Nguy Hiểm Cự Ly

Giang Hằng tỉnh dậy trong một căn phòng tối mờ, chỗ bị đánh sau đầu còn truyền tới cơn đau, ngay khi hắn hồi phục ý thức lại nghĩ ngay tới chuyện Vu Tử Thạc ăn cơm chưa. Đây là suy nghĩ chết tiệt và vô ý nghĩa, vì thế Giang Hằng ném nghi vấn này đi rất mau.

Trong phòng không bật đèn, tuy không đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Giang Hằng phát hiện bản thân đang ngồi trên ghế, hai tay bị dây thừng thô bằng ngón cái cột ra sau lưng, đương nhiên chân cũng không may mắn thoát nạn, sau khi mắt thích ứng với bóng tối, hắn nhìn xung quanh, trong căn phòng tối cô lập ngoài trừ hắn và cái ghế này ra thì không còn gì khác, “Thật là trống trải tới mức không thể trống trải hơn.”

“Vì nơi này dùng để chiêu đãi vị khách không mời mà tới giống như mày.” Giống như có cảm ứng tâm linh, khi Giang Hằng vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, mang theo tiếng vang tu tu, một người đàn ông cao to bước vào, mặt nạ che kín mặt hắn, một tay nâng cằm Giang Hằng, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc động cơ của mày là gì?”

“Anh đoán không được sao? Tôi còn cho rằng anh rất lợi hại.” Câu trả lời khiêu chiến, được Giang Hằng nói ra rất bình tĩnh, hiệu quả chọc giận người đại khái cũng gấp đôi bình thường.

“Mỗi một mặt của tao đều rất lợi hại.” Giọng điệu trào phúng, có thể tưởng tượng ra gương  mặt đang cười lạnh sau lớp mặt nạ, “Nghe rõ đây, thằng khốn, tao luôn là người rất kiên nhẫn.” Nói xong, đánh mạnh vào mặt Giang Hằng, người đó đứng thẳng, bình tĩnh nhìn khóe môi Giang Hằng chảy máu, “Nhưng tao biết đối với người như mày nhẫn nại không có tác dụng gì, mày rốt cuộc là ai? Tại sao muốn theo dõi Levi Ansel?”

Trên gương mặt rắn rỏi của Giang Hằng không có bất cứ cảm xúc gì, hắn thậm chí lười ngó tới người đàn ông này, trầm giọng nói: “Tôi là ai không quan trọng, tôi biết anh là ai là được rồi.”

Người đó hơi run rẩy, dùng giọng nói lạnh lẽo đánh giá: “Mày đang bịp bợm.”

“Anh cứ nghĩ vậy đi.” Nói ra câu này xong, Giang Hằng chìm vào trầm tư triệt để.


Trong nửa tiếng sau đó, người đàn ông dùng hết mọi cách muốn mở miệng người kia, nhưng cho dù đánh vào ngực, cũng không thể khiến Giang Hằng phát ra một tiếng kêu đau. Đôi mắt dưới lớp mặt nạ ngưng kết bóng râm không vui, tên trước mắt toàn thân bị thương nhưng lại giống như đang ngồi thẳng trên đỉnh núi.

“Thì ra là thế, tao hiểu rồi.” Người đó từ bỏ việc bắt đối phương mở miệng, hắn lại đánh giá mặt Giang Hằng. “Tao biết người như mày, không có gia đình, cũng không có bạn bè.” Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đôi mắt màu xanh lam, “Lòng không vướng bận, cho nên không sợ chết.”

Cảm giác đau trên người cắn nuốt làm tê liệt thần kinh, Giang Hằng quay mặt qua, chậm rãi mở miệng: “Anh đang lãng phí sức lực.”

Giọng nói thấp trầm truyền vào tai, đó là một câu chế giễu rõ rệt, Giang Hằng đang nói hắn không hiểu mình, phán đoán của hắn đã sai lầm. Người đó ôm tay, nhăn mặt: “Được rồi, có lẽ trên thế giới này không có ai có thể đoán được cách nghĩ của mày, nhưng không liên quan tới tao, tao còn việc phải làm, khi trở về sẽ từ từ suy nghĩ nên làm sao xử lý mày, lo tranh thủ khoảng thời gian còn lại của cuộc đời đi.” Nói xong, người đó ra khỏi phòng.

Giang Hằng nghe tiếng cửa bị khóa ngược, phần cổ áo sơ mi đã bị máu thấm ướt, tay phải vẫn còn ở trạng thái có thể hoạt động, đây là điều may mắn.

Nhưng điều may mắn hơn nữa là, hắn có thói quen cất một phiến dao trong ống tay áo sơ mi.

Cố gắng rút phiến dao ra, dây trói hai cổ tay do máu thấm ướt mà càng thêm khó đứt, cứa qua cứa lại, rốt cuộc dây thừng chắc cứng cũng rơi xuống đất. Tiếp theo hắn rạch phần lai âu phục, rút ra một cọng sắt, một vài thủ thuật nhỏ sẽ vào lúc không thể ngờ được cứu tính mạng bạn, đối với việc này Giang Hằng và Vu Tử Thạc đều nhận thức rõ ràng.

Đương nhiên cũng phải cảm ơn sự bồi dưỡng nghiêm khắc cẩn thận của FBI mấy năm trước, những thói quen này luôn được Giang Hằng giữ tới nay. Có lẽ chỗ tốt của trầm mặc là ở đây, đối phương không thể nào từ trong ngôn ngữ phán đoán được nghề nghiệp và kinh nghiệm trong quá khứ của bạn.


Tiếng vang tu tu ngay khi người đàn ông vừa rồi mở cửa vào, nếu không đoán sai chắc là tiếng còi tàu, nơi này chắc hẳn là một căn nhà ở gần cảng, tiếng còi tàu trầm nặng, nói rõ căn phòng y đang ở nằm dưới đất.

Cánh cửa gỗ đó không chắc lắm, thậm chí có thể từ khe hở nhìn ra cảnh vật bên ngoài, có hai người đang ngồi bên ngoài uống rượu, một trong đó hút thuốc, nhưng bọn họ không phải là người vừa rồi, người đó đã đi khỏi.

Giang Hằng cúi người, dán lỗ tai xuống đất, tạm thời có thể nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Tao nói mày uống ít thôi, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.”

“Hức, mày sợ cái gì, tên đó bị đại ca đánh nửa sống nửa chết rồi, còn có thể chạy ra uống rượu với chúng ta sao.” Giọng nói này thô hơn giọng  trước đó nhiều, có lẽ do hút nhiều thuốc. “Dô coi, chúng ta uống cho đã, chúc mừng nhiệm vụ lần này đại ca thành công viên mãn!”

Trong bóng tối, trên mặt Giang Hằng vẫn không có cảm xúc gì, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, chờ đợi giờ phút hai người này uống say.

Buổi tối ngày tuyết luôn đến sớm hơn bình thường, tiếng cười hi hi ha ha bên ngoài lặng dần, Giang Hằng chọt cọng sắt vào ổ khóa, không tiếng động vặn mở.

Cửa chậm rãi mở ra, trước mắt Giang Hằng là hai tên uống say nằm ngả nghiêng, có một kẻ nghe thấy động tĩnh cố gắng nâng đầu dậy, thấy Giang Hằng thì sau vài giây ngưng trệ mới chớp mắt lay lay người bên cạnh, “Này, hắn, hắn thật sự ra rồi kìa.”


“Đừng nói nhảm nữa Vincent, mày say rồi.” Tên vừa rồi hút thuốc thô lỗ đẩy tay Vincent ra.

“Không, không phải, hắn thật sự ra rồi!” Vincent muốn đứng dậy, nhưng vì say rượu mà ngã trở lại, quay sang nhìn Giang Hằng lảm nhảm: “Mày… mày muốn làm gì?!”

Giang Hằng tiện tay cầm ống thép trên đầu tủ, mỉm cười với Vincent, “Tìm tụi bây uống rượu.”

Vincent mở to mắt, muốn nói nụ cười này thật đáng sợ! Nhưng chưa nói ra, sau ót đau đớn, trước mắt tối đen, ngã lên bàn. Tên hút thuốc lúc này mới cảm thấy không đúng, vừa định ngẩng đầu, nhưng ngay cả mặt đối phương còn chưa thấy đã bị đánh ngất.

Ném ống thép ra sau, Giang Hằng lục được di động và súng trên người Vincent, vừa gọi cho Vu Tử Thạc vừa đi ra ngoài.

Vu Tử Thạc đang treo mình bên ngoài cửa sổ phòng khách của Morden Rombaty, mục đích cơ bản của y là thả mồi câu cá lớn tìm được Giang Hằng, y không định hành động vội vàng. Liếc nhìn vào phòng, không tiếng động ngáp một cái, đã sắp tới giờ hẹn gặp mặt của Levin và Morden rồi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cho dù không cần nhìn Vu Tử Thạc cũng có thể đoán được đại khái, trong căn phòng đang diễn ra cảnh tượng như trong phim, Morden giả vờ thân thiện cùng uống sâm banh với Levi, nói chuyện về con người lý tưởng vì sao ánh trăng, mà mục tiêu cuối cùng chỉ có một đó chính là chuốc say Levi.

Nửa tiếng trôi qua, ánh trăng lặng lẽ leo lên đỉnh. Levi không thắng được sức rượu ngã lên ghế, thần sắc trong mắt dần mông lung. Morden lộ ra nụ cười dâm đãng, chú dê con đơn thuần dễ lừa này thật hiếm gặp, chỉ hơi dụ dỗ liền không chút phòng bị tự dâng tới cửa.

Morden  nhẹ nhàng lại gần Levi, cánh tay thô ráp trượt qua eo hắn, như có như không tìm kiếm điểm mẫn cảm.


Xem ra tựa hồ không tốt lắm, tên Morden này chắc là bỏ thuốc trong rượu. Vu Tử Thạc đang muốn lao vào, di động đột nhiên run lên, y lập tức bấm nghe, dùng giọng nói trêu chọc lên tiếng: “Rất mừng vì anh còn chưa chết.”

“Anh đang trông chừng Levi sao?” Giang Hằng một tay cầm di động, một tay giữ vô lăng, chiếc xe dùng tốc độ cực nhanh vút đi trên đường.

“Hiện tại hoàn cảnh của anh ta rất tồi tệ.” Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, “Anh biết người thành thật luôn tự đưa dê vào miệng cọp mà.”

Bên phía Giang Hằng chìm vào trầm mặc trong chốc lát, dưới bầu không khí này tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong ống nghe được phóng lớn gấp bội. “Cũng không biết là hoàn cảnh của ai mới tồi tệ hơn.”

“Đừng oán trách tôi, tôi đang cố hết sức đi tìm anh đây.” Vu Tử Thạc lại nhìn vào căn phòng, bất giác nhăn mặt. “Này…”

Trong phòng, trên mặt Levi không còn chút vẻ say nào, dáng vẻ ‘tôi rất dễ lừa mau đến lừa tôi’ đó cũng biến mất tiêu. Levi khống chế Morden, thúc mạnh vào bụng đối phương, trong tiếng kêu rên đau đớn của Morden, khóe môi Levi mang theo nụ cười lạnh, giọng nói chua ngoa châm biếm như đã từng quen biết. “Mánh khóe nhàm chán này cũng chỉ có đồ chó ngu như mày mới dùng tới đi?”

Giang Hằng không khó tưởng tượng được tâm tình phức tạp của Vu Tử Thạc, hắn cũng mới nghĩ thông chuyện này sau khi tỉnh lại trong phòng tối. Bị đánh lén sau khi Levi biến mất khỏi tầm mắt không lâu, xóa bỏ biểu hiện ngốc nghếch của Levi, thì không khó để đoán ra kết luận.

Giang Hằng nhẹ nhướng mày, đèn đường chiếu lên gương mặt sắc nét của hắn. “Vừa rồi anh nói người thành thật hay thế nào?”

“Tôi rút lại câu đó.” Vu Tử Thạc nhăn chặt mày, tuy trước đó dưới đường ống ngầm khi giao thủ y đã từng ngửi được mùi nước hoa giống với Levi, nhưng mùi nước hoa đó rất nhiều người dùng, nếu tham khảo thêm tính cách của Levi, thì không cần nghĩ nhiều nữa.

Cảnh tượng trước mắt khiến Vu Tử Thạc không còn gì để nói, trên đời này không ngờ lại có người giỏi che giấu và diễn xuất như thế, y không thể nào ngờ nổi, Levi Ansel__ Chính là Hắc Nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui