Nguy Hiểm Cự Ly

Giang Hằng nhìn Amy Wilder bên kia đường sau khi tan ca ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì cùng một thằng nhóc trẻ tuổi ôm hôn, thằng nhóc khoảng chừng chưa quá hai mươi, tuổi trẻ non nớt, chắc không phải là chồng của Amy, cuộc ngoại tình của phụ nữ có gia đình và thằng nhóc trẻ tuổi, đủ để trở thành lý do người chồng báo thù. Giang Hằng chụp hình thằng nhóc đó, “Phát hiện mối tình lén lút, xem ra chúng ta lại có thêm một đối tượng điều tra.”

“Có lẽ anh nói đúng, Amy là người hai mặt, bọn họ có thể sẽ mưu sát chồng cô ta.” Vu Tử Thạc vừa đi vừa nói, góc độ nhìn vấn đề của y có lúc hoàn toàn tương phản với Giang Hằng, nhưng cũng không phải không có đạo lý: “Tôi cảm thấy cảnh tượng này tựa hồ đã từng thấy qua.”

Vụ lần trước cũng rơi vào cảnh không thể xác định phán đoán, nhưng các khả năng của lần này nhiều hơn, càng khó để điều tra. “Hơn nữa, tôi phát hiện không chỉ có chúng ta theo dõi Amy.” Giang Hằng và hai người phía trước bảo trì cự ly cố định, trước mặt Giang Hằng, sau Amy và tiểu tình nhân của cô còn có một người đàn ông khác, từ cửa hàng tiện lợi tới nay, “Tôi cần anh tới đây một chuyến.”

“Tôi đang trên đường tới.” Vu Tử Thạc nói ngắn gọn.

Sau nửa tiếng Giang Hằng và Vu Tử Thạc gặp mặt, Amy và tiểu tình nhân của cô đang kéo tay tản bộ trên đường lớn New York dưới ánh mặt trời, suốt đường bọn họ cười đùa vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua người đàn ông đội mũ đáng thương đi theo sau lưng.

Amy khoác tay tiểu tình nhân, nụ cười rực rỡ như hoa hồng nở rộ. “Moon, tiếp theo mình đi đâu?”

“Tùy em.” Moon vuốt vuốt mũi cô, “Có điều, em ra ngoài lâu như vậy không có vấn đề gì sao, nếu vạn nhất bị chồng của em phát hiện…”

“Không đâu, em đã nói với anh ta hôm nay phải tăng ca.” Amy dùng ánh mắt như chó con nhìn Moon, cười rạng rỡ nói: “Tùy em? Nếu em nói chúng ta đi cướp ngân hàng đi thì sao?”


Moon bị câu nói của Amy chọc cười, “Em đừng dễ thương như thế được không?”

Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, nói với Giang Hằng: “Cô ta quả đúng là người phụ nữ đang yêu.”

Bất kể trong cuộc sống hôn nhân hay trong quan hệ yêu đương lâu dài, tình cảm của người yêu rất dễ bị thời gian làm phai nhạt xói mòn, người đàn ông chưa thể kịp thời quan tâm, người phụ nữ bất mãn tranh cãi chậm rãi thất vọng nguội lạnh, người đàn ông bị ưu tư của người phụ nữ bức tới mức không biết làm sao, đa số tình cảm của các cặp tình nhân, vợ chồng đều như thế, cho nên dần xuất hiện hai dạng ‘ngoại tình’ và ‘lạc lối’.

Tình yêu của đàn ông thành thục là trầm ổn như nước chảy nhỏ kéo dài, mà con trai thì không giống, tình yêu của họ nhiệt liệt và thuần túy, khi ở chung không có áp lực, rất dễ sưởi ấm trái tim của phụ nữ lớn tuổi.

Có lẽ Amy không phải người hai mặt, cô thật sự thích Moon này.

Giang Hằng không lên tiếng cũng đốt một điếu thuốc, phả ra sương mù, nửa ngày mới nói: “Hay có lẽ cô ta chỉ muốn được yêu.”

“Ai biết chứ.” Bọn họ đứng sau biển quảng cáo của cửa hàng quần áo, Vu Tử Thạc làm như không có chuyện gì liếc nhìn Amy và Moon trong cửa tiệm một cái, “Anh phải đến tìm Ford một chuyến.”

“Tôi còn phải cho anh ta công việc mới.” Tư liệu của Moon cũng phải có trong tay mới được, theo dõi là bản lĩnh cũ của Vu Tử Thạc, Giang Hằng không cần lo lắng.


Vu Tử Thạc bỗng kéo Giang Hằng lại ngay khi hắn vừa quay người chuẩn bị đi, nhẹ hôn lên môi đối phương một cái, cong miệng cười, “Trước khi lấy tiền công thì phải nhận phúc lợi.”

Amy và Moon tiểu tình nhân của cô đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, hoàn toàn không phát giác người chồng đi theo sau lưng, Vu Tử Thạc lặng lẽ đi theo ba người, đột nhiên cảm thấy vụ theo dõi liên hoàn này thật buồn cười, y đốt một điếu thuốc giả vờ ngắm các sản phẩm trong tủ trưng. Còn khóe mắt thì đánh giá chồng của Amy.

Vẻ mặt của người đó quả nhiên đặc sắc, biểu cảm như bị sỉ nhục, phẫn hận, tủi thân và chua xót khiến người ta không nỡ nhìn lâu, Vu Tử Thạc nhẹ phả khói thuốc, khói mù quanh quẩn giữa hai người. “Ha, chọn quà cho bạn gái sao?” Y tùy tiện bắt chuyện với người đàn ông đó.

Người đó kinh hoảng quay lại, “Không… à… cũng có thể là vậy.”

Có thể là sợ hành vi theo dõi bị người khác phát hiện, người đó khẩn trương vô cùng, Vu Tử Thạc có thể nhìn ra được đây là người đàn ông thành thật, có lẽ trong cuộc sống anh ta thiếu sự lãng mạng cuồng nhiệt, nhưng sự ấm áp của anh ta thì lại bình lặng và lâu dài, Amy đang ở trong phúc mà không biết hưởng.

“Tôi là Fay War.” Vu Tử Thạc quay lại nhìn gối ôm hình gấu trong tủ trưng bày bên phải, “Cái đó, phụ nữ chắc sẽ thích.”

“Thor Maud,” Thor tỉ mỉ đánh người người tên Fay này, gương mặt còn tuấn tú hơn model thời trang, kiểu đứng phóng khoáng tao nhã, vượt xa hắn lúc thường, hắn đột nhiên thở dài: “Anh nói phụ nữ rốt cuộc thích cái gì chứ?”

Vu Tử Thạc nghĩ nghĩ, cười như không cười nhìn lại hắn, “Trai đẹp, lời ân ái, tình yêu… có lẽ còn thêm một chiếc nhẫn.”


Tướng mạo của Thor không tính là xuất chúng, nhưng tuyệt đối cũng không khó coi, chỉ có thể nói anh ta giống đa số người da trắng. Hắn đứng gãi gãi đầu, lầm bầm nói: “Đại khái tôi chỉ có thể thỏa mãn điều cuối cùng đi.”

Thor không ngờ Amy sẽ ngoại tình, cô luôn mỉm cười khi ở nhà, cô mua rượu cho hắn, giặt quần áo làm cơm cho hắn, hắn cho rằng cô rất yêu hắn, cô rất hạnh phúc. Trải qua lần này, hắn mới hiểu, khi cô thật sự hạnh phúc, là vẻ mặt này đây. Cảm giác thất bại không thể nói rõ tràn đầy trong lòng Thor, thậm chí đè ép luôn sự tức giận khi bị phản bội.

Có lẽ mình thật sự làm chưa đủ, Thor thầm nghĩ.

“Vậy sao.” Vu Tử Thạc dùng ánh mắt sâu xa chuyên chú nhìn Thor một hồi, y không thấy được sự căm hận trong mắt Thor, quả nhiên là người đàn ông thành thật và thực tế, trong tình yêu, người thế này dễ bị phản bội lừa dối nhất, “Tôi cảm thấy anh đã làm không tồi rồi.”

“Chuyện này… nếu tôi muốn hỏi tuổi của anh, anh có cảm thấy thất lễ không?” Thor không phải người rất chú trọng lễ nghĩa, chỉ là trước mặt Fay, hắn không biết tại sao tự động trở nên cẩn trọng. Đối phương không lộ ra vẻ bất mãn nào với vấn đề của hắn, cười nhàn nhã, “29 tuổi.”

29 tuổi, giống hắn, Thor ra vẻ suy nghĩ gật đầu, rõ ràng tuổi tác tương đồng, tại sao giữa người và người lại cách biệt như thế… lại thở dài lần nữa, “Xin lỗi, hôm nay tôi khá mệt, tạm biệt, anh War.”

Vu Tử Thạc vẫy tay tạm biệt, vừa đúng lúc Amy và Moon đi vào một nhà hàng, y đi theo, “Giang Hằng, tôi cảm thấy Thor không phải là người xấu.”

Vu Tử Thạc cho rằng, người thành khẩn và hàm hậu như Thor không thể nào là hung thủ. Giang Hằng nói qua di động: “Tôi có tư liệu của Amy Wilder rồi, người phụ nữ này khi còn trẻ vì nghiện ma túy mà từng vào tù một lần, sau đó cô được bạn của mình bảo lãnh, trừ việc đó ra thì không có tiền án gì. Những cái khác tôi cũng đã giao cho thanh tra Klaus điều tra rồi.”

“Tôi nghe rồi, nếu anh Thor không phải hung thủ, chuyện sẽ hóc búa hơn.” Giang Hằng và Vu Tử Thạc giống nhau, đều liên tưởng đến khả năng tệ nhất.


“Nhà hàng bọn họ vào quả là cao cấp.” Vu Tử Thạc nhìn sảnh nhà hàng, nhẹ nhướng mày. Giang Hằng mở cửa xe, giọng điệu hơi mang bất mãn, “Anh nên nghiêm túc làm việc, chứ không phải hưởng thụ.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ nghiêm túc quẹt thẻ của anh.” Vu Tử Thạc cười nhẹ, ánh mặt trời màu đỏ ấm áp rọi vào chân y qua cửa kính tự động. “Nhưng mà, nếu hiện tại anh tới đây được, thì còn có thể cùng dùng cơm tối.”

Rượu sherry màu đỏ sậm trong chiếc ly đế cao tỏa ra hương thơm mềm dịu nhưng lại phức tạp, hai người đàn ông ngồi bên bàn ăn đối diện nhau.

Một người tướng mạo cương nghị, cặp mắt lạnh lùng sắc bén lộ ra uy nghiêm, mái tóc ngắn màu đen được chải gọn gàng, dáng ngồi nghiêm chỉnh khiến người ta cảm thấy được sự giáo dục tốt lành mà anh ta đã nhận được từ nhỏ. Một người khác ngồi dựa nghiêng trên ghế, một cánh tay tùy tiện đặt lên bàn, mái tóc màu nâu nhạt có chút rối, biểu cảm không để tâm và khóe môi hơi nhếch mang theo ý cười như có như không khiến người ta không nhịn được muốn đoán suy nghĩ chân thực vào lúc này của anh ta.

Trên người họ đều mặc âu phục giá cả trên trời, nhưng cảm giác mang tới lại hoàn toàn tương phản, điểm duy nhất giống nhau đại khái chính là cho dù bọn họ chỉ thỉnh thoảng tùy tiện nói chuyện một hai câu, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt, có phục vụ, cũng có khách đến ăn.

Việc làm ăn của nhà hàng cao cấp này rất tốt, bọn họ không hẹn trước nên chỉ có thể chọn bàn nhỏ cạnh tường. Chiếc bàn vuông vốn không nhỏ lắm trong một lúc đón tiếp hai người đàn ông thân hình khỏe mạnh, bỗng chốc trở nên chật chội.

Món ăn đã được mang lên tới giai đoạn thứ ba, nhân viên phục vụ thắt cà vạt bưng hai dĩa hoa quả tạo hình đẹp đẽ lên, Vu Tử Thạc uống một ngụm rượu sherry, khóe mắt liếc nhìn sang bàn của Amy và Moon, “Tôi không cho rằng nhân viên cửa hàng tiện lợi và sinh viên sẽ có tiền đến loại nơi này.”

“Amy làm việc ở cửa hàng tiện lợi kia không đến nửa năm, công việc trước đó của cô là ở cửa hàng khác, bên đó cũng vừa hay có một ngân hàng. “Giang Hằng nhẹ nhàng đẩy dĩa đựng hoa quả sang một bên, “Những quyển tiểu thuyết mà cô ta đã xem đó, tôi đã tra qua một lượt, [Song diện pháp y], [Vụ cướp ngân hàng], [Bom định giờ]… đều có liên quan đến tội phạm trí thức cao.”

“Cho nên cô ta và Moon sắp đi cướp ngân hàng, không phải là một câu nói đùa.” Vu Tử Thạc cảm thấy thú vị sờ sờ cằm, nữ giới trong xã hội này là phái yếu, cho nên hệ thống liệt ra số hiệu của Amy, bọn họ đã theo bản năng đặt Amy vào vị trí của người bị hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui