Thang máy đi lên, bốn anh em chỉ tới ba người, Ngụy Cận hình như còn đang trên đường. Hắn là người bí ẩn nhất trong số bốn anh em, không ai nói rõ được hắn sẽ dùng phương thức nào, thời gian nào tới nơi.
Ngụy lão gia vừa đến trường hợp công cộng, liền thu lại biểu tình thích nói đùa, từ khi xuống xe tới giờ, ông luôn nghiêm mặt.
Ngụy Lĩnh đứng lên cạnh ông trông rõ ràng cũng cẩn trọng hơn, sắc mặt Ngụy Phong thì vẫn thúi giống trước, chỉ có Ngụy Viễn từ đầu tới cuối là giữ nụ cười ôn hòa.
Thang máy còn chưa tới tầng muốn tới, Ngụy Phong đã dọng binh một cái ấn nút tầng gần nhất, cửa mở ra liền đẩy Vu Tử Thạc ra ngoài. “Đã nói không muốn gặp mặt anh nữa!! Sao anh còn xuất hiện ở đây chứ!!”
Tình huống này xảy ra quá đột ngột, ba người trong thang máy đều ngây cả ra, Ngụy lão gia nhìn Ngụy Viễn, ra hiệu hắn kéo họ về.
Vu Tử Thạc bị Ngụy Phong đẩy nhào ra ngoài, đang muốn phát tác, thì nghe Ngụy Phong hạ giọng nói: “Anh tới làm gì? Đây là cạm bẫy! Tôi không có thời gian giải thích nhiều với anh, nhanh đi đi!”
Cạm bẫy? Trong lòng nổi lên nghi vấn, nếu vì muốn đuổi y đi mà nói dối, lời nói dối này cũng khó tránh khỏi quá mức thiếu trình độ. Trong tai nghe truyền tới tiếng Levi, hắn khẳng định lời của Ngụy Phong, “Là thật, hiện tại ngoài cửa đều là cảnh sát, chỉ sợ bọn họ đều đến để bắt anh.”
“Tầng lầu mà bọn họ muốn tới, trong đó cảnh sát nhiều tới bất thường.” Giang Hằng cũng phát giác được chỗ đáng ngờ qua camera.
“Tại sao làm như thế?” Ngước mắt nhìn mặt Ngụy Phong, mặt hắn vì khẩn trương mà căng chặt, để tránh sự ngăn cản của Ngụy Viễn, Ngụy Phong túm cổ áo Vu Tử Thạc, đẩy y đi nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán, chỗ này nếu thật sự an toàn như cha tôi nói, thì ông ta hà tất gọi anh tới làm gì? Ông ta sẽ không để người nhà của mình mạo hiểm. Anh đã quên đây là đâu sao? Đài truyền hình! Đi mau đi!”
Đợi Ngụy Viễn đuổi tới, bóng dáng Vu Tử Thạc đã biến mất ở cầu thang, hắn nhíu mày suy nghĩ, rất lâu mới mở miệng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh ba?”
“Đáng chết, chúng ta bị lão kia tính kế!” Muốn gây chuyện không phải là MS-13, nếu y bị bắt, chuyện làm việc cho tập đoàn Scarter trước kia cũng sẽ bị liên đới, chỉ cần kéo chuyện này lại với chính phủ Mỹ, thì sẽ trở thành cơ bản để một vài người tiến hành đàm phán quốc tế.
Chạy thẳng xuống lầu bốn, Vu Tử Thạc nhìn thấy lượng lớn cảnh sát thường phục tay cầm súng đứng dưới lầu, “Mục tiêu của họ là tôi, giúp tôi tìm đường.”
Sau khi nghe được cảnh cáo của Ngụy Phong, con ngươi Giang Hằng trở nên sâu hơn, hắn thay đổi tầm nhìn và bản vẽ. “Đến lầu bảy, nơi đó có ba người, giải quyết bọn họ xong thì chạy theo đường phía đông, đi thang máy số 4 trên tầng mười hai ên đỉnh. Levi đã lưu lại trang bị chạy thoát ở đó.
“Này, anh biết không, lúc này tôi thường sẽ cảm thấy có anh thật tốt.” Vu Tử Thạc lập tức quay người, đi ngược trở lại.
Giang Hằng bất mãn nhíu mày, giọng điệu nặng nề: “Hiện tại mới biết?”
“Này, tán tỉnh trong lúc làm việc như vậy không vấn đề chứ?” Người nói là Levi, nãy giờ hắn không hề ngắt đường truyền.
“Anh ở lầu một? Tốt nhất nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đó, thêm mười mấy giây nữa tòa nhà sẽ bị khóa chết.” Giang Hằng cảnh cáo Levi, bất kể nói sao, làm đặc vụ, mục đích của Levi đã đạt được, hắn không có lý do tiếp tục lưu lại.
Trong mắt Levi lộ ra ý cười lạnh nhạt, quay người đi tới thang máy. “Tôi không để ý tạo thêm chút ân huệ cho người khác vào lúc này.”
“Hoặc là vì tình báo sai lầm của anh. Mục tiêu sát thủ của MS-13 không phải là nhà họ Ngụy, mà là Mũ Đen Fay.” Không chút lưu tình nói ra, Giang Hằng thậm chí cảm thấy được như vậy quả thật là rất khách khí rồi.
“Hoặc anh cũng có thể giả vờ không biết, sau đó nói cảm ơn tôi.” Levi cười lạnh nhìn thang máy đi lên, đèn sáng báo hiệu lầu mười hai tắt, hắn dến nơi, “Nghe này, tôi đang cố gắng bồi thường, cho nên tốt nhất anh nên phối hợp.”
“Các anh còn chưa xong sao?” Vu Tử Thạc miễn cưỡng cười, giải quyết ba cảnh sát cộng thêm hai sát thủ trước mắt, y tháo băng đạn của súng trong tay, “Đáng chết, đạn không đủ dùng.”
Cùng lúc này, tầng lầu truyền tới rung động kịch liệt, Levi chống lên cửa thang máy, nhíu mày hỏi: “Đừng nói với tôi là ngày tận thế tới sớm.”
“Trên thực tế là một chiếc xe tải vừa tông vào đài truyền hình trung ương, đáp án này có khiến anh dễ chịu một chút không?” Giang Hằng buông kính viễn vọng xuống, hơi chế nhạo nói với Levi.
Không biết là địch hay bạn, Levi cảm thấy một trận đau đầu, “Cảm ơn ‘tin tức tốt’ của anh.”
Cửa sau của chiếc xe bọc thép hạng nặng vừa tông vào tòa nhà đột nhiên mở ra, bên trong chạy ra một chiếc xe máy cỡ nhỏ, có một người đàn ông ngồi ở trên, đội mũ bảo hiểm màu đen, hắn khởi động xe, vặn tay ga tới mức cuối cùng.
Liên tiếp đụng bay bốn người, hơn nữa vì bảo đảm bẻ gãy xương họ, bánh xe còn cán qua người họ. Xe mô tô chạy thẳng lên bậc thềm, trong làn mưa đạn, người đàn ông đeo mũ bảo hiểm không chút sợ hãi, giống như đang chơi một trò chơi, hắn trêu chọc những người này, sau đó đụng bay bọn họ.
Suốt đường người cản giết người, phật cản sát phật, xe chạy thẳng tới lầu bảy, dừng lại trước mặt Vu Tử Thạc. Thanh niên tháo mũ bảo hiểm xuống, mái tóc ngắn màu lửa đỏ phất phới dị thường chói mắt, hắn mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. “Tôi là Ngụy Cận, nghe nói anh là ân nhân cứu mạng hai người anh của tôi.”
Ngụy Viễn nói không sai, đứa con nhỏ nhất của nhà họ Ngụy, luôn hành động rất to gan. Không ai nói rõ được hắn sẽ vào lúc nào, dùng phương pháp nào tới nơi. Vu Tử Thạc nhướng mày, cười nhìn hắn. “Cậu bạn nhỏ, cậu tới làm gì?”
“Tới đưa anh trang bị dành cho người lớn.” Nói rồi Ngụy Cận nhếch môi cười ngắn ngủi, gỡ túi du lịch đeo sau lưng xuống, ném cho Vu Tử Thạc. “Không phải miễn phí nha, chỉ là cảm thấy thấy ân nhân chết mà không cứu thì không được trượng nghĩa.”
“Vậy thì đừng trông mong tôi nói cảm ơn.” Một tay đón lấy, kéo mở dây kéo, bên trong là súng tiểu liên, súng lục thậm chí cả súng ngắn và lựu đạn, toàn đồ mới nhất, thậm chí có vài cái y chưa từng thao tác thực tế bao giờ, tác chiến cự ly xa gần gì đều rất thích hợp, Vu Tử Thạc thoáng chốc cảm thấy y khá thích thằng nhóc này.
“Không cần khách khí, khả năng đòi nợ của tôi không hề thua ai.” Ngụy Cận nhai kẹo cao su, cười tà, đưa mắt tiễn Vu Tử Thạc lên thang máy.
Cửa sắt đóng lại, Vu Tử Thạc dựa vào thang máy cảm thán: “Này, anh không biết tôi muốn kéo cậu ta vào bọn đến thế nào đâu.”
“Từ bỏ suy nghĩ không thực tế đi, Ngụy Lĩnh bị nhốt ở tầng 23 rồi, anh đi vòng đường xa cứu anh ta đi.” Gõ bàn phím điều chỉnh camera, trong màn hình hiển thị băng hình tại lầu 23. Vu Tử Thạc liếm liếm môi, cảm thán: “Đừng nói với tôi có liên quan đến người cha xui xẻo của anh ta.”
Trong màn hình, họng súng trong tay Ngụy Thức đang nhắm vào ngực Ngụy Lĩnh, Giang Hằng ngưng trệ một chút, trầm giọng đáp: “Vậy tôi chỉ đành không còn gì để nói.”
“Anh có thể đóng đường dây của Levi trước không?” Trả lời Vu Tử Thạc là tiếng tút tút ngắt đường liên lạc, hiện tại ở đây chỉ có y và Giang Hằng, y điều chỉnh hơi thở, giả như không có chuyện gì mở miệng, “Này, tôi không biết tôi bị sao nữa. Thời gian này…”
“Tôi vẫn không nhịn được nghĩ, chúng ta không ở New York, những số hiệu bị liệt ra phải làm sao.” Trong màn hình con số bấm trên thang máy đang chuyển động, nụ cười của y có chút kỳ quặc, y mở hai tay, tiếp tục nói: “Anh rất rõ, tôi vốn nên là một sát thủ, tôi đoạt đi tính mạng của người khác, hiện tại tôi lại lo lắng bọn họ sẽ thế nào.”
“Nếu thật sự như vậy, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui.” Tiếng cười thấp không chút che giấu, trong mắt Giang Hằng mang theo vui sướng. “Chẳng qua anh không cần lo lắng, tôi đã giao nhiệm vụ này cho thanh tra Ada rồi.”
“Anh cho cô ta biết chuyện hệ thống?” Điều này khiến Vu Tử Thạc không vui.
Giang Hằng nghiêm sắc, lắc đầu nói: “Vẫn chưa, tôi không tin tưởng cô ta. Tôi chỉ cung cấp cho cô ta danh tính địa chỉ của mục tiêu có thể gặp nạn, cô ta hận chúng ta thì để cô ta tham gia vào vậy. Chẳng qua cô ta làm rất tốt, những người đó đều được cứu. Sau này cô ta sẽ hiệp trợ chúng ta.”
“Đây đại khái là tin tức tốt duy nhất trong hôm nay, cũng chính là nói, trừ Ford ra, chúng ta lại có thêm một trợ thủ.” Vẻ mặt sát thủ trở lại bình thường, chuông thang máy vang lên, y thuận lợi lên tới tầng 22.
Ngay khi cửa mở ra, một hộp pizza bay vào thang máy. Y nhảy bay ra ngoài, nằm bẹp xuống đất, tiếng nổ sau lưng chấn động màn nhĩ.
Đáng chết, là bom! Chỗ này có mai phục.
Không chút chậm trễ, Vu Tử Thạc nâng súng bắn bóng đèn trên đầu, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Đó là lãnh địa sở trường của y, bóng người chậm rãi di động sau bàn dị thường rõ ràng.
Pằng pằng pằng__
Tiếng kêu thảm vang lên tại đó, có lẽ là cảnh sát, hoặc là sát thủ, đầu gối của họ bị bắn thủng, Vu Tử Thạc cười đứng thẳng dậy, thổi hơi nóng tại họng súng.
Cùng lúc, Levi tay cầm dao cắt qua cổ họng hai người, hơi thở tử vong bao trùm thân hình hắn. Tín hiệu liên lạc hồi phục, hắn chế nhạo: “Lâu như vậy? Các anh thông qua giọng nói mà làm tình sao?”
Có thể thấy Levi rất bất mãn với chuyện vừa rồi.
Giang Hằng trầm mặt không nói, ngón tay tiếp tục gõ ký tự trên bàn phím, Vu Tử Thạc nhếch môi cười, híp mắt nói: “Có lẽ lần sau có thể thử xem?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...