Nguy Hiểm Cự Ly

Ngày thứ hai từ khi tin tức Hannah Lamste chết truyền ra, Cyril và Barron Josef có gặp mặt một lần. Barron mặc chiếc áo gió màu kaki, sắc mặt âm trầm tựa vào cửa, có thể thấy, hắn rất khẩn trương. Cyril đi tới, vỗ vai hắn, nói: “Thả lỏng chút đi.”

“Sao thả lỏng được? Có lẽ tiếp theo chính là tôi hoặc anh!” Barron quẫy mạnh tay Cyril, trong mắt người đàn ông bốn mươi lăm tuổi này chứa đầy hoảng sợ, nếp nhăn trên mặt cũng vì vậy mà càng hằn sâu, có lẽ thói quen nghiện rượu khiến thân thể hắn lão hóa trước tuổi, hiện tại hắn thở phì phò, trong đôi mắt như quỷ rượu tràn đầy bóng âm.

“Ông tức giận với tôi làm gì? Đại nạn lâm đầu còn không nghĩ thử phương pháp đối phó đi?” Cyril bực dọc chống hai tay lên cửa sổ xe hai bên Barron, đè hắn xuống. “Chúng ta nói trọng điểm thôi, ông và người của bộ tư pháp giao hảo rất tốt, bọn họ có để lộ cái gì không?”

“Được thôi, cậu muốn biết, tôi sẽ nói cho cậu biết. Một người bạn đi qua hiện trường gọi điện nói với tôi, ông ta phát hiện trên người Hannah có rất nhiều vết thương nhỏ không bắt mắt, giống như trước khi chết đã từng bị tra khảo hay ngược đãi gì đó, nhưng phía trên hoàn toàn bày ra thái độ làm lơ với nghi vấn của ông ta. Cuối cùng cái chết được quy cho sự cố chết mang tính bình thường, sau khi định án thì gia quyến đến nhận thi thể của cô ta mang đi.” Nói tới đây, Barron hít sâu một hơi, cưỡng ép mình trấn định lại. “Ngày đó thi thể của cô ta được hỏa thiêu, hiện tại căn bản không thể điều tra.”

“Hannah không có người nhà.” Cyril hiểu nguyên nhân Barron sợ hãi như thế, những người này có kẻ bảo vệ trong cục cảnh sát, mà thi thể một khi biến mất, thì không cách nào có thể lật lại án để tái thẩm, tất cả đầu mối đã bị cắt đứt.

“Cô ta có một người thân họ xa, dì của cô ta sống ở New Jersey, cậu đoán xem có phải rất khéo không? Hiện tại dì của Hannah cũng không rõ tông tích.” Barron nghiêm túc vô cùng, hắn che hai mắt, phát ra tiếng thở dài trầm trọng. “Allen, tôi thật hối hận đã tham gia vào khoản mục này, tôi còn có hai đứa con, tôi…” Cổ họng nghẹn ngào, Barron không thể nói tiếp.

_________

Một bức hình được ghim cố định trên bản gỗ, Giang Hằng đánh giá Barron Josef trong hình, “Khả năng Barron là nội gián không lớn, nhưng chúng ta vẫn cần cẩn thận, tiếp theo nói không chừng ông ta sẽ phản bội.”


“Có lẽ tôi nên kiến nghị bảo ông ta rời khỏi New York tránh đầu gió.” Cyril mở máy tính, vừa đúng lúc nhảy ra tin mới về máy bay gặp tai nạn, danh sách người bị nạn đang dần hiện ra.

“Tôi nghĩ ông ta đã làm như thế rồi.” Giang Hằng quay lại, từ đống vụn còn lại của máy bay trên màn hình, có thể thấy nó là một máy bay khách cỡ nhỏ dùng để du lịch, tên của  Barron Josef vụt qua danh sách, “Thật đáng tiếc, xem ra ông ta còn mang theo người nhà của mình.”

“Bọn họ muốn truyền đạt một tin tức tới chúng ta, đó chính là__ Các người không có đường thoát.” Mắt Cyril ảm đạm đi không ít, “Hệ thống đã được đưa vào xe vào buổi chiều, vận chuyển đến Washington. Đợi khi bọn họ phát hiện hệ thống được bảo mật thêm, chắc sẽ giống như chó điên chạy đi táp người.”

Trào phúng cười giễu, Cyril bưng ly rượu ngồi xuống ghế sô pha đối diện Giang Hằng, “Cậu xác định cơ chế bảo mật thêm không thể bị phá giải sao?”

“Bất cứ ai cũng không thể, thậm chí bao gồm tôi. Trừ khi bọn họ có thể tìm được một văn vật đã thất lạc.” Giang Hằng uống một ngụm whisky, ánh mắt ngừng lại một chốc trên màn hình, không nhịn được nhíu mày.

“Sao vậy, ngày tận thế tới sớm sao?” Cyril vỗ vai Giang Hằng, bảo hắn thả lỏng. Giang Hằng nhẹ lắc dầu, “Không có gì đáng ngại, chỉ là một tờ hóa đơn điện tử, tôi không nhớ tôi có từng mua những thứ này.”

Cyril vòng qua sau lưng Giang Hằng, tỉ mỉ nhìn tờ hóa đơn đó, sắc mặt không đổi thở ra một hơi. “Hả? Hiện tại nhà quảng cáo đã đổi thành đường tiêu thụ rồi sao?’


“Có trời biết.” Giang Hằng nhún vai, nhấc một cái vali dưới chân lên, “Trong đây có một nửa trình tự giải mã, Cyril, nếu những người này tìm tới anh, nó có thể cứu mạng anh.”

“Rất tốt, một nữa còn lại lưu ở chỗ cậu? Tôi không hiểu, Giang Hằng, nếu như vậy, hệ thống bảo mật thêm còn có ý nghĩa gì nữa?” Uống hết ly rượu, Cyril gác một tay lên lưng sô pha, ánh mắt nhìn vali mang theo nghi hoặc.

“Không có nửa còn lại.” Giang Hằng quay người, đụng phải ánh mắt của Cyril, “Tấm biển này, đủ để loạn thật rồi.”

“Vậy chúng ta nói về chân tướng chút đi.” Ngồi lại chỗ cũ, dưới ánh sáng ấm áp, con ngươi Cyril trở nên sâu thẳm, “Hiện tại hệ thống đã được chuyển đi, cậu không cho rằng nên nói cho tôi biết dụng ý chân chính khi chế tạo bộ hệ thống này sao?”

“Đừng nói với tôi là để ngăn cản khủng bố tập kích, cậu từng nói, cậu không để ý người khác sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi tin chắc trước khi tăng cường bảo mật hệ thống, cậu đã hoàn thành chuyện cậu muốn làm.” Cyril cười gõ ngón trỏ lên mặt bàn, giọng điệu hàm ý sâu xa giống như cái vòi đang thăm dò bí mật.

Nhẹ đặt ly rượu xuống, Giang Hằng ngước mắt nhìn hắn, giống như gió bão quấy loạn mặt hồ bình lặng, đáy mắt màu lam đậm thoáng qua chút dao động, “Anh nói đúng, tôi chế tạo hệ thống, là để tìm một người. Hiện tại tôi đã biết hắn ta là ai rồi, có lẽ hắn ta có thể giúp tôi giải đáp một vài câu đố.”

“Có liên quan đến người nhà của cậu không?” Cyril cười càng đậm, sau đó hắn sải tay, “Cậu dùng hệ thống để truy đuổi thân phận chân chính của mình, sau đó nó liên hệ tới một đoạn hình ảnh nào đó, nhập ra một thân phận.” Gật đầu, hắn nói chậm rãi, tường thuật khẽ khàng. “Nhưng không ai có thể biết đó là gì, vì hệ thống đã bị bảo mật thêm.”


“Nói thật, tôi vẫn cảm thấy cậu không phải là người đơn giản.” Lắc ly rượu, whisky xoay chuyển theo viên đá, chạm vào vách ly, Cyril nghiêm mặt, tiếp tục nói. “Nếu cậu muốn báo thù, có vài chuyện cậu cần nên biết. Cậu kiên trì, bướng bỉnh, có lực hành động đáng để tán thưởng, nhưng lại cương trực công chính, sự chính trực của cậu hại chết cậu. Cậu học cách bố cục, học cách tính toán người khác, học không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Đáng tiếc hiện tại cậu còn chưa làm được, cậu chán ghét những thứ này.”

Trần thuật bình tĩnh, câu nói của Cyril chính xác vô cùng, Giang Hằng không định phản bác, vì đó là sự thật. Uống thêm một ngụm rượu, ánh mắt Giang Hằng vẫn nhìn chăm chăm mặt Cyril, trầm giọng nói: “Vậy còn anh thì sao? Anh làm sao học đối diện những thứ này?”

“Được thôi, nếu cậu đã hỏi, tôi nên thành thật trả lời.” Cyril không cười nữa, thậm chí vẻ mặt lộ ra sự lạc lõng và hoài niệm. Hắn giao mười ngón vào nhau, hai tay gác lên gối. “Năm hai mươi sáu tuổi, vì để có được cơ hội thăng chức, tôi đã giăng bẫy hãm hại đồng nghiệp, bạn tốt của tôi. Anh ta vì thế mà thân bị danh liệt, cuối cùng tự sát. Theo lý mà nói tôi nên… nên cảm thấy hổ thẹn, nhưng tôi không có.”

“Anh làm được chuyện anh muốn làm, cái chết của người đó trở thành anh của hiện tại.” Từ trong ánh mắt và giọng điệu của Giang Hằng đều không thể cảm nhận được sự phê phán nào, hiện thực cuộc sống là con người luôn chỉ mãi mãi chú ý kẻ thành công, chứ không phải kẻ thất bại.

Cách làm việc của Cyril và Giang Hằng không giống nhau, hắn ôn hòa, nhưng nguy hiểm. Trong phim truyền hình luôn sẽ xuất hiện một vài người có thể cười cướp đi tính mạng người khác, Cyril thuộc loại đó.

“Nếu cậu hỏi tôi có phải ghét làm chuyện như vậy__ Đúng thế, tôi ghét.” Gật đầu, Cyril nói tiếp. “Nhưng rồi có một ngày, chúng ta đều sẽ trở thành người mà mình đã từng ghét. Tất cả, chỉ vì sinh tồn.”

Giang Hằng không tiếp lời, thay thế ngôn ngữ là hắn vượt qua cái bàn kéo hai tay Cyril. Cyril cười khổ dựa vào cánh tay chắc nịch ấm áp của Giang Hằng, “Cậu đang an ủi tôi sao? Tôi không phải kẻ bị hại.”

“Chúng ta đều là kẻ bị hại.” Giọng nói trầm ổn, Giang Hằng xiết chặt tay, hơi thở ra phả lên gáy Cyril. “Anh cứ coi nó như là cái ôm dành cho đồng loại đi.”


“Cậu thật thân thiết, tôi không tưởng tượng được có người có thể cự tuyệt được sức quyến rũ của cậu.” Cúi đầu cười nhạt, Cyril vươn tay xoa tóc Giang Hằng. Giang Hằng cũng cười theo, hôn lên cổ Cyril, nhẹ giọng nói: “Có một người đã cự tuyệt tôi mười năm rồi.”

“Tôi thề là trước đó tôi không hề biết gì cả.” Cyril kéo áo sơ mi của Giang Hằng, nhẹ cắn lên xương quai xanh của hắn, “Này, tôi cảm thấy rất nóng.”

“Vậy sao?” Từ cổ hôn lên cằm, ánh mắt Giang Hằng vẫn nhìn chằm chằm mặt Cyril, hắn muốn thấy mỗi một biến hóa trong vẻ mặt hưởng thụ của đối phương, “Có cảm giác này không phải chỉ mình anh, tôi cũng vậy.”

Đối diện với ánh mắt Giang Hằng, ánh mắt tràn đầy yêu chiều khiến thân thể Cyril không kìm được run rẩy. “Này, tôi cảm thấy tôi, có thể có hơi__”

“Yêu tôi rồi?” Phát ra tiếng cười sâu trong cổ họng, Giang Hằng ấn lên thân thể Cyril, khiến hắn chuyển hướng, đối lưng với mình. “Thả lỏng, tư thế này sẽ khiến anh thoải mái một chút.”

“Như vậy không công bằng, cậu giành mất mấy từ mà tôi phải nghĩ đi nghĩ lại không dễ gì mới tính nói ra.” Trọng lượng của hai người đàn ông thành niên khiến sô pha bị lõm xuống, Cyril cảm thụ được nụ hôn nóng bỏng kéo dài từ sau gáy đến thắt lưng, nắm chặt cánh tay bên đầu. “Liên tiếp chết hai người, chúng ta cư nhiên còn làm như không có chuyện gì mà làm tình?”

“Hy vọng tôi nói gì đây? Anh có thể xem như chúng ta đang ‘bi thống’ làm tình.” Cánh tay lớn vuốt qua lồng ngực chắc nịch trơn nhẵn, Giang Hằng nhẹ nói sau lưng hắn. “Cyril, mỗi ngày đều sẽ có người chết, nếu mỗi lần chết một người chúng ta liền không làm tình, như vậy nghẹn khuất chết sẽ là chúng ta.”

Không thể kìm nén tiếng rên rỉ thoải mái, Cyril kéo đầu Giang Hằng, cướp lấy môi đối phương, “Cậu đúng là thiên tài, được thôi, tôi bị cậu thuyết phục rồi. Cứ để chúng ta…” Cyril nhún vai, cười bất đắc dĩ. “Trầm mê trong cuộc tình ái ‘bi thống’ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui