừng gọi cho một số điện thoại lạ.
“Khốn kiếp! Trình Khải, mau bắt máy.”
Trình Khải, anh trai của Trình Ngữ Yên đồng thời chính là người đã dẫn dắt hắn mở đầu con đường Hắc Đạo đầy máu này.
Hắn mãi không thể quên được những ngày tháng khi đó, bản thân tả tơi đầy máu quỳ trước mặt hắn ta.
“Mày biết đấy, đây chính là lời cảnh cáo cuối cùng của tao dành cho mày.
Đừng lợi dụng em gái tao.”
Hắn ta rời đi, rời đi trong sự lạnh buốt của mùa đông.
“Bít….”
Một trận tai nạn lớn vừa xảy ra, chiếc xe tải không biết có chuyện gì mà lao qua bên đường mất kiểm soát.
Chiếc xe tải lớn cứ thế mà tựa như cơn gió đâm mạnh vào xe Ngụy Tần, cú vá chạm khiến hắn phải ngất ngay tức khắc.
Cảnh sát cùng xe cứu thương vội vã kéo đến, bên đường là những con người dân đang xem kịch hay, có người rút điện thoại ra quay, còn có người thương xót cho chàng trai trong vụ tai nạn.
Đêm hôm đó, tin tức về vụ tai nạn không rõ nguyên do đã được lên trang báo ầm ĩ.
Mọi thông tin đều được Hứa Cẩm An nắm bắt, anh cùng Lý Lạc vội vã chạy đến bệnh viện nơi Ngụy Tần thực hiện ca phẫu thuật của mình.
Ngồi trước phòng cấp cứu Hứa Cẩm An lo lắng không thôi mà đi qua đi lại không ngừng, Lý Lạc nhìn đến hoa mắt vội kéo chồng xuống ngồi bên cạnh mình.
“Ngồi ở đây đi, đừng đi vòng vòng nữa…”
Trước sự khuyên can của vợ, Hứa Cẩm An cũng ngồi yên vùi đầu vào đầu gối mệt mỏi: “Liệu chúng ta có nên nói cho chị Yên biết không?”
Lý Lạc nhím môi thở dài.
“Chị ấy đã bỏ lại mọi thứ ở Long Quốc để trở về M Quốc, em nghĩ chúng ta không nên nói cho chị ấy nghe… dù sao anh Khải cũng sẽ không để cho chị ấy trở về.”
Lúc này tại M Quốc.
Trình Ngữ Yên bước xuống máy bay trước những ánh mắt say mê của các chàng trai, hôm nay cô mặc một chiếc váy xanh nhạt cùng với bím tóc đuôi cá hoàn toàn bộc lộ vẻ đẹp nàng thơ trên gương mặt thiếu nữ.
Cô tựa như một đóa hoa hồng đầy gai nhọn ẩn giấu sau một đóa tường vi sang trọng, cao lãnh.
“Chào mừng em trở về M Quốc, Tiểu Yên!”
Trước mắt cô là vị anh ba khó tính của mình, một bác sĩ phẩu thuật nổi tiếng, trước kia vì theo sau Ngụy Tần cô sẵn sàng từ mặt anh ba mà rời khỏi đây.
Nhìn gương mặt tươi cười, tràn ngập ôn nhu dành cho mình Trình Ngữ Yên không kìm nén được xúc động mà lao vào vòng tay anh thút thít.
“Anh ba… Em xin lỗi.”
Trình Ngộ mỉm cười ôn nhu ôm lấy em gái, nhẹ giọng đáp: “Anh không trách em, nín nào… ba mẹ biết sẽ la anh mất.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...