Ada Wenskhôngl đứng bên ngoài biệt thự của Darcy Switer, đây là khu biệt thự bên hồ ở Barry, ở đây chỉ có một mình cô.
Damon Myron đã nói với cô trước khi đi, gần đây người của FBI thiếu thốn nghiêm trọng. Tính ra sau khi vụ án này kết thúc, cô cũng sẽ bị yêu cầu gia nhập tổ điều tra đặc biệt.
Ada không dự định lãng phí thời gian, gõ cửa trước, không ai lên tiếng. Cô rút súng ra, áp tai lên cửa nghe ngóng, bên trong ẩn ẩn truyền ra tiếng khóc của trẻ con, cơn giận không tên bùng lên, cô đá mạnh cửa, hét lớn, “NYPD đây! Buông vũ khí xuống!”
Đèn phòng khách tối mờ, căn phòng đặc biệt âm u vào thời khắc hoàng hôn, tiếng khóc lớn hơn khiến người ta càng thêm thương xót. Cô cẩn thận đi lại gần tiếng khóc đó, nhưng khi lại gần chiếc ghế sô pha không người, trên đó đặt một chiếc máy thu âm đang chậm rãi quay băng.
Chết rồi, là bẫy.
Tiếng súng vang lên, cô lập tức nằm xuống, viên đạn lao vút qua rạch qua gáy cô, sau khi cảm giác đau nhói nóng rát qua đi là dòng máu như cơn mưa từ trời rơi xuống. Đồng thời, có tiếng cửa bị mở, tiếng vang trầm trầm nghe nặng nề vô cùng, đó nhất định là Darcy.
Máu chảy từ cổ xuống cổ áo, vẻ mặt Ada càng thêm ngưng trọng. Cô đứng lên, nhìn cánh cửa sau vẫn còn đong đưa, trên mặt đất có dấu giày một lớn một bé, Darcy mang Anna Jolin theo.
Trong một con hẻm tối, cuối cùng Ada cũng tìm được dấu vết của Darcy, con tin làm giảm tốc độ của hắn, bóng dáng hắn trốn chạy nhìn vô cùng khẩn trương.
Ada bắn một phát lên trời: “NYPD đây! Buông vũ khí xuống!”
Darcy dừng bước, quay người, hụng súng chỉ lên đầu cô bé Anna 8 tuổi, “Cô phải buông vũ khí mới đúng, cô thanh tra!”
Cổ Anna bị Darcy bóp chặt, mặt đầy nước mắt thân hình run rẩy khiến người ta không nỡ nhìn lâu. Sắc mặt Ada càng thêm tăm tối, nhưng cô không muốn để Darcy thấy được sự dao động của mình, “Nếu hiện tại anh buông súng đầu thú, tôi sẽ giúp anh xin giảm hình phạt.”
“Nói thật nhé cô thanh tra, tôi không muốn giảm hình gì cả.” Họng súng của Darcy ấn mạnh lên huyệt thái dương của Anna, gương mặt dữ tợn gầm lên, “Tôi không định nửa đời sau của mình đều trải qua trong tù, nơi đó không có con nít!”
Có lẽ Darcy làm thật, Ada không dám mạo hiểm với tính mạng của Anna, cô hơi di chuyển họng súng tạo ra vẻ muốn hòa giải, nhưng trong lòng thì đang đợi khoảnh khắc Darcy sơ hở, “Hãy nghĩ tới cô con gái Lacey Switer của ông! Nếu chuyện cô ấy có một người cha phạm bội hiếp dâm bị truyền ra, cô ấy sẽ phải chịu đựng những ánh mắt nào?”
Không ngờ chính là, Darcy không hề dao động, giọng nói lạnh lùng giống như tảng băng. “Ô, cô đang nói đứa con của người phụ nữ đã bỏ rơi tôi sao? Buông súng xuống, cô thanh tra!”
Một người đàn ông cay nghiệt vô tình, Ada đã không còn đối sách nào, chỉ có thể giơ cao hai tay, “Tôi hy vọng anh bình tĩnh một chút, Anna vô tội.”
Ngay khi Ada giơ tay lên, liên tiếp ba phát đạn bắn vào tim cô, Darcy đẩy Anna đã bị cột chặt chân tay sang một bên. Đi tới cạnh Ada, kéo áo cô, quả nhiên mặc áo chống đạn, đúng là nữ thanh tra thông minh. Nhìn lại khẩu súng trong tay, chậm rãi dịch chuyển đến đầu Ada, Darcy cười lạnh nói: “Trên thế giới này không có ai là vô tội.”
Ada nén đau, gian nan thở dốc, lúc này, ý niệm xẹt qua trong đầu chính là tự trách do không thể cứu được Anna và vẻ mặt thất vọng của cha mẹ Anna. Trên gương mặt mạnh mẽ già giặn lộ ra vẻ đau khổ, cô hối tiếc vì mình đã mất đi cả năng lực siết chặt nắm tay, chỉ có thể không cam lòng nhắm mắt.
Trong hẻm tối vắng lặng, mặt đất đọng nước vang lên tiếng bánh xe cán qua lá khô.
Pằng__
Một tiếng súng.
Tiếp theo có người kêu lên.
Ada kinh ngạc mở mắt, thì thấy một chiếc xe màu đen vừa mở cửa, Ford Klaus từ trong bay ra, lăn một vòng 360 độ hoàn mỹ trên mặt đất, kêu lên đau đớn. Cô không nhìn rõ được vẻ mặt của người trong xe, chỉ có thể thấy được bóng người mặc âu phục màu đen.
Còn chưa kịp đợi Ada ngồi dậy, chân ga đã bị dẫm mạnh phát ra tiếng rít vang, xe lao đi như gió lốc ra khỏi con hẻm. Cô kinh ngạc quay đầu, bên cạnh là Darcy đang ôm đùi vẻ mặt uốn éo.
Ford Klaus rõ ràng cũng vừa tỉnh táo lại, bất kể là ba bảy hai mươi mốt thế nào ngay lập tức tóm lấy tay phải của Darcy, rút còng ra còng tay đối phương, thở mạnh do vết xước trên trán, Ford tức giận lớn tiếng nói: “Da… Darcy… Switer, ông, ông… ông đã bị bắt!”
“Thanh tra Klaus, sao anh lại ở đây?” Ada miễn cưỡng đứng lên, cảm giác nghẹt thở vẫn chưa tan hết, ánh mắt nhìn Ford tràn đầy nghi ngờ.
“Hỏi, hỏi thật, mẹ nó, thật hay, ông, ông đây cũng muốn biết!” Nắm cổ áo Darcy, Ford xoa nhẹ cái mông đau nhức, tên Fay đáng chết, đá hắn quá mạnh!
Nếu trực giác không có gì sai, vừa rồi người nổ súng là người ngồi trên xe, đương nhiên, về tình về lý, dựa vào kỹ thuật bắn súng của thanh tra Klaus, không thể nào bắn chính xác như thế.
Bóng dáng của người đàn ông đó cho Ada một cảm giác quen thuộc không tả nổi, hơn nữa, vị trí Darcy bị thương__
Ánh mắt Ada lại chuyển sang chăm chú nhìn Darcy Switer đang bị Ford Klaus ấn lên tường để còng ngược hai tay ra sau, nhìn dần xuống, cuối cùng chú mục vào vết thương trên đùi phải, bắn trúng động mạch, lượng mất máu không đủ dẫn đến tử vong, nhưng sẽ khiến người ta hoàn toàn mất lực hành động.
__ Không, không thể nào!
Không thể nào là anh ta!
Nhưng trừ anh ta ra, còn ai có thể bắn súng đến vị trí chính xác như vậy?
Sát thủ máu lạnh hoàn mỹ nhất trong truyền thuyết, lại đi cứu một cảnh sát? Tại sao, rốt cuộc là tại sao?
Ada bất giác nhìn chằm chằm Ford, vừa rồi động tác hắn ngã khỏi xe không phải giả vờ, vẻ mặt hoàn toàn vô tội lại tức giận cũng không có bất cứ kẽ hở nào, hoặc hắn thật sự không biết chuyện tình… hoặc đang bị Mũ Đen lợi dụng. Nhưng hiện tại truy cứu những điều này đã không còn ý nghĩa nữa.
“Cô vẫn ổn chứ? Tổ trưởng Wenskhôngl?” Ford xoa vết thương trên trán, xuýt xoa lần nữa.
Làm một người thực thi pháp luật, nhưng lại được tội phạm ra tay giúp đỡ, quả thật là sỉ nhục lớn nhất của cảnh sát!
Ada siết chặt tay, lạnh lùng lắc đầu: “Không đáng ngại, có thể chỉ bị gãy hai khúc xương sườn. Xe của tôi đậu ở hướng tây nam, chúng ta phải áp giải Darcy về trước, còn nữa, chăm sóc cho Anna.”
Ford cởi trói cho Anna, cô bé kinh hãi quá độ ôm chặt chân Ford, qua rất lâu mới khóc thét lên.
Darcy co ro dưới đất, trông như một con tôm, hắn khó khăn lếch tới chân Ada, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Ada, run rẩy nói, “Tôi… có thể gặp con gái tôi lần cuối không?”
Ada lạnh lùng cúi nhìn hắn, nói: “Ông không có tư cách đó.”
Giải Darcy lên xe, Ford muốn qua dìu Ada, nhưng tay đưa ra lại bị gạt đi, hắn thầm bực bội, người phụ nữ này muốn thế nào đây?
Ada Wenskhôngl nhăn mặt, giọng nói khàn khàn, chỉ nói: “Tôi tự tới bệnh viện ở thị trấn, anh đưa Anna về nhà trước đi.”
Câu nói bình tĩnh vô cùng, nhưng lại giống như tiếng sấm nổ trong lòng Ford, lúc này, hắn chấn động không nói ra lời, đột nhiên hiểu rõ tại sao thái độ Vu Tử Thạc đối với Ada và thái độ đối với những cảnh sát khác lại khác biệt như vậy. “Cô… cô cẩn thận một chút, tổ trưởng Wenskhôngl.”
“Tôi biết rồi, còn nữa, hôm nay cảm ơn anh.” Cho tới lúc này, trên gương mặt mỏi mệt của Ada mới xuất hiện nụ cười. Ấm áp, đủ xua tan hơi lạnh của gió bắc mùa đông.
Ford nhìn đến ngây ngẩn, một ý niệm quái đản chợt nổi lên trong đầu hắn, hắn thật sự đã hiểu người phụ nữ này sao?
Sắc trời tối đen, chiếc xe nhanh chóng lao đi trên con đường, hơn nữa càng đi càng nhanh. Người đàn ông trong xe mấy lần cầm di động lên lại bỏ xuống, cuối cùng vẫn bấm một dãy số, điện thoại nối máy rất nhanh. “Giang Hằng, bên anh vẫn ổn chứ?”
“Giọng anh nghe rất nôn nóng, tôi không sao.” Giang Hằng chậm rãi nở nụ cười, sát thủ này cũng có khi lo lắng cho người khác, thật hiếm thấy. “Levi cũng bình an vô sự.”
Vu Tử Thạc cười nhẹ ra tiếng, đương nhiên y cũng không ngờ, y lại quan tâm một người như thế, cho dù y biết khả năng của Giang Hằng, căn bản không cần y lo lắng. “Darcy lọt lưới rồi, tôi đang trên đường về.”
“Vu Tử Thạc, lái chậm thôi, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rồi.” Nói tới đây, Giang Hằng hơi nhíu mày, ngừng một chốc, mới nói tiếp. “Nếu không ngày mai vẻ mặt của anh Klaus khi nhận được giấy phạt sẽ vô cùng đặc sắc, còn nữa, tôi rất nhớ anh.”
Giang Hằng này, sao hắn có thể! Vu Tử Thạc lập tức siết chặt vô lăng, giọng nói qua kẽ răng vẫn truyền được tới đầu bên kia. “Anh nói những lời như thế, tôi còn lái chậm được sao?”
Oán trách không giống oán trách, Giang Hằng không phát hiện vẻ mặt của mình khi nghe câu nói này đã nhu hòa hơn vừa rồi rất nhiều. Hắn nhìn vào ống nhòm trông qua căn hộ của Levi ở đối diện, vẫn không có bóng người, kỳ lạ, rõ ràng đã đến lúc anh ta nên kết thúc công việc ở hành lang trưng bày rồi.
“Tôi…” vừa định đáp lại câu nói của Vu Tử Thạc, sau đầu bất chợt bị đánh thật mạnh, tầm mắt tối đi, thân thể tiếp xúc với mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...