Ngụy Kiều Hoàng

Bất quá, khi một hàng ba người muốn lên xe ngựa, bụng
Ngôn Tuyên Nhi thực không chịu thua kém cô lỗ kêu lên, mà nàng lại đứng giữa
hai nam nhân, xe ngựa này lại rời xa đám đông, bốn phía im ắng, nên «
không thành kế » vừa xướng càng vang dội!

Thật xấu hổ! Mặt trướng đỏ bừng, nàng hận không thể
tìm cái lỗ chui xuống.

Tằng Tử Tuyền đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, không
chút khách khí ôm bụng cười ra tiếng,“Ha ha ha……”

Ngôn Tuyên Nhi đầu càng cúi càng thấp. Nàng trải qua
hai mươi mốt năm tổng khốn quẫn cũng không có nhiều bằng mấy ngày này, làm cho
nàng thật muốn chết!

Nghiêm Luân đứng phía sau, cho nên, giờ phút này đang
lườm cái ót của nàng, lập tức, bụng của nàng còn có thể đại xướng không thành
kế, hắn thật là bị nàng đả bại!

“Đi theo ta.” Bỏ lại
một câu, hắn xoay người đi trở ngược lại.

Tằng Tử Tuyền nhìn hắn hướng đến một tiệm cơm ở phố kế
bên, khóe miệng khẽ nhếch cười,“Không muốn phụ tá? Nói
cứng rắn như vậy, lại để ý nàng đói bụng? Tên mâu thuẫn!”

Nàng cắn môi dưới, nhìn tên cà lphất phơ này liếc một
cái. Hắn thật sự rất giống kẻ ăn chơi trác táng, nhưng quái là, cũng không có
người ghét, hắn mới thật sự là người mâu thuẫn!

Hai người lập tức đuổi kịp Nghiêm Luân, chỉ chốc lát,
liền được điếm tiểu nhị nghênh tiến vào tiệm cơm, ngồi tại một bàn ăn dựa vào góc
cửa sổ.

“Ăn cái gì?” Nghiêm
Luân hé ra mặt thối hỏi nàng.

“ Mì thịt bò hay cơm cà ri đều được.” Giọng
nàng thấp như muỗi trả lời.

“Cơm cà ri là cái gì?” Chưa
từng nghe qua, Tằng Tử Tuyền trừng lớn mắt, ngay cả Nghiêm Luân cũng nhăn mày
rậm.

Nàng đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới nghĩ đến thời
không bất đồng, mặt lại đỏ lên.“Ách, bánh bao, bánh
bao, lạc.”

Nàng xem qua cổ nhân trong phim truyền hình đến khách
sạn đều kêu những món này.

Nghiêm Luân lập tức gọi điếm tiểu nhị, gọi bánh bao
thịt hôi hổi, bánh bao, lạc, muối vừng, phù dung ngư, canh đậu hủ, lại thêm hồ
trà Long Tỉnh……

Lúc ăn cơm là tối im lặng, nàng vùi đầu ăn, không để ý
tới hai tên bên cạnh chỉ uống trà, không biết đây là dụng ý của Ngiêm Luân bạn
tốt cùng hắn ngồi ở hai bên sườn của nàng, để cho nàng có thể che mặt bằng khăn
lụa màu đen, an tâm dùng cơm.

Trong quán đèn đuốc sáng trưng, vị trí cửa sổ có thể
nhìn thấy một con sông đèn đuốc chớp động, bóng cây thấp thoáng, bên cạnh một
loạt những con phố mang phong cách cổ xưa, cảnh đêm cổ đại cũng có một vẻ đẹp
mê hồn.

Trong khi Ngôn Tuyên Nhi đang bị phong cảnh hấp dẫn,
có mấy nam nhân tiến vào, an vị ở kế bàn bọn họ, sau khi ăn xong cơm, liền cao
giọng tán gẫu.

“Nữ nhân làm hoàng đế, quốc gia không tiền đồ, nghe
đồn mỗi ngày nàng ở trong hoàng cung ăn hương uống lạt, tác uy tác phúc, sổ
vàng bạc tài bảo xài không hết.”Một ông lão đầu bạc nói
như thế.

“Không chỉ như vậy, lần trước, nàng còn ở một tửu lâu
hồ nháo, uống say khướt, chưa trả tiền, còn đập hư đồ đạc trong điếm, cũng
không thấy quan phủ động thân đi ra bồi thường.” Tráng
hán đối diện tuổi chừng bốn mươi lắc đầu.

“Này ta cũng nghe nói qua.” Một nam
tử trung niên mặc lam bào sau khi uống rượu, lại nói:“Chuyện
nhà lão nhân kia, các ngươi có nghe qua chưa?”

Thấy mọi người lắc đầu, hắn càng nói càng hăng say,“Nữ
hoàng nhìn trúng gốc mai già trong nhà hắn, cũng không quản đó là mạng của hắn,
là gốc mai ái thê đã mất của hắn vô cùng yêu quý, sai người đào lên chuyển đến
trong cung, nghe nói không bao lâu, gốc mai liền chết héo.”

“Thực ác liệt a, quân tử không đoạt đồ người khác yêu
thích, nàng lại là Quân vương a!” Mấy nam
nhân thoạt nhìn đã uống say, mặt đều hồng hồng, lớn giọng, tuyệt không kiêng kị
ngăn giọng phê bình nữ hoàng.

Nhưng các khách nhân khác lại thay bọn họ khẩn trương,
chỉ sợ bọn họ họa là từ ở miệng mà ra.

Nhưng Nghiêm Luân cùng Tằng Tử Tuyền đều không có ngăn
lại, bởi vì ngay cả nữ hoàng lúc trước nghe đến câu phê bình đầu tiên liền nổi
trận lôi đình cũng chưa hé răng, bọn họ rất ngạc nhiên muốn biết nàng suy nghĩ
cái gì.

Ngôn Tuyên Nhi cảm thấy xấu hổ, đầu cũng càng cúi càng
thấp, tuy rằng việc này rõ ràng không phải nàng làm, nhưng trước mắt thân phận
nàng chính là nữ hoàng, nếu bị nhốt trong này cả đời, nàng có thể bị thế nhân
cười nhạo thóa mạ cả đời hay không? Cục diện rối rắm này nên thu thập một chút
tốt lắm, miễn cho ngày sau đều chỉ có thể cúi đầu gặp người.

“Hắc, có bạc hay không? Cho ta mượn một chút.”

“Muốn làm gì?” Tằng Tử
Tuyền tò mò hỏi.

Nghiêm Luân không nói hai lời lấy ra ngân lượng đưa
nàng, không ngờ, nàng lập tức đứng dậy đi đến đám khách bàn bên kia đang nói
chuyện phiếm, đem bạc đặt lên bàn.

“Này, đây là?” Mọi
người ngẩng đầu nhìn thiên tiên mỹ nhân có điểm quen mắt này.

“Thỉnh đem ngân lượng này đưa cho lão nhân đó, còn có

tửu quán kia.” Nàng nói xong liền xoay
người chạy ra khỏi tiệm cơm.

Nghiêm Luân lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài, Tằng Tử
Tuyền chậm bước, chỉ có thể bỏ tiền phó trướng sau, đuổi theo đi ra.

“Vừa mới…… Vừa mới rồi là nữ hoàng sao?” Lão ông
đầu bạc sợ tới mức nổi da gà.

“Trời ạ, đầu của ta vẫn còn, của ngươi cũng còn…… Còn
có túi bạc này nữa……” Lam bào nam tử vuốt đầu
mình, lại xem túi tiền nặng trịch trên bàn. Có chút bất khả tư nghị.

Vài người ngươi xem ta, ta xem ngươi, một chút, hoàn
toàn tỉnh rượu.

“Ta xem nữ hoàng đổi tính?”

“Đúng vậy, không có trách tội chúng ta phê bình, còn……
Nguyên lai nàng có tâm khoan dung.”

“Đúng vậy, biết sai có thể cải thiện là điều rất tốt,
cái gọi là biết sỉ gần như dũng, nữ hoàng thật a……”

Ba người ngươi một lời ta một câu vừa nói vừa gật đầu,
nguyên bản nghiêng về phê bình, trước mắt hoàn toàn thay đổi, có thể biết được,
bát quái này không lâu sẽ ồn ào huyên náo truyền khắp hoàng thành.

Về phần Ngôn Tuyên Nhi trực tiếp chạy về góc đường nơi
có xe ngựa, nàng biết Nghiêm Luân vẫn đi theo nàng cũng nhìn nàng, nhưng nàng
không muốn nói nhiều.

Chỉ chốc lát, Tằng Tử Tuyền cũng lại, ba người lên xe
ngựa, xe lập chạy về hoàng cung.

Nhưng bên trong xe một mảnh lặng im, sau một lúc lâu,
Nghiêm Luân mới mở miệng hỏi:“Đột nhiên lương tâm
phát hiện biết mình làm sai ư?”

Cho nên, những người đó nói việc này đều là sự thật!
Nàng không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Một nữ hoàng không được chờ mong, chắc là vì tịch mịch
mới có thể gây chuyện thị phi!

Bất quá chỉ là một đứa trẻ, tính ra, nàng còn lớn hơn
nàng ấy đến năm tuổi, mười sáu tuổi làm nữ hoàng thực khoa trương, khó trách
lịch sử quốc gia này, nàng nghe cũng không có gì nổi bật, dựa theo năng lực trị
quốc của nữ hoàng, Đông Phong hoàng triều muốn thành triều đại ngắn nhất cũng
không khó.

Lại nói Nghiêm Luân người này quả thực giống âm hồn
sau lưng, có mặt khắp nơi, cũng không biết ở hoàng cung hoặc ngoài thành an bài
bao nhiêu cơ sở ngầm nhìn chằm chằm nàng, Khôi Tinh hồ sợ là không đi

Thôi, nàng vẫn là tạm thời lưu lại trước, hai người
ngũ quan có thể tương tự đến bị lầm cho rằng là cùng một người, có lẽ vốn chính
là đồng hồn phách đầu thai, vậy hỗ trợ đi! Nàng học làm một nữ hoàng tốt, cũng
làm cho nam nhân khinh thường nữ nhân làm hoàng đế này nhìn thử, nữ nhân cũng
rất có biện pháp.

Sau khi nữ hoàng thật sự trở về, nói không chừng bởi
vì nàng giúp nữ hoàng làm tốt lắm, đến lúc đó còn có thể có thể ban thưởng cho
nàng.

Đúng vậy, ký đến chi, tắc an chi, nàng muốn xoay
chuyển tình thế!

Xe ngựa lộc cộc mà đi, Nghiêm Luân cùng Tằng Tử Tuyền
nhìn nhau, lại nhìn nàng đang im lặng, như là quyết định cái gì, vẻ mặt quýnh
lượng hữu thần. Tiểu nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Đoàn người đi một hồi đã đến hoàng cung, Ngôn Tuyên
Nhi vẫn không lên tiếng trở lại tẩm cung, Tằng Tử Tuyền đi theo Nghiêm Luân trở
lại tẩm cung hắn ở tạm.

Hai người đến sườn thính ngồi xuống, cung nữ lập tức
châm trà, lui ra ngoài.

Đêm nay hai người ước hẹn uống rượu, chính là chuyện
lần trước Nghiêm Luân muốn hắn tra đã có tin tức, nhưng vẫn chưa ngồi xuống tán
gẫu, ngược lại phải đi tìm nữ hoàng bệ hạ chuồn ra ngoài cung.

“Người của ta phát hiện t Phúc Khang, bị kẻ nào chôn
trong rừng cây cách Khôi Tinh hồ không xa, bất quá, xuống tay là cao thủ, không
có lưu lại manh mối.” Tằng Tử Tuyền vẻ mặt ngưng trọng nói.

Kỳ thật thủ hạ nhiều ngày không có liên lạc, trong
lòng Nghiêm Luân đã có dự cảm bất hảo, nhưng chứng thật tin người chết, vẻ mặt
hắn càng nghiêm túc.“ Người nhà hắn ở phía nam, ta sẽ phái
người đưa đi tin tức, cũng sẽ trợ cấp vàng bạc, nhưng ta muốn ngươi tra ra kẻ
giết hắn, cầu xin ngươi.”

Tằng Tử Tuyền gật gật đầu, uống ngụm trà.“Tự
nhiên là phải tra, bởi vì còn có chuyện kì quái khác, hơn nữa, ta tin tưởng bởi
vì Phúc Khang chết, cho nên, hắn không kịp thông báo cho ngươi.”’

“Chuyện kì quái gì?”

“Suy đoán ngày Phúc Khang tử vong là cùng ngày nữ
hoàng ngã vào Khôi Tinh hồ.”

Hắn khiếp sợ nghe Tằng Tử Tuyền tường thuật lại tình
hình, bao gồm sáng sớm hôm sau nữ hoàng bị phát hiện ở ven hồ, cho hai gã nữ
hầu của nàng thần không biết quỷ không hay mang nàng về cung một chuyện.

Nghiêm Luân hơi nhếch môi. Bạn tốt nắm giữ tin tức rất
chuẩn xác, trước đây Phúc Khang thường sau hôm nữ hoàng du lịch liền đến báo
cho hắn khi nào nàng chuồn ra cung, khi nào hồi cung, lại đi đến địa phương
nào.

Cho nên, hắn không cố ý đi chú ý hành tung của nàng,
nhưng cung nữ bên người nàng cũng rất thông minh, biết hắn đối với vị hôn thê
tôn quý này có ấn tượng xấu,giúp nàng che dấu liền hết sức che dấu.

Chính là, một người không biết bơi làm sao có thể lên
bờ? Nếu nói là có người cứu nàng? Người kia là ai? Phàm là dân chúng hoàng
thành, cơ hồ mỗi người đều nhận ra nàng là nữ hoàng chuyên gây chuyện, người nọ
vì sao không đến lãnh thưởng?


Tằng Tử Tuyền tin tưởng nghi vấn của bạn tốt cùng mình
giống nhau.“Người của ta có tìm được phụ nhân phát
hiện ra nữ hoàng, nàng là người bán đồ ăn, ở tại thôn nhỏ phụ cận Khôi Tinh hồ,
mỗi ngày khiêng rau xanh hái được vào thành bán. Nhưng khi nàng phát hiện nữ
hoàng, phụ cận không có bất luận kẻ nào, hơn nữa quần áo nữ hoàng mặc rất kỳ
quái.”

Nàng nguyên bản chính là kẻ chuyên tác quái, Nghiêm
Luân cũng không nghĩ ngợi nhiều, chính là khó hiểu, kẻ giết Phúc Khang có phải
cũng là người xô nữ hoàng rơi xuống nước hay không? Tại sao nàng lại có thể
tránh được một kiếp?

“Xem ra ta phải phái thêm người theo dõi nàng.”

“Không cần, người của ta đã quá nhiều, trên thực tế, ngay
cả người của ngươi cũng có thể rút đi trước, an toàn của nàng ta toàn quyền phụ
trách.”

Quyết định này thực đột ngột, Nghiêm Luân vẻ mặt ngưng
trọng,“Ngươi phát hiện chuyện gì sao?”

“Không đủ minh bạch, cho nên, không muốn nói cho
ngươi, nhưng chuyện này nếu là thật, ta tuyệt đối sẽ không thể không đếm xỉa
đến.”>Hắn bình tĩnh nhìn bạn tốt, trong lòng mơ hồ đoán được là chuyện gì,
nhưng việc kia xác thực không có gì để chứng minh.

“Ta hiểu, ta sẽ thu hồi người của ta, cho ngươi dễ
hành sự.”

Lời này mang theo ý tại ngôn ngoại, Tằng Tử Tuyền hiểu
được. Xem ra bạn tốt đại khái cũng có chú ý với thế lực cậy già lên mặt kia.

“Chính là, Thái Hậu ngày mai trở về, ngươi thật sự
muốn nói với bà ngươi sẽ không phụ tá?”

Hắn rùng mình,“Ta là người nói được
thì làm được.”

Cũng phải, bất quá,“Thái
Hậu muốn ngươi làm, ngươi có thể không làmsao? Chỉ dùng việc ngươi là vị hôn
phu của nàng để buộc ngươi, ngươi cũng rất khó nói không a!”

“Ta sẽ nói không, bởi vì ta là vị hôn phu của nàng,
cho nên nàng sẽ không thật sự nghe ta, trừ phi nàng trước làm cho ta xem, nếu
không, đừng nói là phụ tá, việc hôn nhân này, ta cũng sẽ nghĩ cách rút lui.”

Tằng Tử Tuyền nhìn vẻ mặt kiên định của hảo hữu, vỗ vỗ
bờ vai của hắn.“Đã biết, nhưng nữ hoàng kia cũng không tốt
như vậy, ngươi cẩn thận.”

Ngày hôm sau, Nghiêm Luân không đi đốc xúc nữ hoàng
vào triều, mà là chờ Thái Hậu hồi cu

Loan kiệu kim bích huy hoàng chậm rãi vào cửa cung,
Nghiêm Luân cùng một hàng văn võ đại quan đều ở cửa cung nghênh đón, nhưng
không thấy nữ hoàng.

Quần thần châu đầu ghé tai nghị luận, nhiếp chính
vương nhìn đẹp như quan ngọc, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, Thái Hậu đã ôn
nhu vì mọi người giải thích nghi hoặc,“Là ai gia muốn bọn nô
tài đừng kinh động nữ hoàng, ai gia trước hết muốn nghe nhiếp chính vương nói
nàng mấy ngày nay biểu hiện như thế nào, mới đi gặp nàng.”

Thì ra là thế. Chúng thần lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại
ngộ.

Vì thế, Nghiêm Luân cùng Thái Hậu ung dung đẹp đẽ quý
giá trở lại Thái Hòa điện.

Chính là, nguyên bản Thái Hậu muốn nghe tin tức tốt
lại nghe được chuyện hắn không muốn phụ tá, mặc kệ nàng thay nữ nhi biện hộ như
thế nào, nhưng Nghiêm Luân cũng thực kiên trì.

“Ai gia biết đứa nhỏ kia tùy hứng làm bậy, nhưng bản
tính của nàng là tốt. Cho nàng thêm một chút thời gian đi, đương nhiên, thời
gian này cho nhiếp chính vương trở về phủ nghỉ ngơi mấy ngày, sau lại tiến
cung.”

“Thái Hậu!” Nghiêm
Luân đột nhiên hiểu được cá tính bướng bỉnh của Kim Ngôn truyền thừa từ ai.

Đối mặt hắn ẩn ẩn dục phát tức giận, Thái Hậu cảm khái
nói:“Ai gia biết chính mình ích kỷ, cũng biết
nữ hoàng không sợ hãi, chính là bởi vì có mẫu hậu này ở phía sau nàng, nàng có
nhiều không phải, vẫn là cửu ngũ chí tôn tôn quý nhất a, ngươi bao dung, tha
thứ, rộng lượng hơn với nàng đi.”

Hắn biết khó giải, Thái Hậu là cứng rắn giao Kim Ngôn
lại cho hắn.“Thần hiểu, vậy thần trước rời cung.”

Nghiêm Luân tự nhiên là mang theo một bụng hỏa khí cáo
lui, mà Thái Hậu lại chuyển hướng đến tẩm cung nữ nhi.

Ngôn Tuyên Nhi vừa mới từ ngự thư phòng ra, nghiền
ngẫm từng chữ cuả một bản tấu gấp khiến cho choáng váng, đi ra hít thở không
khí, chỉ thấy một phụ nhân phong vận nghênh diện đi tới, đối phương đầu đội một
cái mũ phượng tương mãn trân châu bảo thạch, quần áo thêu mây tía, hoa phục
long phượng màu vàng, cả người kim quang lòe lòe, diện mạo hiền lành, xem ra
giống như tổ mẫu nương nương trong miếu!

“Thái Hậu cát tường.” Vài
cung nữ phía sau nàng tao nhã hành lễ, vừa nghe, nàng cũng vội vã quỳ gối hành
lễ,“Thái Hậu cát tường.”

Thái Hậu vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ nhi,“Như
thế nào không phải kêu ‘Mẫu hậu’? Ngôn nhi, là quốc sự nặng nề, làm cho ngươi
loạn óc sao?”

Lại lỡ miệng, mặt nàng bạo hồng,“Không
có, mẫu hậu, chính là đột nhiên nói sai.” Nàng
cười gượng giải thích.


“Mẹ con chúng ta tới Thái Hòa điện của ta tâm sự đi, ã
nhiều ngày, hết thảy được……”

Đêm nay, Thái Hậu ở tẩm cung thiết yến, ôn nhu hỏi nữ
nhi tâm đắc trị quốc, nhưng Ngôn Tuyên Nhi nói ít, nghe nhiều, chỉ sợ lộ, nhưng
là đối với Thái Hậu có ấn tượng vô cùng tốt. Bà ôn nhu từ bi, thấy rõ đối với
nữ nhi vô cùng sủng nịch.

“Mẫu hậu biết ngươi thực vất vả, vị trí này có bao
nhiêu người muốn cướp, mà ngươi tuổi còn nhỏ, đối vị trí này chán ghét, nhưng
không thể không ngồi.” Thái Hậu không đành lòng
lắc đầu, thương tiếc nắm tay nữ nhi,“Nhưng ngươi phải biết
rằng, ngươi yêu nhiếp chính vương, nếu không phải ngồi ở vị trí này, ngươi
không có cơ hội có được nam nhân vĩ đại như hắn.”

“Mẫu hậu cho là ta không xứng với hắn?” Nàng
nghe xong thật sự không thoải mái.

“Không phải. Luận bề ngoài, thân phận, học thức, ngươi
đã từng là công chúa, hiện tại là nữ hoàng, đương nhiên xứng đôi với hắn, nhưng
là nhiếp chính vương không phải chỉ lấy những điều kiện đó để tuyển thê tử, hắn
là nam nhân có trí tuệ, đồng thời ý thức trách nhiệm cũng rất nặng, ai gia mệnh
lệnh hắn phụ tá ngươi, là tin hắn, lại tạo điều kiện cho ngươi cùng hắn sớm
chiều ở chung, ngươi thương hắn, liền làm ra một phen thành tích, đừng làm hắn
đối với ngươi thất vọng, được không?”

Lời nói thấm thía, Ngôn Tuyên Nhi nghe hiểu được.“Yên
tâm đi mẫu hậu, từ hôm nay trở đi, ta sẽ thực cố gắng.” Bất
quá, nàng là muốn hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, không phải là ánh mắt xem
thường như bây giờ, còn hắn thất hay không thất vọng, một chút quan hệ đều
không có!

“Thật tốt quá.” Thái
Hậu cười cười gật đầu

Vì thế, bắt đầu từ ngày này, Ngôn Tuyên Nhi buổi tối
cố gắng bù lại, cập nhật một ít tri thức chính vụ của Đông Phong hoàng triều,
mặc dù là sách chuyên khối, nàng cũng từ giá sách lấy ra xem, mặt khác, vì tiết
kiệm thời gian, nàng còn nghĩ xem những bản tấu gấp, lại làm bút ký, mỗi khi
đều làm việc đến khi mặt trời lên mới trở lại giường nằm úp sấp xuống.

Nhưng luôn chỉ ngủ được ít khắc, liền lại bị gọi rời
giường.

“Khí sắc như thế nào luôn kém như vậy……”

Ngôn Tuyên Nhi để cho Thái Hậu đông xem tây xem nhìn
khuôn mặt, về phần nhiếp chính vương, thật là tạm thời được nghỉ, nên trong
khoảng thời gian này, đều là Thái Hậu sáng sớm lại đây đốc xúc nàng vào triều.

“Chưa được, phải tô hồng một chút, khí sắc nữ hoàng
phải hồng nhuận, đại biểu quốc gia vận số chính vượng, tái nhợt như vậy sao mà
được?” Thái Hậu lại quay đầu nói
với Phẩm Hoài cùng Nghị Dung.

“Mẫu hậu!” Ngôn
Tuyên Nhi khóc thét. Ông trời a, vị Thái Hậu này khẳng định thích trang điểm,
phấn hộp bột nước đều trét lên mặt nàng, lại vẽ hai luồng má hồng còn chưa đủ?“Không
kịp giờ vào triều a.”

“Không được, không trang điểm thỏa làm sao có thể đi
gặp chúng thần, mau trang điểm, mau”

Bởi vì Thái Hậu kiên trì, nàng vẫn là đại vương đến
muộn, bất đắc dĩ, ngày hôm sau, nàng đành phải dậy sớm hơn, ngày thứ ba sớm hơn
nữa, nhưng, thành tuần hoàn ác tính, giấc ngủ không đủ vốn là tối kỵ cho sắc
đẹp, khí sắc không tốt, trang điểm lại càng không đạt, thời gian điểm trang
ngược lại càng ngày càng dài.

Thái Hậu nhìn mặt nữ nhi, là càng ngày càng không hài
lòng,“Không được! Vẫn để nhiếp chính vương đến
đốc xúc ngươi thì tốt hơn, nữ vì tình lang mà làm đẹp, khẳng định là lâu lắm
không gặp hắn, nên ngươi ngủ không được tốt.”

“Không phải, mẫu hậu……”

Nhưng Thái Hậu sốt ruột ái nữ, lập tức đem Nghiêm Luân
cấp triệu tiến cung.

“Ngươi ở trong cung vài ngày đi, Ngôn Nhi rất nhớ
ngươi.”

Nàng có sao? Nếu không phải một đống cung nữ vội vàng
thay nàng thượng trang, Ngôn Tuyên Nhi khẳng định quay đầu kháng nghị.

Bất quá gương là vật dùng tốt lắm, mỗi góc độ liền
chiếu đến Nghiêm Luân đang trương gương mặt lạnh lùng.

“Ai gia hơi mệt, về cung nghỉ ngơi trước, Ngôn Nhi
liền phiền toái ngươi.”

“Thần tuân chỉ.”

Nghiêm Luân cung tiễn Thái Hậu rời đi, nhìn thiên hạ
đang ngồi ngay ngắn ở trước gương. Tằng Tử Tuyền không đoán sai, nàng chống đỡ
bất quá mười ngày, xem, hắn không phải lại bị triệu tiến cung sao.

“Thần thật sự nhìn không ra, trang điểm cho dung nhan
tinh xảo vô cùng cùng năng lực trị quốc có quan hệ gì.”

Nghiêm Luân hé ra khuôn mặt tuấn tú thuyết giáo. Sau
hôm nàng hướng hắn mượn bạc, ngày thứ hai, còn cho người đưa bạc đến trấn vương
phủ trả hắn, thận trọng như thế, hắn còn tưởng rằng nàng thật sự thay đổi, hiển
nhiên là hắn rất để ý xem nàng!

Thám tử ở hoàng cung hồi báo, thời gian nữ hoàng vào
triều, sau khi Thái Hậu trở về, chẳng những không có sớm hơn, ngược lại càng
ngày càng trễ! Hắn so với ai khác đều rõ ràng nàng buổi tối là làm chuyện tốt
gì!

Nàng biết hắn vẫn là xem nàng không vừa mắt. Tốt lắm,
cũng được!

“Thật không có quan hệ gì, nhưng ngươi có biết, thân
là nữ nhân, trang điểm luôn có vẻ lâu hơn, ta lại là nữ hoàng cao quý, trang
phục dung nhan càng không thể qua loa, trẫm cũng là trăm ngàn lần không muốn
a……”Nàng liền cố ý dối nghịch hắn, còn mở miệng bảo cung
nữ đang trợn mắt há mồm,“Hai má không đủ hồng, điểm thêm phấn a!”

“Ách…… Dạ.”

Phẩm Hoài vẻ mặt hoang mang nhìn về phía Nghị Dung,
chỉ thấy trên mặt đối phương cũng có cùng nghi hoặc giống nàng. Mọi khi đều là
chủ tử nói đừng đồ nữa, như thế nào hôm nay có nhiếp chính vương ở đây liền đổi
tính?

Nghiêm Luân cười lạnh,“Vậy
nữ hoàng chậm rãi thượng trang đi, thần đi ra ngoài trước.”

Đi đi đi! Dù sao ngươi chính là xem thường ta. Ngôn
Tuyên Nhi rầu rĩ nói thầm trong lòng, vừa thấy hắn đi ra ngoài, liền đứng lên.“Đừng
thượng, vào triều đi.”

Nàng là làm sao vậy? Tên kia không thương quan tâm
nàng, cũng không phải lần đầu tiên, nàng sao phải vì hắn mà hỏng tâm tình? Tức
giận đến đỏ mặt tía tai? Huống chi là vì một người xem thường mình.

Hảo! Ta nhất định nhất định sẽ làm cho ngươi xem.


Nhưng có những lúc tâm có dư mà lực không đủ a!

Như hôm nay, ở Kim Loan bảo điện, Ngôn Tuyên Nhi thật
sự cảm thấy thất bại.

Kịch lịch sử nhìn không ít, biết những kẻ nịnh nọt
nghe lời, đều là gian thần, kẻ can gián, mười người hết tám, chín là trung thần
một lòng, nhưng mặc dù hiểu bọn họ tấu cái gì, nàng lại không có can đảm hạ chỉ
thị, bởi vì là sự tình trọng đại, mặc kệ là dân sinh kinh tế, hay là quân sự
điều hành, đều từ nàng độc tài thành bại, nàng áp lực thật lớn, không thể tự
quyết định, mỗi một ánh mắt đều cố tình nhìn nàng, chờ nàng……

Vội vàng bảo bãi triều, chạy ra ngoài! Nàng hảo vô
dụng a!

Đuổi lui cung nhân nhắm mắt theo đuôi, nàng cần một
chỗ ít người qua lại, nhìn đèn cung đình treo trên cao bên ngoài, nhìn trong
điện rường cột chạm trổ, nàng có loại cảm giác không thở nổi.

Vì thế, nàng kéo làn váy chạy ra ngoài điện, cho đến
sân đình đài, nhìn phía dưới hồ nước hoa sen khắp nơi, vừa nhấc đầu, vài nhành
cây mềm yếu dựa vào các thân cổ thụ già cỗi, cành cây thật ài duỗi thân hướng
không trung, nàng nhìn lên, không cho nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

Chăm lo việc nước là chuyện cỡ nào xa xôi, nàng làm
sao có thiên phú? Một người chỉ có một cái đầu, ruồi bọ vùi đầu khổ làm, nhưng
Thiên Tử phải cần dạy dỗ bao nhiêu năm mới có thể đăng cơ vi hoàng????? Nàng
thực cố gắng, thực cố gắng, một trận choáng váng ào đến, nàng cảm thấy choáng
váng đầu, thân mình lay động một chút……

Cách đó không xa, Nghiêm Luân đứng ở một tòa kiều
thượng nhìn bức tranh mỹ nữ nhìn trời xanh, lại thấy nàng đột nhiên lung lay
một chút, nhịn không được lắc đầu. Nàng chẳng lẽ ngay cả thượng triều cũng có
thể ngủ?

Cùng thời gian, Ngôn Tuyên Nhi lại cảm thấy một trận
thiên toàn địa chuyển, trước mắt tối đen, thân mình mềm nhũn, trước khi mất đi
ý thức, nàng chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao ngất nhanh chóng tới trước ôm lấy
nàng.

“Ngươi như vậy cũng có thể……”

Hắn mày rậm vừa nhíu. Không đúng, nàng hôn mê, sắc mặt
trắng bệch! Hắn lập tức ôm lấy nàng ngồi xuống, vội tiến tẩm cung của nàng, một
bên kêu to cung nữ phụ cận đi mời Thái y đến.

Chỉ chốc lát Thái y vội vàng đi vào, sau khi cẩn thận
bắt mạch, thở ra, đứng dậy chắp tay bẩm báo,“Khởi
bẩm nhiếp chính vương, nữ hoàng chính là thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu, có
thể là quá mệt mỏi, khí huyết mới có thể suy yếu như thế, uống thêm mấy thang
thuốc bổ là được.”

Hắn mân nhanh bạc môi,“Ân,
nếu không có trở ngại, cũng đừng kinh động đến Thái Hậu.”

“Dạ.”

Sau khi thái y cùng cung nữ rời khỏi tẩm cung, hắn ở
mép giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt giống như trẻ con vô tà lại xinh đẹp của
nàng. Trên thực tế, lửa giận sôi trào tới cũng nhanh mãnh, ngay cả hắn cũng
không hiểu được, nàng khi nào có năng lực như vậy, có thể tác động cảm xúc
cuồng nộ của hắn như thế?

Nàng chớp chớp lông mi, xoa xoa ánh mắt lặng lẽ mở ra,
liếc thấy hắn, trong mắt còn có tia hoang mang.

Nhưng vừa thấy nàng tỉnh, hắn lại nổi trận lôi đình
hướng nàng rống giận,“Ngươi nhất định phải phá hư thân thể mới
chịu thu liễm sao?”

Vừa mới tỉnh lại liền thấy hắn bùng nổ lửa giận, nàng
vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.

Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, hắn lửa giận càng sâu,“Ngươi
buổi tối nhất định phải ra cung? Ngoạn bất diệc nhạc hồ rồi trở về? Hay không
phải?”

“Buổi tối ta khêu đèn suốt đêm, đọc một ít sách, nào
có ra cung?” Nàng không chút suy nghĩ
liền bác bỏ.

Hắn cười nhạt,“Buồn cười.”

Mặt nàng biến sắc, tâm trầm xuống.“Hừ!
Ngươi muốn nói thiên đại chê cười phải không? Cứ coi như vậy đi!” Đã sớm
biết hắn xem thường nàng! Nhưng bị oan uổng, nàng bất bình, nàng cảm thấy ủy
khuất, cái mũi ê ẩm muốn khóc!

Nghị Dung đi đến, bởi vì âm lượng hai người cũng không
thấp, cho nên, vừa mới nói chuyện với nhau, nàng cũng nghe không ít.

“Khởi bẩm nhiếp chính vương, nữ hoàng nói là sự thật,
mấy ngày nay, nàng buổi tối đều ở ngự thư phòng……”

“Nghị Dung, không cần thay ta nói”

Nàng không cần ai thay nàng làm chứng, nàng cũng có tự
tôn.“Dù sao ở trong mắt hắn, ta chính là kẻ
ăn no ngủ, ngủ no ăn, lại trang điểm thật đẹp, chậm vào triều Quân vương lười.”

Nàng thở phì phì rớt ra chăn, xuống giường mang giày
vào, đi nhanh lướt qua hắn.

Hắn lập tức giữ chặt cánh tay của nàng, con ngươi đen
híp lại,“Ngươi làm cái gì?”

“Ngươi không phải phụ tá của ta, không tư cách hỏi
nhiều!> Nàng dùng sức kéo cánh tay hắn, liền hướng ngự thư phòng mà đi.

Nghị Dung không biết làm sao, bối rối hướng Nghiêm
Luân quỳ gối hành lễ, vội vàng đuổi theo nàng.

Ngôn Tuyên Nhi cắn môi dưới, ngăn cản nước mắt chảy
xuống hốc mắt. Nàng tức giận muốn phấn đấu, chứng minh với xú gia hỏa kia, nàng
mới không phải là gỗ mục!

Vì thế, mỗi đêm nàng nhốt mình tại ngự thư phòng dụng
công, xem xét tấu chương, miệng lẩm bẩm, quốc thổ bắc ở nơi nào, nam hướng làm
sao, phía tây là cái gì, nước láng giềng lại có vài nước, mà Đông Phong hoàng
triều quốc thổ tổng cộng phân chia vì ba mươi hai khu hành chính, là hạt, lộ,
phủ, châu, huyện……

Trời ạ, sau khi học đại học, nàng vốn không có cố gắng
học như vậy a!

Nàng tựa như miếng bọt biển, cố gắng hấp thụ tin tức
có liên quan đến Đông Phong hoàng triều, mỗi ngày đọc một quyển lại một quyển
chuyên thư, mãi cho đến khi nhịn không được mệt mỏi nằm ngủ ở trên bàn, bị Nghị
Dung thỉnh hồi tẩm cung đi ngủ.

Ngày qua ngày, việc này vẫn diễn ra, mỗi đêm ẩn thân ở
chỗ tối ngự thư phòng Nghiêm Luân hoàn toàn nhìn thấy hết.

Hắn thật sự oan uổng nàng, tuy rằng đối nàng đột nhiên
tức giận phấn đấu cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng lúc trước vì nàng quy hoạch
chương trình học là có thể tiếp tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận