“Nói vậy là ý gì?” Vu Tử Thạc chống vào bức tường sau lưng, dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn biểu cảm giận dữ còn mang theo chút rầu rĩ của Giang Hằng, lòng y chợt dâng lên một cảm giác vui sướng khó thể gọi tên, lập tức cười lạnh: “Đại khái anh đoán không được trong lòng tôi ghét anh thế nào.”
Hạ người xuống tránh khỏi nấm đấm của Vu Tử Thạc, cổ tay như gọng sắt siết chặt chân bị thương của đối phương, bóp mạnh rồi lại xoa xoa, Vu Tử Thạc đau đớn hít một hơi, bị đẩy ngã xuống đất, nhìn vầng trán dần đổ mồ hôi lạnh của đối phương, trên gương mặt cứng ngắc của Giang Hằng dần nảy ra nụ cười: “Như vậy vừa hay, hôm nay tôi cũng thấy anh rất chướng mắt.”
Tránh né nắm đấm liên tục vung tới, Vu Tử Thạc đạp vào ngực Giang Hằng, đây là chân không bị thương, cho nên bất luận là sức mạnh hay tốc độ đều không thể bắt bẻ, hơn nữa, không chút lưu tình. Y cầm súng trên tay, nhắm vào Giang Hằng đã bị văng lên tường, con mắt màu hổ phách lộ ra sự giận dữ và sát ý tập trung tiêu cự__ pằng__ pằng__ pằng. Sau tiếng súng vang lên, trên mặt trái, bên cổ phải và góc trán của Giang Hằng đều bị quẹt ra một vết thương dài hai cm, máu chậm rãi chảy xuống, con mắt màu xanh thẳm híp lại, nhấc tay chùi máu: “Không ngờ anh cũng có khi thất thủ, hay là nên nói, anh căn bản không thể hạ thủ?”
Người đàn ông cầm súng nặng nề hít thở, không sai, y lại thất thường rồi, mỗi phát súng y đều nhắm vào nơi yếu hại của Giang Hằng, nhưng mỗi khi súng bóp cò, viên đạn đáng chết đó lại quái quỷ thế nào mà đều dịch khỏi phương hướng. Nhét súng vào sau lưng, Vu Tử Thạc đứng lên, vuốt vuốt lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm rách nát đã có thể đem vứt, có lẽ nơi này không thích hợp để kết thúc, nụ cười lại hiện lên gương mặt: “Hiện tại tôi không giết anh, tôi cần anh giúp tôi tìm Sarah.” Vừa nói vừa lại gần Giang Hằng, cũng giúp hắn kéo lại cổ áo, thấp giọng nói: “Tôi từng nói trễ chút nữa sẽ tính nợ với anh, đừng bức tôi phải thực hiện trước thời hạn.”
Vu Tử Thạc lại không tiếp nhận sự khiêu chiến của hắn, điều này khiến Giang Hằng ngạc nhiên, nói không chừng vừa rồi y thật sự cố ý bắn trượt, nụ cười khó thể nắm bắt khiến người khác không thể bắt kịp, cánh tay thon dài phủi đi bụi bặm trên vai Giang Hằng. “Tên lừa đảo đó kỳ thật là người của anh sao?” Nghi vấn này cũng tới quá bất ngờ.
Trước khi Vu Tử Thạc nhận ủy thác về Iliad đã từng có hai người tới tìm y, một người là kẻ ủy thác thần bí do nghị viên Balde giật dây – Jack, một người là kẻ lừa đảo Hudson, bọn họ đều tự xưng là có cái hộp trong tay.
Sau đó trò bịp của Hudson bị y biết tỏng, cũng khoảng thời gian đó, Giang Hằng xuất hiện. Hiện tại không khó nghĩ ra, Hudson là do Giang Hằng phái đến, biết chuyện nhà đầu tư Mansen Gunn cũng đang truy tìm cái hộp, Giang Hằng quyết định thuận gió đưa thuyền đi theo sau y.
Người ban đầu đặt bẫy với y, chính là Giang Hằng.
Nếu không phải Giang Hằng, y sẽ không gặp phải nhiều phiền phức như vậy, Giang Hằng khiến y rơi vào hiểm cảnh, lại cứu y, khiến y sinh lòng tin tưởng với hắn, đúng là một tên khốn cao tay.
“Anh nói không sai, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ là kỹ thuật diễn.” Giang Hằng khẳng định suy đoán của Vu Tử Thạc, vốn dĩ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn giăng tầng tầng cạm bẫy để dụ Vu Tử Thạc lọt vào, chỉ là ngàn tính vạn tính lại để sót một điểm, hắn không ngờ hắn sẽ bị sát thủ này hấp dẫn, “Thứ đó ở trong tay tôi an toàn hơn trong tay anh.”
“Ha, tôi vốn nghĩ là do tôi cuốn anh vào.” Nhưng y lại không ngờ, là đối phương cuốn y vào, tay đang giúp đối phương chỉnh lại và vạt ngừng một chút, sau đó bị tay của đối phương nắm lấy, Giang Hằng cố ý nói thật chậm: “Tôi không có ác ý, người của chính phủ giành giật nó muốn vỡ đầu, anh có bao giờ nghĩ lý do tại sao không?”
Vấn đề này không cần câu trả lời, vì thứ đó quá nguy hiểm, Vu Tử Thạc hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Tôi từng nói anh thích hợp chết dưới họng súng của súng lục ổ quay chưa?” Cuối cùng, Vu Tử Thạc rút tay ra cười vỗ ngực Giang Hằng, nụ cười đó bao hàm rất nhiều nghĩa.
“Tôi chỉ nhớ anh từng nói anh thích tôi, lúc soát người đó.” Giang Hằng nhướng mày, đáp trả một đáp án mờ ám cho đối phương, nói xong, hắn vuốt tóc Vu Tử Thạc, lớp bụi bay ra hòa vào không khí.
“Tôi cũng nhớ anh từng nói anh mất ngủ vì tôi.” Dùng tay lau vết máu trên mặt đối phương, kẻ tạo ra vết thương cong miệng cười, một nụ cười tươi đẹp.
Ford Klaus đứng một bên nhìn đến ngây ngẩn, chỉnh trang dáng vẻ cho nhau là một động tác thân mật quá mức, bất cứ người bình thường nào đều rất khó tưởng tượng hai người mới một giây trước còn đấu đá đâm chém nhau, mà một giây sau đã làm ra chuyện ấm áp tinh tế này.
“Cho nên hiện tại chúng ta có thể bắt đầu tìm Sarah chưa?” Có vài chuyện mặc dù Ford không hiểu, ví dụ như, tâm sự của hai người đàn ông trông có vẻ như đã bắt tay hòa bình. Họ đều biết, hòa bình là tạm thời, chuyện này chưa trôi qua, giống như một cây kim đâm vào tim, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người ta đau âm ỉ.
“Biển số của chiếc xe đó không thuộc về NYPD, mà là một chiếc xe bị trộm, tôi đoán những người này buộc phải mượn thế lực của xã hội đen.” Tại New York, ranh giới giữa cảnh sát và tội phạm đã không còn phân rõ từ sớm. Giang Hằng dựa vào vách tường, râu dưới cằm hắn lại mọc ra hai mm, cổ họng còn lưu lại vết ứ thâm, đó là vì Vu Tử Thạc đã dùng sức rất lớn, lúc đó y thật sự muốn giết hắn.
Trông Vu Tử Thạc cũng không dễ chịu, từ vẻ mặt của y có thể nhìn ra sự mệt mỏi bôn ba cả ngày, vết thương trên chân cũng vừa bị rách trong lúc đánh nhau vừa rồi, y hiểu ý gật đầu. “Nếu là như vậy, chúng ta không thể điều tra tung tích của Sarah nữa.”
“Cũng không phải không thể, Fay.” Lúc này Ford nói, “Hiện tại toàn New York chỉ có một người có thể tìm được Sarah.”
Biểu tình của Ford trong thời tiết âm u có vẻ sâu xa khó lường, câu nói của hắn lại mạnh mẽ tự tin, có thể thấy không phải nói đùa. Vu Tử Thạc hơi nhíu mày, một cái tên hiện lên trong đầu y. “Anh nói tới Nohn Iglesias?”
Tập đoàn Scarter tổ chức tình báo lớn nhất toàn nước Mỹ, nắm giữ tất cả tình báo của thế giới ngầm nước Mỹ, mà đầu não của tập đoàn Scarter Amon Iglesias đã qua đời nửa năm trước, hiện tại người đang nắm quyền tập đoàn Scarter chính là con cả của Amon__ Nohn Iglesias.
Dưới đám mây đen âm u là vài chú chim nhỏ bay luẩn quẩn giữa không trung, Vu Tử Thạc ngước nhìn đám mây dày đặc trên đỉnh đầu.
Thời gian trôi qua, hiện tại vật đổi sao dời, cái tên vốn đã bị quên lãng lại bị y chính miệng nhắc tới.
Ngồi trên xe của Giang Hằng, trước khi Vu Tử Thạc gọi điện cho Nohn Iglesias, Ford Klaus đè tay y xuống: “Trước khi anh hành hiệp trượng nghĩa tôi muốn biết chuyện của Hawkes nên thu thập thế nào?” Trong mắt Ford tràn đầy khẩn trương, dù sao hắn cũng từng xuất hiện ở hiện trường: “Ông đây không muốn bị Ada Wenskhôngl tới tìm đâu, anh biết sự lợi hại của người phụ nữ đó mà!”
“Đừng lo lắng, anh cảnh sát.” Giọng điệu của Vu Tử Thạc rất nhẹ nhàng, giống như chuyện giết người vừa rồi đã là vụ án của mấy trăm năm trước. “Khi tôi kiểm tra mạch đập của ông bạn cũ của anh, tôi đã nhét phần cocaine còn lại trên người vào túi của anh ta, cho dù có người điều tra được anh, cũng sẽ chỉ giúp anh trở thành anh hùng vô danh bắn chết đồ cớm thối nát.”
“Ha ha, anh thật hài hước.” Ford cười phô diễn, trong giọng nói của hắn lộ ra sự bất đắc dĩ và căm phẫn: “Như vậy thì đám cớm thối nát bên đó không phải sẽ xem tôi là phản đồ sao.”
“Không sai, bọn chúng sẽ hoài nghi anh, nhưng tôi tin anh có thể lọt qua được.” Vu Tử Thạc nhíu mày, ấn phím điện thoại, cuối cùng nói với Ford: “Đừng làm nũng với tôi, Ford, tôi không có tiền mua kẹo cho anh, chuyên tâm lái xe đi.”
Điện thoại kết nối, đầu bên kia là giọng nói rõ ràng của Nohn Iglesias: “A lô?”
“Ô, tôi cần anh giúp tôi một chuyện.” Vu Tử Thạc nói ra câu này, đầu bên kia trầm mặc, Nohn đương nhiên nghe ra đây là giọng nói của ai, giọng nam trong nhu hòa mang theo thẳng thắn, chỉ là chào hỏi mở đầu thôi đã quyến rũ như thế, không có thăm hỏi và hàn huyên giả tạo, trực tiếp đưa ra yêu cầu, trừ Fay ra còn có ai dám nói chuyện với hắn như vậy?
“Cậu biết chỗ của tôi không có cơ cấu từ thiện.” Trong giọng nói trầm thấp mang theo ý cười nhạo, đây là phương thức của Nohn.
“Một mạng người đổi lấy một mạng người thế nào?” Vu Tử Thạc hiểu tác phong của Nohn, đối với Scarter mà nói, tất cả những gì bỏ ra đều cần hồi báo.
Ford đang lái xe thầm thấy kinh ngạc, sát thủ này từng nói anh ta sẽ không bàn điều kiện với ai, nhưng hiện tại anh ta lại tự tay phá vỡ quy tắc do mình định ra.
“Vậy thì cũng cần là một tính mạng có trình độ đồng đẳng thì mới đáng.” Nohn Iglesias lúc này đang ở trong phòng làm việc, hắn xoay ghế hướng ra cửa sổ, trên bầu trời không xa là mây đen bao phủ, chỉ sợ lại sắp mưa, giống như ngày mưa mà họ quen biết, hiện tại hắn có thể ngồi đây, không thể nói không có công lao của Fay, dù sao, một nửa nhỏ thiên hạ của tập đoàn Scarter là do người này đánh bại, hơn nữa, “Hiện tại tìm tới nhờ giúp đỡ là cậu, hơn một năm rưỡi trước người cắt đứt quan hệ với Scarter cũng là cậu.”
“Tôi cần tìm Sarah Grano, một cô bé mười sáu tuổi.” Vu Tử Thạc cũng nhìn bầu trời, một tiếng sấm vang lên, làn mưa dày đặc buông xuống.
Fay chính là Fay, Nohn thầm cảm thán câu này, sát thủ này mỗi lần đưa ra yêu cầu đều trực tiếp đường hoàng như thế, giống như người khác nhất định sẽ chấp nhận nó. Đêm mưa nhiều năm trước, khi Fay nắm cổ áo hắn khẩn cầu hắn bảo vệ bạn gái của mình cũng là như thế. Nohn biết, nếu không phải Fay không còn cách nào khác, tuyệt đối sẽ không xin hắn trợ giúp: “Sau khi cậu im hơi lặng tiếng tôi cho rằng cậu đã chết rồi, thời gian này là ai chăm sóc cậu?”
Nhìn màn mưa rơi không dứt, con ngươi màu hổ phách lưu chuyển ánh sáng, Vu Tử Thạc cười nhếch mép, “Người mới.”
Cơn mưa như trút nước trên bầu trời New York, Nohn Iglesias nắm chặt ly rượu trong tay, con ngươi màu tím thâm trầm lộ ra hơi thở không vui, người mới? Trong hơn một năm nay hắn không thể tra ra được tin tức của Fay, trừ bản thân Fay rất giỏi trong việc ẩn trốn ra, nhất định có người giúp y che giấu hành tung, có lẽ chính là người này. Nghĩ tới đây lại cảm thấy hiếu kỳ, Nohn hừ cười một tiếng: “Cậu đúng là có tân hoan thì quên cựu ái mà.”
“Sống chung với đám bạn tình đó của anh quá lâu, tính cách của anh cũng trở nên đàn bà rồi sao?” Vu Tử Thạc đương nhiên không quên ám đấu giữa y và Nohn từ trước tới nay, không biết bắt đầu từ khi nào hai người chỉ cần nói chuyện sẽ có mùi thuốc súng lan tràn bốn phía, hay có thể điểm này ngay từ lần gặp đầu tiên đã chưa từng thay đổi. Theo lý mà nói y nên hận người này, nhưng từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy mắc nợ.
“Cậu muốn tôi giúp cậu, thì phải cho tôi một lý do.” Nohn uống cạn ly rượu, cơn mưa này cũng khiến hắn nhớ lại không ít chuyện cũ. Hắn cũng sẽ không quên, hắn là Nohn Iglesias, đầu não của tập đoàn Scarter, đế vương của thế giới bóng tối, hắn không thể lại giống như trước đây, vì một ánh mắt khẩn cầu mà dao động.
“Lý do? Anh là kẻ chi phối thế giới ngầm, tạo ra quy tắc để những tên khác tuân thủ, hiện tại có người ra tay với trẻ vị thành niên trong khu vực anh quản lý, nếu anh vô trách nhiệm không lo, anh biết sẽ có kết quả thế nào.” Vu Tử Thạc nghe được tiếng hít thở bên đầu kia điện thoại, y ngừng một lát, nói tiếp: “Sarah đã bắt đầu lưu vong từ năm mười bốn tuổi, tối qua là sinh nhật của cô bé, nhưng cô bé không còn nhà về… tôi nghĩ anh hiểu cảm giác này.”
Cuộc nói chuyện chạm tới vết sẹo sâu trong nội tâm của Nohn, hắn từng buộc phải sống một khoảng thời gian lưu vong, lúc đó hắn cũng mười bốn tuổi, chuyện này hắn chỉ nói qua đôi câu vài lời với Fay, không ngờ đối phương luôn nhớ rõ, người vào lúc này còn dám chạm vào nỗi đau của hắn, trên toàn thế giới tính ra chỉ có một mình Fay, phương thức nói chuyện thẳng vào vấn đề và lòng can đảm này khiến hắn vừa tán thưởng vừa nổi giận, “Trễ chút nữa sẽ cho anh tin tức.” Nói xong cúp máy.
Nghe tiếng tút tút Vu Tử Thạc bỏ điện thoại xuống, thở phào một hơi, trừ Giang Hằng ra, người có thể làm y khẩn trương chỉ có Nohn Iglesias. Lúc này Giang Hằng đã phát giác được điểm không đúng trong cuộc nói chuyện: “Các anh từng có ân oán trong quá khứ sao?”
“Tôi cũng muốn biết.” Ford quả đoán chen vào, theo như ấn tượng trước đó của hắn, cảm tình của Fay và Nohn đúng ra phải không tệ, nhưng vừa rồi nghe hai người nói chuyện, ngay cả hắn cũng không kìm được đổ mồ hôi lạnh.
“Có lẽ….” Có lẽ là cả hai đều mắc nợ nhau một chút. Vu Tử Thạc nhắm mắt xoa trán, cơn mưa này đến quá bất ngờ, giống như tên của Nohn bị y nhắc tới quá đột ngột, y không nói xong câu, hai người trên xe cũng không truy hỏi tiếp nữa.
Trong sự ngầm hiểu hợp ý, một chiếc xe cảnh sát lái ngang xe họ, Vu Tử Thạc nhìn thấy gương mặt nghiêng của Ada Wenskhôngl qua kính cửa sổ đầy nước mưa.
Chiếc xe cảnh sát đó đang chạy về hướng ga ra nơi Hawkes chết, đã một năm rưỡi, cô vẫn như cũ không chút thay đổi, nơi nào xảy ra hung án, nơi đó sẽ có bóng dáng của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...