Rời khỏi bức tường đã bị đóng công tắc phóng laser, hiện ra trước mặt bọn họ là một hành lang dài 200m, ánh đèn màu trắng chiếu sáng mặt đất, phòng thí nghiệm hai bên đều bị khóa, từ góc rẽ ở cuối hành lang truyền tới tiếng bước chân.
“Có lẽ là tuần tra.” Vu Tử Thạc sờ cằm suy đoán, vẻ mặt của y trông quái dị không thể tả. Lecce ở một bên sắc mặt vô cùng tái nhợt, suốt đêm không ngủ tạo ra đôi mắt thâm đen và tơ máu đầy trong mắt làm hắn càng thêm bê bối.
“Bọn họ có năm người.” Khôngren nhắm mắt lắng nghe, phán đoán.
Lecce ngây ra một chút, mở miệng nửa ngày, khàn khàn hỏi: “Đánh nhau không phải là sở trường của tôi, đại ca.”
“Ai cho phép anh gọi tôi như thế?” Khôngren ôm tay nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt sắc bén tạo ra cảm giác áp bách, giống như sự cảnh cáo không lời.
Có lẽ sự suy đoán của Ford không sai, Khôngren có thân phận không thể cho ai biết.
Vu Tử Thạc bắt đầu nghiêm túc đánh giá người đàn ông này, làn da sậm màu hơn cả lúa mạch, gương mặt cương nghị với ngũ quan rõ ràng, tạo thành cảm giác rắn rỏi của cao bồi, chẳng qua bình thường hắn đều thu liễm rất giỏi, ngôn ngữ của hắn tuy khách khí lịch sự, nhưng không cho phép nghi ngờ. Hơn nữa hắn và Giang Hằng đều có một đặc tính nào đó, loại đặc tính mà khiến hắn có thể dễ dàng khiến người ta tin tưởng.
Trong lúc suy nghĩ, Vu Tử Thạc đã nhấc chân lên, mỉm cười nhìn Lecce, đồng thời nhanh như chớp đá đối phương lên lối đi dài, thong thả mở miệng: “Anh không cần đánh nhau.”
Lecce phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất, che mặt rên rỉ, tiếng bước chân ở góc rẽ nhanh hơn, năm người chạy tới bao vây Lecce.
“Lại có một tên tới nữa.” Người đàn ông đứng đầu ra hiệu đám thủ hạ cột Lecce lại. Hắn nói lại? Quả nhiên, Levi đã rơi vào tay bọn họ.
Hai người nghe lời cúi xuống, đồng thời ba tiếng súng chỉnh tề rạch phá không khí.
Lecce nhân cơ hội quét ngang, làm hai kẻ đứng bên phải lảo đảo. Người còn lại phát giác không đúng muốn nâng súng lên, viên đạn lao vút tới khiến cả người hắn ngã ra sau.
Lecce đè lên đầu tên thủ lĩnh đang lảo đảo, bẻ ngược hai tay đối phương, gào rú về hướng Vu Tử Thạc: “Anh đem tôi làm mồi nhử?!”
“Không lãng phí thời gian nữa.” Vu Tử Thạc đi tới, tóm tóc kẻ cầm đầu kia: “Phòng máy chủ ở đâu?”
“Anh hỏi vấn đề này làm gì?” Ada không biết người này muốn làm gì, tóm lại phương thức đãi khách thô bạo này thật không nhân đạo.
“Có thể làm gì? Rời khỏi chỗ quỷ này.” Như vậy đường dây với Giang Hằng mới có thể kết nối, không có sự chỉ dẫn của Giang Hằng đừng nói tìm Levi, phải làm sao rời khỏi chỗ quỷ này cũng không biết.
“Tao không nói!” Tên cầm đầu đó hiển nhiên không biết hắn đang nói chuyện với ai, hắn chỉ thấy nụ cười của người trước mắt này thật sự lạnh lẽo quái dị.
Vu Tử Thạc rút một cây kim mảnh nhỏ bên cạnh súng ra, không nhanh không chậm nói: “Khuỷu tay của con người là một trong những nơi tập trung dây thần kinh nhiều nhất, nếu đâm vào đó…”
Vu Tử Thạc ngừng một chút, bày ra vẻ mặt vô cùng đồng tình. “Oa, nhất định rất đau.”
Giọng nói gợi cảm chậm rãi vang lên khiến người ta không rét mà run, nhìn người đàn ông thong thả mở miệng nói những lời lãnh khốc, Ada không kìm được vuốt trán thở dài, “Ai đến ngăn cản tên đáng sợ này đi?”
“Làm cảnh sát chúng ta có phải nên lánh đi một chút?” Lecce nhăn mặt nhìn Khôngren, mà Khôngren thì không nói gì, chỉ dùng ánh mắt kỳ diệu, khó thể nói hết sự tán thưởng nhìn vị ‘sát thủ’ kia.
Lecce trực tiếp ngậm miệng, Ada cũng phối hợp quay người đi. Bốn phía trở nên an tĩnh, trong sự trầm mặc kéo dài, mồ hôi lạnh của tên cầm đầu tuôn như mưa, hắn nhìn chằm chằm cây kim trong tay Vu Tử Thạc, lời nói có chút lắp bắp: “Ở, ở dưới tầng hai! Đi hết hành lang bên phải có thể tới ngay!”
“Làm phiền anh dẫn đường.” Bẻ ngược tay tên đó, Vu Tử Thạc không có cách nào thả lỏng như những người khác, y đẩy hắn tới trước đồng thời chỉ súng vào lưng đối phương, hạ thấp giọng hỏi: “Người đàn ông vừa rồi các người bắt vào đang ở đâu?”
“Anh ta ở cùng tiến sĩ Conson, có lẽ đã chết rồi.” Tên đó hạ mắt, tránh nặng tìm nhẹ đáp.
“Tôi hỏi anh ta đang ở đâu?” Tiếng vang trong trẻo bỏ đi sự an toàn, đó là sự cảnh cáo rõ ràng vô cùng, Vu Tử Thạc hy vọng đối phương hiểu, y không phải đang đùa.
“Hướng ngược lại! Chỗ đó… là phòng khí độc.” Mồ hôi lại tuôn ra, thấm đẫm áo sơ mi của hắn, miệng hắn cũng bị chính mình cắn thành màu tím.
“Biết rồi.” Vu Tử Thạc cất súng đi, giao tên đó cho Ada, trong ánh mắt nghi hoặc của cô, y lấy một vật hình tròn ra ném, cười nói: “Xin lỗi cô cảnh sát, chúng ta sẽ gặp lại sau.”
“Là đạn khói!!” Khói mù lan tỏa che phủ gương mặt cười xảo quyệt của y, Khôngren một tay ấn chặt tên cầm đầu tính chạy trốn, một tay che mặt mũi.
Đợi khói tan hết, sát thủ đã biết mất tăm, Ada phẫn hận nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực thiêu đốt ngọn lửa, mỗi lần, mỗi lần vào lúc không thể ngờ, cô luôn chỉ lướt qua y!
“Cô không cần khẩn trương như thế, chỉ cần cửa chưa mở ra, chúng ta sẽ còn gặp lại anh ta.” Khôngren tựa hồ không bị bất cứ ảnh hưởng gì, áp chế tên cầm đầu tiếp tục đi về hướng phòng máy chủ.
Lecce hiểu tại sao Khôngren không để ý, vì Khôngren luôn là người phân rõ thứ tự, hắn vỗ vai Ada nói: “Tổ trưởng Wenskhôngl, anh ta là phạm nhân của cô, chứ không phải của chúng tôi. Nếu cô không cam tâm, thì đuổi theo là được.”
Trong phòng nghiên cứu tối mờ, hai tay Levi bị còng ra sau ghế, mắt phải của hắn bị đánh xưng búp, phần bên trái gương mặt bị rạch một vết thẳng tắp, còn đang chảy máu, một chân bị đinh xuyên qua. Mà bên cạnh trên bàn đẩy bằng sắt bày một cái kìm dính máu, và hai chiếc răng bị nhổ ra của hắn.
Tiến sĩ Conson đút tay vào túi áo blouse, máu tươi dẫn tới khoái cảm cho hắn, trong mắt hắn, lưu động cảm xúc muốn thử. “Xem ra Hắc Nha trong truyền thuyết cũng chẳng qua là thế.” Hắn đi lại gần Levi, một tay nắm tóc Levi: “Nói cho tôi biết, thứ đó rốt cuộc ở đâu?”
“Đầu của ông bị ngập nước hả?” Levi thở dốc, không mất ưu nhã lắc đầu, “Ông vĩnh viễn, đừng mơ có được nó.”
“Mày đúng là tự tìm chết.” Rút con dao nhỏ ra, tiến sĩ Conson thè lưỡi liếm lên đó, lưỡi dao sắc bén rạch lên đầu lưỡi của hắn. Hắn dùng chiếc lưỡi chảy máu liếm môi, đôi môi tái nhợt liền được nhiễm màu máu.
“Trước khi tôi đến, thì đã không nghĩ tới chuyện còn sống trở ra.” Tiếng vang khi con dao đâm vào da thịt phát ra, Levi hừ lạnh một tiếng, híp mắt lại, con mắt màu ngọc lục bảo lấp lánh tia sáng như vong linh. “Ông sẽ cùng chết với tôi.”
Trong thoáng chốc, một tiếng ầm thật lớn khiến chuông cảnh báo hú dài, màn hình màu đen thật lớn bên cạnh nhấp nháy tia sáng màu đỏ.
Conson cắn răng buông Levi ra, lau sơ vết máu trên mặt, cổ tay áo màu trắng dính vết máu đỏ. “Mày đã làm gì?”
“Tôi chỉ đặt bom vào nơi yếu ớt nhất trong máy tính trí năng của ông, xem ra hiện tại nó đã có hiệu quả rồi.” Levi đáp lại đối phương lạnh lùng cười, bọn họ đều biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Cho dù mày kéo luôn cả bạn mình xuống nước?” Conson cảm thấy không tin nổi, cho dù chỉ nhờ vào khả năng của Hắc Nha cũng tuyệt đối không thể nào đơn độc xông vào đây, ở đây nhất định có bạn của hắn, mà người đàn ông này, ngay cả mạng sống của bạn mình cũng không quan tâm?
Nghe câu nói của Conson, Levi lại bật cười, nói như vậy, hắn quả thật có lỗi với Fay rồi. Nhưng lúc đầu hắn cũng không ngờ Mũ Đen Fay quỷ kế đa đoan lại dễ lừa như vậy. Hắn cúi đầu, máu chảy xuống khóe miệng, thấm vào chiếc quần màu đen. “Tiến sĩ, tôi không có bạn.”
Cửa phòng máy chủ bị mở ra, Khôngren nhìn những bàn điều khiển bị nát vụng văng khắp nơi, trầm trọng nói: “Chúng ta đến chậm một bước.”
Ada nhăn chặt mày, kéo ống tay áo Lecce, chỉ vào màn hình điện tử vỡ nát trên vách tường hỏi: “Đó là đồng hồ hả? Tại sao lại chạy giờ ngược?”
Lecce nhìn theo động tác của Ada, khi nhìn thấy màn hình điện tử hiển thị 29:42 thì không nhịn được hít hơi lạnh, hai tay che đầu ngồi xổm xuống: “Xong rồi… chúng ta xong rồi…”
“Xin anh bình thường một chút đi! Nói cho tôi biết đây là chuyện gì!” Ada kéo cổ áo Lecce kéo hắn dậy, nghiêm khắc hỏi.
“Không, anh ta nói không sai…” Lúc này Khôngren bóp chặt cổ tay tên cầm đầu tiếp lời, sắc mặt hắn khó coi hơn cả Lecce. “Tiếng nổ vừa rồi… chúng ta… chúng ta xong rồi… hơn nữa, hơn nữa chỗ này không ai có thể may mắn tránh thoát…”
Vu Tử Thạc đứng trước cửa phòng khí độc đương nhiên cũng nghe được tiếng nổ, nhìn con số sáng lên trên màn hình điện tử trên đầu, y đại khái hiểu được vấn đề.
Vụ nổ trôi qua, hệ thống sẽ tự nhận định bị người xâm nhập, nên chuyển phòng thí nghiệm này sang trạng thái khóa chết hoàn toàn, sau đó tiến hành toàn diện tiêu độc. Cái gọi là toàn diện tiêu độc chính là, áp lực của khí áp xung mạch và nhiệt độ bom nổ sẽ như bình phun điểm hỏa trộn lẫn vào thiết bị, sinh ra xung mạch cường đại, tính phá hoại chỉ thua vũ khí hạt nhân. Ngọn lửa lớn trong trạng thái chân không năm ngàn độ C đến sáu ngàn độ C sẽ thiêu đốt tất cả mọi thứ ở nơi này thành tro bụi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...