Ngụy Kiều Hoàng

Sau khi Thái y được truyền vào, nhưng không bắt mạch
liền lui ra. Bởi vì nữ hoàng trên mặt không thoa phấn mà vẫn nổi lên rặng mây
đỏ, khí sắc thật tốt.

Mà mặt
của các cung nữ hầu hạ nàng cũng hồng hồng. Bởi vì khi các nàng vừa mới lui tới
ngoài cửa tẩm cung, lo lắng cho chủ tử, lại chờ mãi mà không thấy nhiếp chính
vương kêu lên nửa tiếng, cho nên, các nàng liền rón ra rón rén tới gần tẩm
cung. Không nghĩ tới, vừa đến gần lại nghe thấy những thanh âm làm cho người ta
mặt đỏ tai hồng. Tuy rằng đã mau chóng lui ra, nhưng loại kích thích này đối
với các tiểu cô nương mà nói thật sự là quá lớn.

“Chúc
mừng nữ hoàng, chúc mừng nữ hoàng.”

Nghị
Dung cùng vài cung nữ thành tâm chúc phúc. Chủ tử tuy rằng có chút điêu ngoa, nhưng
không phải người xấu, cũng sẽ không tùy tiện xử phạt các nàng. Chính là tính
tình nàng rất khó nắm lấy, nhưng tình cảm với nhiếp chính vương tuyệt đối là
thật. Hai người phát triển ngọt ngào như thế, các nàng thật lòng cao hứng thay
chủ tử.

Đương
nhiên, mấy ngày nay nàng trở nên thực không giống trước kia, không thể nhớ một
số chuyện cũng như một số người, bất quá nếu ngay cả nhiếp chính vương thanh
mai trúc mã cùng nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, các nàng cũng không cần phải
ngạc nhiên, không phải sao?

“Các
ngươi đi ngủ đi.”

Tuy
rằng các nàng chúc phúc thực chân thành, nhưng Ngôn Tuyên Nhi vẫn cảm thấy
ngượng ngùng, thầm nghĩ mong các nàng mau mau chạy lấy người.

Sau khi
các cung nữ lui xuống, nhớ lại chuyện Nghiêm Luân vừa mới làm với nàng, mặt của
nàng lại đỏ bừng.

Đúng
rồi, Hoàng Thượng kêu phi tử của mình là “Ái phi”, vậy nữ hoàng kêu nam nhân
của mình là gì? Nam sủng hay là nam thiếp nha?

(Câu
hỏi thật khá, muội cũng muốn biết a)

Nàng
cắn môi dưới, nhịn cười. Đúng nha, đã khuya rồi, Nghiêm Luân còn ra ngoài làm
gì?

Câu trả
lời là…

Nghiêm
Luân đi tìm Tằng Tử Tuyền.

“Ngươi
có biết mình đang nói bậy bạ gì không? Nữ hoàng hiện trong hoàng cung không
phải nữ hoàng chân chính, cho nên, muốn ta phái thủ hạ có thể tín nhiệm đi thăm
dò nơi nữ hoàng chân chính rơi xuống sao?”

Trong
đại sảnh, vẻ mặt Tằng Tử Tuyền khiếp sợ trừng mắt nhìn bạn tốt.

“Không
phải ta nói bậy, là thật. Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi cũng biết chuyện Quân
Vương thực không bình thường khi mỗi ngày đều tiến cung hỏi Kim Ngôn một chút
sự tình. Có lẽ hắn cũng đang muốn xác nhận thân thế của nàng!”

“Nhưng
lão hồ li này cũng chưa tìm được chứng cớ, tại sao ngươi lại có thể xác định?”

“Ta
tìm được chứng cớ rồi, mà ta tin tưởng hắn cũng sẽ tìm được, cho nên, ta phải tiên
hạ thủ vi cường……” Hắn đem kế hoạch nói cho
bạn tốt nghe, nhưng Tằng Tử Tuyền liên tiếp lắc đầu.

“Ngươi
đã làm như vậy, lại còn muốn được Thái hậu ủng hộ, công nhiên đối
địch cùng Quân vương, thỏa đáng sao?”

“Hết
thảy lấy an toàn của nữ hoàng giả làm trọng, cái khác, ta quản không được, cũng
muốn không để ý.”

“Người
này, ngươi thật sự muốn làm vậy nữa!”

Nghiêm Luân dương miệng cười, cũng không phủ nhận. Cho
tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới có một ngày, hắn có thể ái mộ một nữ tử
nhiều như thế. Hắn muốn bên nàng, bảo hộ nàng, cho dù phải cùng cả thiên hạ là
địch, vì nàng, hắn cũng là nghĩa vô phản cố*.

(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc đúng
đắn không chùn bước, nghĩa trong câu này là không thể kìm nén được bản thân đi
yêu một người.

“Nhưng mà,” Tằng
Tử Tuyền vỗ về cái bàn,“Ta vẫn còn rất ngạc nhiên rốt cuộc là
chuyện gì giúp ngươi xác định được vị nữ hoàng trong cung kia là giả?”

“Một cái sẹo trên chỗ trán gần mép tóc.

Hắn vừa nói, Tằng Tử Tuyền liền hiểu được. Năm Kim
Ngôn sáu tuổi, từng bị thích khách chém một đao, miệng vết thương ở ngay tại
đỉnh đầu. Lúc ấy, cả người nàng đầy máu, mọi người đều nghĩ nàng chết chắc rồi,
nhưng có lẽ nàng phúc thiên mệnh đại, được nhóm Thái y cứu về ngay trước quỷ
môn quan.

“Cho nên nói, nữ hoàng trong cung không

có vết sẹo này.” Tằng Tử Tuyền lại nghĩ
đến một vấn đề khác:“Vết sẹo kia đều đã là chuyện của mười
năm trước, cơ hồ người ta đều đã quên đi. Làm sao đột nhiên ngươi lại nghĩ
đến…… Ngươi đỏ mặt là sao?”

Hắn thở sâu, trong óc bởi vì bạn tốt truy vấn, đột
nhiên hiện lên chuyện phát sinh khi hắn cùng nàng ở trong bồn tắm, thân thể
liền xôn xao lên.

“Tóm lại, ngươi phải tăng thêm số nhân
thủ đi tìm Kim Ngôn.”

“Nàng có bao nhiêu chán ghét với cuộc
sống hoàng thất, ngươi cũng không phải không biết.” Tằng
Tử Tuyền lắc đầu thở dài,“Nếu thật có thể lấy được tự do, chỉ sợ
nàng đã sớm rời khỏi nơi này, sẽ không để cho chúng ta tìm được.”

“Ít nhất ta muốn xác định nàng bình yên
vô sự đi.” Đối với Kim Ngôn, hắn
luôn còn có một phần đạo nghĩa trách nhiệm.

“Bất quá, cái vị trong hoàng cung
kia,ngươi định mặc kệ sự xuất hiện của nàng là bị cố ý hay là được an bài trước
sao?”

“Mặc kệ là nhân duyên hay chỉ là
trùng hợp, ta tuyệt không sẽ để nàng rời khỏi ta.”

Nhìn bạn tốt mâu trung kiên định, Tằng Tử Tuyền nở nụ
cười. Quả nhiên, cổ nhân ca tụng tình yêu có pháp lực vô biên a. Một nữ tử
không biết đến từ phương nào thế nhưng lại có thể làm cho bạn tốt gặp hạn!

Những ngày kế tiếp, Ngiêm Luân đều rất bận rộn. Thậm
chí có tới vài ngày, Ngôn Tuyên Nhi ngay cả gặp cũng chưa gặp được hắn.

Các cung nữ đều nói, bởi vì có nhiếp chính vương chống
đỡ Quân vương, Quân vương mới không thể mỗi ngày đều đến phiền nàng, để cho
nàng có thể chú tâm vào quốc gia đại sự. Nhưng bọn họ có thể cùng nhau đối mặt
mà, vì sao chỉ có hắn đến chắn đây?

Nàng rất muốn gặp hắn. Thực bất khả tư nghị, ở trong
một hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thế nhưng không thể gặp
được người!

Kỳ thật, Nghiêm Luân có hơn phân nửa thời gian đều ở
ngoài cung, thăm viếng một ít quan viên trọng yếu, tìm cách thu hồi bộ phận
thực quyền Quân vương đang nắm, về trong tay.

Mặt khác, hắn cũng tìm đến Thái Hậu, thỉnh cầu sau
tháng quốc gia tế điển sẽ cử hành đại hôn, vì hoàng thất tăng thêm con nối
dòng, cũng vì Nghiêm gia truyền thừa hương khói. Nhưng chuyện này còn thỉnh
Thái Hậu tạm thời giữ bí mật với nữ hoàng, hắn muốn cấp cho nàng một kinh hỉ.

Thái Hậu cười khanh khách gật đầu.“Hảo,
ai gia đáp ứng.”

“Mặt khác cũng có một chuyện quan trọng
không kém,thần muốn thỉnh Thái Hậu hỗ trợ.”

Sau khi Nghiêm Luân nói xong, Thái Hậu lại có vẻ khó
xử,“Nhất định phải làm như vậy>

“Quân vương lấy thân phận hoàng thúc,
ngày ngày tiến cung nhiễu loạn nữ hoàng nghỉ ngơi. Khi thần có được tin tức,
hắn đã sớm liên hợp với một số đại thần muốn phế nữ hoàng!”

“Cái gì?” Thái
Hậu giận tím mặt.

“Thần nói đều là sự thật. Hơn nữa, Quân
vương có được trọng binh, không chỉ kết giao vây cánh, cũng cố ý cùng bộ binh
bảo trì quan hệ tốt đẹp. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ hoàng quyền chân chính
bị tước bạc.” Nghiêm Luân lấy từ
trong lòng ra một quyển tập giao cho Thái Hậu.“Đây
là thứ hôm qua Tử Tuyền mới lấy được. Tuy rằng bộ phận danh sách đã bị người ta
xoá và sửa. Song cứ chiếu theo sổ mà nói, thế lực Quân vương không phải vừa.
Chuyện lấy lại binh quyền trong tay hắn vẫn là tất yếu, để cho hắn không thể
tái khởi dị tâm.”

Thái Hậu nhìn nam nhân vĩ đại này, vui mừng gật gật
đầu,“Ngôn nhi có ngươi bên cạnh, thật sự là
phúc khí lớn nhất cuộc đời nàng. Ngươi cứ làm đi, ai gia toàn lực hỗ trợ.”

“Tạ Thái Hậu!”

Vì thế hai ngày sau, trừ Quân Vương còn có một số
hoàng thân quốc thích vẫn có chờ mong đối với Quân vương đều được triệu yến,
thỉnh tới Thái Hòa điện tề tụ.

Mĩ thực rượu ngon, mọi người uống, song cũng rất
tò mò vì sao nữ hoàng còn chưa giá đáo.

“Ai gia đặc biệt nói với nữ hoàng, muốn
nghe được ý kiến thật sự của các ngươi với nàng. Nếu nàng ở đây, các ngươi sao
có thể mở miệng nói thật? Cho nên, nàng liền ở lại tẩm cung của mình.” Thái
Hậu giải thích như vậy, những người kia mở cờ trong bụng, bọn họ có rất nhiều ý
kiến với nữ hoàng a!

Vì thế, đám hoàng thân quốc thích được sủng mà kiêu
bắt đầu tán gẫu bắt đầu từ những thành tựu gần đây của nàng. Bọn họ đều rất bất
bình, thành công của một nữ nhân càng biểu hiện rằng bọn họ uất ức, Đông Phong
hoàng triều là đại quốc mênh mông nhất lại để cho một nữ tử chưởng chính, chẳng
lẽ trong hoàng triều không có nam nhân vĩ đại nào sao?

“Đây là thành kiến! Không thể quyết định
năng lực của một người vì thế.” Nghiêm Luân bác bỏ.

Quân Vương lập tức cười nhạo,“Đúng
vậy, ngươi là người tránh ở sau Kim Loan bảo điện, nhiếp chính vương buông rèm
chấp chính, ngay cả nữ hoàng đều phải tham khảo ý kiến của ngươi, đương nhiên

ngươi có thể nói đây là thành kiến rồi!”

“Cho dù như thế, hiện nay Đông Phong hoàng
triều đang ở trong trạng thái phú cường yên vui, đại biểu cho việc nữ hoàng trị
quốc có công.”

“Đúng vậy! Một tay ôm người ngọc thướt
tha, đại mỹ nhân mắt đẹp linh động, một tay ôm quyền lực, cũng nên a dua nịnh
hót chút, nhất là ở trước mặtThái Hậu đây.”Quân Vương nói móc ý tứ
hàm xúc cực nùng.

Thái Hậu muốn giảng hòa tranh cãi, nhưng Nghiêm Luân
lập tức cười lạnh.“ Ý chỉ của Thái Hậu là muốn bổn vương
lấy sư uy phụ tá nữ hoàng, sẽ không coi trọng một kẻ chỉ biết a dua nịnh, mà là
muốn diệt trừ tảng đá ngăn cản năng lực nữ hoàng đi tới.”

Nghe vậy, Quân Ngọc đột nhiên có một dự cảm bất hảo.

“Bên ngoài truyền rằng Quân Vương muốn
đoạt quyền, thả binh lung loạn, rất khó nghe. Cho nên, vãn bối cho rằng Quân
Vương để trừ ô danh, đánh vỡ lời đồn, có phải nên làm chút động tác tất yếu
thanh giả tự thanh hay không?” Sắc mặt
Nghiêm Luân bình tĩnh, nhưng lời nói mười phần mang tính công kích.

Chết tiệt, đúng là một hồi Hồng Môn Yến! Sắc mặt Quân
Vương xanh mét trừng Nghiêm Luân, những người khác ngươi xem ta, ta xem ngươi;
không dám ra mặt. Dù sao là nhiếp chính vương trước mắt quyền thế hơn người, vì
muốn thoát thân, lúc này không ể nói gì được.

Trong khoảng thời gian ngắn, các văn võ quan viên mắt
xem mũi, mũi nhìn tâm, không ai dám mở miệng. Không khí nặng nề làm người ta
không thở nổi.

Quân Vương bước vào đường cùng. Hắn nhìn về phía Thái
Hậu vẫn trầm mặc,“Ngài nói chuyện này phải làm sao?”

Thái Hậu thở dài một tiếng,“Buông
tay đi. Bằng không, để đến khi người ta xuất ra chứng cớ thì mặt mũi ngài biết
để đi đâu? Đừng nên vượt quá đạo quân thần, nếu xét tội, chính là tội tru di
a.”

Ngụ ý, trên tay nàng đang nắm chứng cớ sao? Hắn biến
sắc, ngã ngồi trên ghế.

Sau đó, Thái Hậu đi trước, quần thần cũng xấu hổ rời
đi. Cuối cùng, Quân vương xanh mặt, chống hai chân cứng ngắc bước lên xe ngựa,
nhưng cặp mắt phẫn hận kia vẫn chưa chịu thua. Nghiêm Luân biết mình vẫn không
thể khinh thường.

“Ta thấy được cả rồi.”

Ngôn Tuyên Nhi từ một ám phòng phía sau yến phòng đi
ra. Dưới ánh trăng sáng ngời ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, mày rậm
rối rắm. Có thể thấy được hắn vì nữ hoàng như mình đã tiêu phí bao nhiêu tâm
tư. Nàng kiễng mũi chân, nhẹ nhàng vỗ về mi tâm của hắn,“Cám
ơn chàng! Quyền lực chính là thứ hủ hóa lòng người, nghiêm trọng hơn cả, thân
tình cũng không còn. Trong lòng hắn mang kế hoạch nham hiểm, mà chàng lại dụng
tâm vì ta như thế.”

“Đứa ngốc, quyền thế căn bản không thể so
sánh với nàng.” Hắn mỉm cười ôm nàng vào
trong lòng.

Nàng tựa vào trong ngực hắn, trong lòng vẫn kinh hoàng.
Nam nhân này, nàng từ chán ghét hắn, cần hắn sau đó càng là ngưỡng mộ. Đủ loại
cảm xúc xen lẫn rồi cùng nhau lên men biến thành ỷ lại, tín nhiệm, thậm chí còn
có rung động, chuyển hóa thành tình cảm……

Nàng đưa tay ôm lấy hắn, cảm giác được hắn đem mình ôm
càng chặt thêm.

Đây có lẽ gọi là Tái ông thất mã,yên tri phi phúc*
chăng?

(*)Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa,
biết đâu là họa hay là phúc.

Mơ hồ đi vào cổ đại, tuy rằng có mẫu hậu thường lải
nhải nhưng thật yêu nàng, Nghị Dung cùng cung nữ khác cũng đãi nàng ôn nhu chân
thành, giống tỷ muội chiếu cố nàng.

Hồi tưởng hiện đại, cha mẹ sớm ly dị, nàng ăn nhờ ở
đậu, chưa từng hưởng thụ thân tình, thế nhưng hiện tại nàng có được nhiều như
vậy, rất chân thật a.

“Nàng đang suy nghĩ cái gì?”

Tiếng nói ôn trầm của Nghiêm Luân vang lên trên đầu,
nhất thời nàng từ trong dòng suy nghĩ hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang
mỉm cười của mình. Nàng rất yêu thương hắn, nhưng nàng sao có thể yên tâm cho
được?

Hắn thân mật đặt cái trán mình lên trán nàng,“Vẫn
còn hoảng thần sao?”

Lòng của nàng có điểm chua,“Chàng
nhất định thực yêu nàng đi…… Ách, không phải, ta muốn nói là ta, cho nên chàng
mới có thể dụng tâm phụ tá ta như vậy, có phải vậy không?”

“Đứa ngốc, người ta yêu không phải là nữ
hoàng vô tâm lúc trước, mà là nàng hiện tại. Cho nên, ta có thể giúp gì cho
nàng nhất định sẽ tận lực.”

Trong lời nói của Nghiêm Luân còn ẩn tàng nghĩa khác.

Đáng tiếc là, Ngôn Tuyên Nhi không có hiểu được hắn ý tại ngôn ngoại. Bởi vì
mặc kệ dụng tâm hay không, đối tượng đều là“Nữ
hoàng”, mà nàng lại không phải!

Nàng căn bản chính là nữ hoàng giả. Nàng hãm sâu, lòng
vì hắn say mê, không thể tự kềm chế, phải làm sao bây giờ?

Tại thế
giới này, kỳ thật nàng rất cô độc, cũng không có địa phương khác để đi. Nghĩ
đến đây, hốc mắt nàng ửng đỏ, điềm đạm đáng yêu>“Chàng
sẽ luôn trợ giúp ta sao? Thời điểm mà ta cần chàng?”

“Đương nhiên. Dù là chuyện gì , ta cũng sẽ cùng gánh
vác với nàng, tuyệt đối bồi ở bên cạnh nàng, mặc kệ nàng là ai.”

Nàng sửng sốt. Di? Nàng chớp chớp hai mắt đẫm lệ. Hắn
nhận ra được điều gì sao?

Nghiêm Luân chuyên chú nhìn nàng. Hai người nếu ở cùng
muốn một chỗ lâu dài, nhất định phải tin tưởng lẫn nhau. Hắn mong đợi nàng có
thể chủ động nói cho hắn biết nàng là ai, đến từ phương nào, vì sao có cùng
dung nhan với nữ hoàng.

Nhưng nàng không có dũng khí nói a, nếu hắn nghĩ nàng
là yêu quái thì sao bây giờ? Nàng là người thế kỷ 21, hắn dám yêu nàng sao? Nếu
nữ hoàng thật sự trở lại, nàng lấy thân phận gì bên hắn đây? Nàng có thể trả
hắn lại cho nàng ấy sao?

Nhìn ra giãy dụa trong mắt nàng, hắn cảm thấy thế là
đủ, chủ động chuyển đề tài“Muốn ăn gì không? Hẳn nàng đã đứng bên
ngoài một đêm rồi? Hay là mệt mỏi?”

Nàng lắc đầu,“Không đói bụng. Ta sớm
ăn rồi. Mẫu hậu muốn ta vì chuyện Tế Thiên kia, có khả năng cũng muốn chàng
giúp ta.”

“Ân, cả đời đều hỗ trợ.” Hắn ưng
thuận hứa hẹn, mà nàng lại bi thương cảm nhận hứa hẹn này hắn đang dành cho nữ
tử có dung mạo y hệt kia.

Ngôn Tuyên Nhi xác thực cần Nghiêm Luân hỗ trợ. Nàng
không nghĩ tới chuyện liên quan đến Tế Thiên nhiều vô số,có những chuyện phải
chuẩn bị trong thời gian dài. Hơn nữa, thêm việc quốc sự khiến
nàng tựa con quay xoay quanh.

Lúc thì vào triều, lúc thì ở phòng nghị sự góp ý kiến,
nghe Nghiêm Luân luôn líu ríu nói xong quốc gia đại sự.

Chỉ là, bọn họ sẽ không luận sự. Xem sự tình ở nhiều
góc độ thì sẽ có nhiều mặt, các quan lại liền không có vẻ quả quyết ngay. Rõ
ràng là nam nhân, nói đến nói đi lại giống vải bó chân của lão thái bà vừa thối
lại vừa dài!

Vẫn là Nghiêm Luân hảo, hắn nói cái gì, làm cái gì đều
coi trọng hiệu suất, không kéo dài.Nếu không có kết luận, chính sách treo giữa
không trung, chỉ làm hao tài tốn của,nên muốn bọn họ sạch sẽ gọn gàng chút.

Quả nhiên, mọiu là người thông minh, một ít thượng
sách còn bởi vậy được kích ra.

Bất quá, nàng cũng không
kém, luôn đọc không ít lịch sử Trung Quốc, cho nên, nàng đưa ra chủ trương khai
hoang,tìm chỗ đất hoang, thậm chí còn cung cấp nông cụ, trâu, hạt giống, đến
xây nhà dựng cửa, bao ăn bao ở, nông dân chỉ cần phụ trách cày ruộng là được.

Như việc này, nàng có thêm được ánh mắt thừa nhận của
Nghiêm Luân.

Kế tiếp, Nghiêm Luân lại đề xướng “Chỉ cần có tài sẽ
được trọng dụng”. Nữ hoàng là nàng sẽ đảm nhiệm việc giám sát, nhưng bách quan
sẽ chia ra các phân bộ thẩm định.

Mậu dịch có đối ngoại,
kinh tế mới có thể thân thiện. Sau khi thu phục nông nghiệp, nàng cổ vũ thương
nhân đi hải ngoại bàn việc buôn bán. Đồ sứ, hàng dệt, gia cụ Trung Quốc ở hiện
đại, chính là thương phẩm được ưa chuộng, cho nên, việc này vừa kiếm được nhiều
tiền lại tạo mối quan hệ thân thiện với ngoại quốc.

Ngày trước, người người đều phỉ nhổ nữ hoàng, hiện tại
toàn hoàng triều kiêu ngạo vì có một nữ hoàng xuất chúng như vậy.

Nghiêm Luân nhìn nàng làm việc, nhìn nàng vui vẻ đến
mức quên luôn chuyện phức tạp của nàng, trên mặt là nét tươi cười đơn thuần,
tâm hắn có điểm trầm xuống. Nàng không có khả năng thật sự quên đi, có điều nếu
nàng quyết định muốn giấu bí mật này cả đời, hắn có thể chấp nhận sao?

“Mọi chuyện thật tốt, có
phải không?” Ngôn Tuyên Nhi cười đến
là vui vẻ. Nàng không nghĩ tới tài cán của mình có thể làm nhiều chuyện vì nhân
dân một quốc gia như vậy.

Trên Kim Loan điện, nàng cười mị ngồi tựa vào Long Ỷ.
Nghiêm Luân tiêu sái bước đến gần nàng, nhìn nàng.

Tuy rằng nàng không có uy nghiêm cùng khí phách mười
phần của đấng quân vương. Thân ảnh ngồi trên Long Ỷ cũng có vẻ mảnh mai, nhưng
khi được mũ phượng, long bào phụ trợ, hé ra xinh đẹp hấp dẫn người khác. Toàn
thân nàng tản ra một cỗ hơi thở thân thiết. Cho dù hiện tại nàng ở vị trí cao
cao tại thượng, nhưng ở trong mắt hắn, khoảng cách giữa hai người tuyệt không
xa xôi. Cái xa cách chính là tâm......

Hắn bức chính mình không thèm nghĩ đến nữa, còn nghĩ
sẽ làm hỏng hảo tâm tình giờ phút này. Hắn đi đến trước mắt nàng, khuynh thân
hôn nàng.

“Đừng a, sẽ bị người ta
nhìn thấy.” Nàng thực khẩnương a.

Bây giờ đã tảng sáng, lễ mừng Tế Thiên sau nửa canh
giờ nữa sẽ bắt đầu. Đây cũng là lễ mừng tối long trọng của Đông Phong hoàng
triều.

“Rất nhanh, ta có thể có
được nàng hoàn toàn.” Hắn cười, hôn sâu xuống.

Khi ánh dương hòan toàn chiếu rọi lên mặt người, thì
nghi thức cũng đang chính thức bắt đầu.

Ở trong hoàng cung, trên tế đàn thần thánh, nữ hoàng
suất lĩnh văn võ bá quan trong tiếng tụng kinh trang nghiêm của các tăng lữ,
tiến hành tam quỳ cửu khấu chi lễ.

Lư hương lượn lờ, hai bên tế đàn thị vệ phân biệt giơ
cao sáu loại cờ to lớn: nhật, nguyệt, phong, vân, lôi, vũ, lại là đội ngũ danh
dự dẫn dắt, phía sau có kỵ binh giơ cao Kim Loan Phượng phiến đi theo. Đội ngũ chậm
rãi du hành ở bên trong hoàng thành, tập tục này biểu hiện dụ ý hoàng gia muốn
truyền lại chính khí cho dân chúng, thiên quan chúc phúc, nghênh thần nạp

tường.

Bởi vậy, dân chúng toàn thành hoan nghênh, tiếng hoan
hô không dứt bên tai, mà sau khi hồi cung, Ngôn Tuyên Nhi cùng Nghiêm Luân bồi
Thái Hậu dùng ngọ thiện, ánh mắt nàng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe nói buổi chiều còn có các loại du hành biểu diễn,
buổi tối cũng sẽ đốt pháo hoa, đến lúc đó đèn đuốc khắp nơi, đám đông vui nhộn,
khẳng định náo nhiệt vạn phần.

Thái Hậu nhìn ra khát vọng chuồn ra ngoài trong ánh
mắt nàng, bèn nói,“Nhiếp chính vương, mang nàng đi ra ngoài
đi. Tâm thần đã sớm không ở đây rồi.”

“Nhi thần cũng có thể đi chơi?” Nàng
vui vẻ cực kỳ, nghĩ rằng nữ hoàng sẽ không được đi ra ngoài đâu!

“Đương nhiên có thể, lễ mừng mới có thể
thể hiện chính xác xem dân chúng một quốc gia có được an cư lạc nghiệp hay
không. Nhìn từ trang phục, đồ ăn, thức dùng cùng vẻ sung sướng trên mặt là
không lừa được người.”Thái Hậu cười meo meo trả lời.

“Cho nên, nếu nhi thần trị quốc có thành
tựu,thì có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ của dân chúng sao?”

“Không giống như vậy. Thật sự nàng đã trị
quốc thành công, vượt qua sự trông mong của ta. Nàng thật là một Quân vương
tốt.” Nghiêm Luân thật tình
nói.

“Đó là nh thần phụ tá dạy tốt.” Nàng
thực chân chó đem công lao chuyển cho hắn.

“Được rồi được rồi, đôi tình nhân các
ngươi không coi ai gia vào đâu nữa hả! Đi ra ngoài đi.”

Nghiêm Luân cười vái chào Thái Hậu, lập tức kéo tay
Ngôn Tuyên Nhi đi ra ngoài.

Nhưng lại bị nàng kéo hồi tẩm cung.Hắn muốn nàng đổi
sang kiện xiêm y nhẹ nhàng, không nghĩ tới nàng lại tác quái muốn nữ phẫn nam
trang,“Như vậy càng có thể chơi đùa tận hứng lại
an toàn hơn.”

Nghiêm Luân lắc đầu, nhìn tiểu công tử tuấn tú một
thân áo bào trắng trước mặt, trong mắt lộ vẻ sủng nịch.

Vì thế, Nghiêm Luân mang theo nàng xuyên qua đám đông
chật chội, nhìn người biểu diễn nuốt lửa, tạp kỹ, vui vẻ vô cùng.

Đám người thật sự rất đông, cho nên phần lớn thời gian
hắn luôn lấy thân hình cao tráng của mình hộ
vệ nàng, cũng giúp cho nàng có vị trí tốt nhất nhìn xem biểu diễn.Nàng thực an
tâm, có hắn bên người, cái gì nàng cũng không sợ, cho dù đám đông đẩy họ đi
khắp nơi.

Bất quá, Nghiêm Luân cảm thấy không quá an tâm, trong
đám người giống như có chút ánh mắt khác nhau hữu tâm nhân.“Chúng
ta trước rời đi, nhiều người lắm.”

“Nhưng vẫn chưa tối mà, trời còn sáng như
vậy......”

“Vào đêm, khá đông người, hay là ta tìm
cho nàng một chỗ có thể hảo hảo xem.”

Thấy hắn kiên trì, nàng cũng không nói thêm gì nữa,
vốn tưởng rằng hắn sẽ mang theo nàng hồi cung, không nghĩ tới, đến nơi cách ngã
tư đường náo nhiệt không xa, ven Khôi Tinh hồ yên tĩnh nhất thành.

Bởi vì tất cả mọi người đi đến đường cái, đình đài
liễu thụ, bên hồ đom đóm chập chờn nhưng lại không thấy một bóng người.

Nghiêm Luân ôm lấy nàng ngồi trong đình, nhìn kia hồ
nước in bóng trời xanh,“Lễ mừng qua đi, sẽ đến hôn sự của chúng
ta.”

“Nhanh như vậy?”

“Nàng không muốn?”

Nhìn hắn, nàng gật đầu nhưng lập tức lại lắc đầu. Có
được hắn là hạnh phúc của nàng, nhưng ngọt ngào lại không yên, nàng muốn nhiều
lắm. Nàng sợ hãi một lúc nào đó mình sẽ trở lại thế giới vốn của mình, cũng vừa
nghi hoặc hắn đối tốt với nàng, yêu nàng, tất cả chỉ bởi vì hắn nghĩ rằng nàng
là nữ hoàng chân chính, huống chi, nữ hoàng thực sự đã đi nơi nào? Khi nào sẽ
xuất hiện lại? Nếu nàng ấy đang sống tốt, tội ác của nàng sẽ ít đi một chút, mà
nếu quả nàng đang ở nơi nước sôi lửa bỏng, đang chờ bọn họ đi cứu nàng thì sao?
Nàng không phải tội càng thêm lớn sao?

Chỉ có một mình nàng biết nữ hoàng thật bị mất tích,
áp lực tâm lý rất trầm trọng.

Nàng đã nghĩ, chỉ cần khoái hoạt là tốt rồi, nhưng mỗi
đêm dài yên tĩnh, lương tri của nàng liền quất roi nàng, làm nàng không thể
không nghĩ tới.

“Đối với chuyện đại hôn, nàng hiển nhiên
thực do dự, nàng không thương ta sao?”

“Ta yêu, yêu cực kỳ! Yêu thảm,
nhưng......”

“Vậy thì sao, ta cũng yêu nàng. Nếu chúng
ta lưỡng tình tương duyệt, giờ phút này quốc thái dân an, không có lý do gì
không cử hành đại hôn.”

Hắn biết nàng do dự cái gì, nhưng hắn hy vọng nàng đem
bất an của nàng nói ra, bằng không, đem bí mật trong lòng nàng cho hắn bảo vệ
vĩnh viễn. Nhưng hắn hy vọng là cái trước, đó đại biểu nàng tín nhiệm hắn!

Yêu một người phải thành thực, nhưng nàng không dám
nói.

“Nàng thật sự không thể đem tâm giao cho
ta sao?” Hắn nghĩ tuy chính mình có thể không cần, nhưng nàng
tình nguyện một mình giữ kín bí mật, khổ cũng không làm cho hắn cảm kích,mà làm
hắn đau lòng.

“Ta đem tâm cho chàng mà, thật sự.”

“Ta không cho là như vậy. Chúng ta trở về
đi.”

Nàng khó hiểu nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cứng rắn của
hắn, cũng không hiểu được mình đã nói sai điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận