Tiêu Hồng vẫn còn thở, vết thương ở phần bụng không đủ để lấy mạng. Trong sự trầm lặng dọa người, Ngụy Phong cởi áo khoác ngoài xuống, ấn lên chỗ trúng đạn của Tiêu Hồng, cố gắng bình tĩnh hơi thở, “Tôi biết các người đang ở đây, các người muốn thứ gì, là mạng của tôi sao?”
Cửa tủ quần áo đột nhiên mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, bước ra là một người đàn ông trong tay còn cầm khẩu súng tự động, phía trước gắn ống giảm thanh, đôi mắt hắn đục ngầu, mở miệng chỉ nói bốn chữ: “Xóa bỏ mầm họa.”
“Mầm họa?” Ngụy Phong ngạc nhiên nhíu mày, hắn trước đây chưa từng làm qua chuyện gì tổn tài hại mạng, sao hắn lại trở thành mầm họa?
Cửa bao sương bị đá mở từ bên ngoài, sau lớp bụi dày đặc là gương mặt mê người anh tuấn cực kỳ, Vu Tử Thạc cười nhạt, súng nhắm vào tên kia, “Buông vũ khí xuống.”
Tên cao to không dao động, giọng nam trầm nghe còn dày hơn bức tường, “Nổ súng rồi thì mày sẽ hối hận.” Hắn không nhanh không chậm mở nút áo âu phục, lộ ra vòng bom cột trên người, “Một mồi lửa thì sẽ làm chúng phát nổ.”
Vu Tử Thạc vô thanh thở dài, y tin bất cứ ai cũng sẽ không có thói quen cột bom trên người mình, loại bố trí tự động này khi y làm đặc công đã từng thấy qua, nhất định trong thời gian cài đặt phải nhập mật mã vào mới có thể kéo dài thời gian phát nổ. Tên này chắc là bị người ta uy hiếp. “Là ai thuê anh?”
Tên cao to trầm mặc, có thể thấy, có vài người không muốn hắn mở miệng. Hắn hiểu rõ, có vài lời nếu nói ra, chỉ có thể còn một đường chết.
“Tôi cho rằng ai đó có thể phá giải mật mã.” Một phát đạn bắn xuyên qua kẽ hở giữa mái tóc của tên cao to, Vu Tử Thạc cười sáng lạn, “Hoặc là anh cũng có thể chọn lựa chết ở đây.”
Tên cao to biết sự tự tin của người này từ đâu mà tới, trên người hắn cột bom, nhưng đối phương vẫn không cố kỵ nổ súng, nếu hiện tại hắn tiếp tục ngu xuẩn kiên trì, kết cục không cần nghĩ cũng biết.
Trong căn phòng yên tĩnh, thời gian lặng lẽ trôi đi, Vu Tử Thạc và tên cao to vẫn đang đối kháng, Ngụy Phong nhìn Tiêu Hồng đang dần nghẹt thở, trán đổ đầy mồ hôi, khẩn trương nói: “Anh ta sắp không được rồi.”
“Sao tao biết được mày nói là thật chứ? Nếu tao buông súng xuống, mày sẽ giết tao cũng không chừng.” Tên cao to cuối cùng mở miệng, tuy hắn căm hận trang bị định giờ đáng chết này, nhưng sự thận trọng vẫn khiến hắn giữ lại cảnh giác.
“Anh cho rằng tôi quan tâm đến sống chết của anh ta saop? Vu Tử Thạc cười cười, hoàn toàn không để tâm đến sự uy hiếp của người kia.
Đáp án này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của tên này, trong con mắt đục ngầu cuối cùng lộ ra tia sáng hiếm thấy. “Mày là vệ sĩ của hắn ta, lại không bận tâm đến tính mạng của hắn?”
Lời của Vu Tử Thạc đồng thời cũng khiến Ngụy Phong giật mình, hắn trừng sát thủ, nhịn không được chỉ trích: “Anh đang nói cái gì vậy! Anh là người do cha tôi__”
Mấy phát đạn bắn vào sát chân Ngụy Phong khiến hắn ngậm miệng, vỏ đạn văng ra, tạo thành từng vệt máu trên gương mặt xinh đẹp của Ngụy Phong, Vu Tử Thạc nhướng mày cười, “Tôi có từng nói cho anh biết tôi sớm đã phiền chán nhóc quỷ này không? Anh giết anh ta thì nhiệm vụ của tôi có thể chấm dứt rồi.” Tiếp theo họng súng quay lại chỗ người kia, “Nhưng như vậy tôi không thể lấy được tiền, chỉ đành tính toán trên người anh thôi.”
Tên cao to xác định người trước mắt là một sát thủ máu lạnh vô tình, người này có thể không để ý mỉm cười tổn hoại một bộ phận có thể coi là quan trọng nhất của minh tinh__ gương mặt, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi buông súng xuống. “Người bạn biết tháo bom của mày ở đâu? Tao có thể dùng tình báo tao biết trao đổi với tụi mày.”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Một người đàn ông đi vào, tóc ngắn màu đem, con mắt màu lam sắc bén, gương mặt khí thế bức người không thua kém bất cứ ai. “Đi theo tôi.”
Trang bị thế này không phải chỉ trong một lúc là có thể phá giải, Giang Hằng cần máy tính và những thiết bị khác của hắn.
Nhìn tên cao to đi theo Giang Hằng, tất cả đều thở phào một hơi, Vu Tử Thạc ném trả di động cho Ngụy Phong: “Gọi 120”.
“Đương nhiên tôi biết.” Ngụy Phong bấm số, vừa quay lại, thì thấy Vu Tử Thạc đã nhanh chóng băng bó sơ cứu cho Tiêu Hồng, một màn trước mắt khiến hắn kinh ngạc. “Sao anh tìm được tôi?”
“Đùa à, đồng sự của tôi từng bị bắt cóc từ New York đến Washington. Tôi chỉ tốn một ngày đã tìm được anh ta rồi.” Tuy là thi thể, Vu Tử Thạc cảm thấy điểm này tạm thời có thể bỏ qua không tính.
Rõ ràng sát thủ này rất giỏi theo tung, y là một thợ săn ưu tú. Ngụy Phong xoa xoa Tiêu Hồng đang nằm trên đùi mình, ngẩng đầu hỏi: “Anh ghét tôi, còn cứu bạn của tôi?”
Vu Tử Thạc dừng lại bên cửa, quay lại nhìn hắn: “Anh cảm thấy tôi có công sức để ghét anh sao?”
“Dù sao tôi và Lục Thiên Thần trước kia là… quan hệ đó.” Ngụy Phong nắm chặt tay Tiêu Hồng. “Hay là, anh biết trong lòng anh ta cảm thấy mắc nợ tôi, cho nên thay anh ta bồi thường?”
Vu Tử Thạc đột nhiên cười ra tiếng, Ngụy Viễn nói Ngụy Phong là người thông minh nhất trong nhà, câu này quả nhiên không sai, ngay khi mở cửa, xao động bên ngoài lập tức thu hút lực chú ý của y, âm nhạc không biết đã tắt từ khi nào, chỉ nghe có người đang la hét: “Là bom!”
Đợi khi y xông vội lên lầu, nhân viên đã được tản đi, cửa sổ thủy tinh của quán bar bị vỡ một mảng lớn, từ lỗ hỏng của cửa sổ có thể thấy chiếc xe màu lam bị ngọn lửa mạnh bao trùm. Chiếc xe đó chắc là xe của Ngụy Lĩnh…
Cảm giác nôn nóng bao trùm toàn thân, Vu Tử Thạc vừa chạy ra ngoài, đã bị một cánh tay kéo lại, quay nhìn, là Giang Hằng. Trên âu phục của hắn dính đầy bụi. “Chuyện gì vậy?”
“Tôi và người đàn ông đó đi tới cạnh xe, bom trên người anh ta liền phát nổ.” Sắc mặt Giang Hằng khó coi không thể diễn tả, nếu không phải hắn đã vòng ra sau xe, hiện tại cũng cùng tên to cao bị nổ thành mảnh vụn rồi. Chống tay lên cằm, Giang Hằng quay nhìn ngõ hẻm, phân tích; “Tôi đoán có người trốn ở đó nổ súng vào anh ta, may mà Ngụy Lĩnh đã xuống xe đi mua đồ uống.”
“Chúng ta hình như luôn có duyên với bom, mìn các loại.” Vu Tử Thạc sờ sờ huyệt thái dương, sau khi khẩn trương buông lỏng khiến người ta cảm thấy mỏi mệt. Tay Giang Hằng gác lên vai y, nắm chặt bờ vai, giọng nói ít đi chút nhu hòa: “Chúng ta đình chiến đi.”
Vu Tử Thạc khẽ run, lập tức quay đầu nhìn Giang Hằng, cười lạnh: “Anh nói đình chiến thì đình chiến?”
“Nếu không anh muốn nói với tôi anh xuất hiện ở nhà họ Ngụy chỉ là trùng hợp sao?” Đáng tiếc Giang Hằng không hề tin vào sự trùng hợp, bẻ ngoặc cánh tay chuẩn bị đưa lên của Vu Tử Thạc ra sau lưng, giọng nói lộ ra uy nghiêm: “Thừa nhận đi, anh cũng cảm thấy áy náy, đó chính là lý do tại sao anh lại tới đây!”
“Vì tôi đã cướp tình nhân của anh ta? Sau đó thì sao?” Vu Tử Thạc không cho là đúng cười, họng súng nhắm vào bụng Giang Hằng. “Anh nói một sát thủ sẽ biết áy náy sao?”
“Thôi đi Vu Tử Thạc, anh sớm đã không còn là một sát thủ nữa rồi, nhưng anh không chịu cũng không dám thừa nhận.” Giống như có thể nhìn thấu suốt suy nghĩ nội tâm của y, Giang Hằng không chút sứt mẻ nắm chặt cổ tay Vu Tử Thạc. “Nửa tháng nay tôi vẫn giống như trước kia, mỗi ngày thức dậy, làm việc, uống cà phê, hoặc uống hồng trà.”
“Anh nói tôi không dám?” Vu Tử Thạc nhíu mày, kéo hacker vào ngõ hẻm tối, đẩy lên tường, trong mắt bừng bừng lửa giận. “Anh rốt cuộc muốn nói gì? Cảm tạ tôi đi rồi giúp cuộc sống của anh trở lại bình thường?”
“Tôi không vui.” Cánh tay to lớn giữ sau ót đối phương, Giang Hằng dường như muốn hôn lên môi y. “Tôi là một sinh vật luôn sống rất quy luật, nhưng hiện tại nó đã triệt để rối loạn, giống như vừa rồi khi nhìn thấy anh, cảm giác lo lắng quả thật rất tồi tệ, nhưng cảm giác mất đi lại càng tệ hại.”
Vẻ cổ quái xuất hiện trên mặt Vu Tử Thạc, y luôn cảm thấy cuộc sống không có Giang Hằng sẽ tốt hơn, hiện tại xem ra tựa hồ không phải như vậy. Giang Hằng trước nay là người rất thẳng thắn, hắn đứng trước mặt y như thế, thổ lộ tâm tư với y… “Đáng chết!” Nhịn không được mắng ra tiếng, nắm đấm bị nắm chặt, hai môi va đụng, trong lúc hôn nhau ngón tay băng lạnh của y dần được sưởi ấm. “Tôi nhớ anh.”
Giang Hằng kéo y qua, quay người đè y lên tường, tiếp tục hôn: “Hiện tại anh mới biết nhớ tôi? Tôi vẫn luôn nhớ anh.”
“Cái này cũng phải so bì? Tôi đã sớm nói anh là kẻ cuồng khống chế…” Môi lại bị chặn lại, tiếng lên án còn lại Vu Tử Thạc chỉ có thể nuốt ngược vào bụng, y kéo áo khoác ngoài của Giang Hằng xuống, lại xoay người đảo chuyển áp Giang Hằng lên tường.
“Muốn làm gì?” Giang Hằng trầm giọng hỏi y, bọn họ đều biết hiện tại không phải là thời gian thích hợp để làm một vài vận động nào đó, nơi này cũng không phải là chỗ thích hợp. Nhưng biết không có nghĩa là có thể dừng lại, Vu Tử Thạc cởi khóa quần, hôn lên gáy Giang Hằng. “Tôi không đợi được nữa, tôi muốn anh.”
“Thế nào, vạn nhân mê cũng có lúc cô đơn khó ngủ? Hai tuần này anh làm cái gì?” Nói xong câu chế nhạo, khóe miệng Giang Hằng nổi lên nụ cười khó thấy rõ.
“Đều chỉ nghĩ phải làm sao làm anh?” Nghiến răng, giọng nói của Vu Tử Thạc trở nên hưng phấn. Sao y không nhớ hắn kia chứ, tưởng niệm che giấu đã lâu hiện tại ào lên như thủy triều, xối tan tất cả lý trí của y. “Anh cho rằng tôi dễ chịu sao?” Y từng lần trùng kích thân thể Giang Hằng, lời nói trách cứ giống như một loại tố khổ. “Cuộc sống hiện tại của tôi trở nên rất nhàm chán, cho dù bao nguyên một đêm ở câu lạc bộ đêm cũng không tìm được người muốn làm, sáng hôm sau mơ thấy anh tôi thậm chí còn không muốn thức dậy, anh nói anh nên bồi thường tôi thế nào? Làm thêm một trăm lần cũng không đủ…”
Kích tình đánh tan tư duy của con người, Vu Tử Thạc từ phía sau hôn lên miệng Giang Hằng, sâu sắc mà cuồng nhiệt, y chưa từng mất khống chế như vậy. Phản ứng kịch liệt quá mức khiến Giang Hằng kinh ngạc, đồng thời cũng khiến y tự kinh ngạc. Có lẽ trước đây y chưa từng ý thức được, tưởng nhớ do hai tháng chia ly kéo dài gây ra lại khó chịu như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...