Thành phố M lúc trời sẩm tối, không khí oi bức cũng giảm đi một nửa.
Việt Nam có khí hậu nhiệt đới, đặc biệt ở phía Nam đất nước điều này càng rõ rệt hơn nhiều, vả lại nơi đây cũng chỉ có hai mùa mưa, nắng.
Thời gian cận Tết phố xá càng thêm náo nhiệt đông đúc, xe cộ tấp nập trên đường từ sáng sớm tinh mơ cho đến nửa đêm, người người nhà nhà đều bận rộn sắm sửa cho gia đình nhân dịp Tết truyền thống.
Lúc Ngọc Lan tỉnh dậy cũng đã hơn sáu giờ tối, tuy ở trong khách sạn nhưng vẫn nghe được tiếng xe cộ gầm rú và tiếng kèn xe rõ mồn một, liên tục vang lên ở bên ngoài.
Cô bước xuống giường, rón rén đi ra cửa gỗ thông với phòng khách thì thấy Nguyên Triệt đang ngồi trên sô pha sử dụng laptop, trên người cũng đã thay một bộ quần áo mới thật tươm tất, đương nhiên vẫn là kiểu bảo thủ áo thun ngắn tay và quần dài như thường lệ.
Ngẫm lại, cô chưa bao giờ trông thấy Nguyên Triệt mặc quần sọt hay quần lỡ, kiểu thời trang mà những người đàn ông Úc rất ưa chuộng.
Ngọc Lan nhìn bộ quần áo này rất quen, đã từng thấy hắn mặc qua rồi, cộng thêm laptop hiệu HP để trên đùi kia, cô lập tức biết rằng hắn đã bảo người đưa hành lý của hắn đến.
Xem ra, Nguyên Triệt dự định ở đây với cô vài ngày rồi.
Thật ra Ngọc Lan cũng xem như hiểu một chút tính tình của Nguyên Triệt, hắn đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được, kể cả cô cũng không được.
Ngọc Lan không quấy rầy hắn, cô trở vào phòng tắm rửa mặt chỉnh chu lại toàn bộ.
Lúc cô trở ra lần nữa Nguyên Triệt đã tắt máy laptop, ngồi tựa lưng ra sau lưng ghế, dáng vẻ mệt mỏi.
Khi hắn thấy cô đằng sau cánh cửa thì cười nhẹ, đưa ngón trỏ ngoắc cô lại gần mình.
Ngọc Lan ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh hắn, bả vai nhanh chóng bị người ôm lấy, sau đó Nguyên Triệt hô biến ra một cái túi màu trắng đục có dây rút, tựa như làm bằng nilon lại tựa như không phải, trên bề mặt của chiếc túi dĩ nhiên có hình trái táo bị cắn dở.
Ngọc Lan căn cứ theo kích thước của nó thì đoán được bên trong là một cái Ipad.
“Sao tự nhiên lại tặng quà cho em nữa vậy?” Cô cầm lấy, hơi ngạc nhiên hỏi.
Nguyên Triệt rất tự nhiên trôi chảy trả lời: “Sinh nhật em anh vẫn chưa tặng quà, hôm nay bù lại cho em.”
Ngọc Lan biết hắn chỉ tìm bừa một lý do thôi nhưng cũng đúng lúc đúng việc, từ khi cái Ipad kia bị vỡ cô vẫn chưa dành dụm đủ tiền để mua một cái khác.
Lại nói mấy việc nhỏ như hạt đậu này với Nguyên Triệt mà nói là không đáng kể, cô cũng chẳng giả vờ thanh cao nói không muốn, chỉ gật nhẹ đầu: “Cảm ơn anh.”
Ngọc Lan thành thục mở bao bì lấy Ipad màu bạc mới cáu ra khỏi hộp, lấy cục sạc mới cắm dây vào rồi sạc pin lần đầu cho máy, hành động của cô nước chảy mây trôi không hề ngại ngùng gì hết, kể cả vui mừng vì có máy mới cũng chưa từng biểu hiện ra mặt.
Nguyên Triệt kéo tay cô, quan tâm hỏi: “Em muốn ăn tối ở đây hay ra ngoài ăn?”
Tuy tâm trạng của Ngọc Lan không tốt nhưng cô cũng không phải dạng người thích gặm nhắm nỗi buồn không chịu buông tha, cho nên cô nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Chúng ta ra ngoài ăn sau đó đi dạo ở gần đây đi anh, ở trung tâm thành phố mà, nên tận hưởng một chút.”.
Bạ???? có biết t????a????g t????????yệ???? [ ????R????M???? R????YEN﹒Ⅴ???? ]
Nguyên Triệt cười nói: “Được, theo ý em.”
...
Hai người nắm tay ra khỏi khách sạn, đi một hồi thì thấy một trung tâm mua sắm lớn để tên bằng tiếng Nhật.
Ngọc Lan nghe bạn bè nói về nơi này rất nhiều nhưng cô chưa hề đến đây lần nào, vì mấy năm trước cô cũng không dư dả để đi vào những nơi xa xỉ như vậy mà chơi đùa hay ăn uống.
“Hay mình vào đây đi anh, trong này chắc có nhiều sự lựa chọn, muốn ăn gì cũng có?” Ngọc Lan dừng bước, ngón tay chỉ vào trong toà nhà, trong mắt lấp lánh mang theo chút chờ mong.
Dù sao cũng là cô gái nhỏ, thấy cái gì được giới thiệu rầm rộ cũng sẽ có chút tò mò muốn xem thử một lần cho biết.
Nguyên Triệt gật đầu, nắm tay cô đi vào trung tâm mua sắm.
Ở bên trong toà nhà trang trí xa hoa, người đến người đi dập dìu, hơn sáu giờ tối cũng không có dấu hiệu giảm khách, trong suy nghĩ của Ngọc Lan đây hẳn phải có cái gì nổi bật lắm mới thu hút nhiều người sẵn sàng quảng cáo hay check-in như vậy.
Rốt cuộc sau khi đi vài tầng lầu thì cô hơi thất vọng, bởi vì trung tâm mua sắm này ngoài giá cả đắt đỏ ra cũng không thấy có gì nổi bật.
Trang trí cũng y như bất kì trung tâm mua sắm nào ở Úc, còn có trần nhà rất thấp mang lại cảm giác tù túng, không thoải mái.
Nguyên Triệt và Ngọc Lan đi lên trên vài tầng cũng không thấy cái gì thú vị, nên hai người theo bảng chỉ dẫn đi xuống tầng hầm số hai nơi dành riêng cho khu vực ẩm thực.
Cuối cùng chọn đại một quán khá đông, ăn được một bụng no nê.
Trước khi về khách sạn Ngọc Lan còn mua một đống bánh ngọt đủ kiểu, dĩ nhiên cũng không thiếu một cây kem trà xanh thật lớn.
Nó thật sự rất lớn, kem nhiều đến nỗi Ngọc Lan đi bộ từ khu trung tâm thương mại về đến khách sạn mà vẫn chưa ăn xong một nửa.
Nguyên Triệt đi bên cạnh cô xách một đống túi lớn túi nhỏ bánh trái, đi kèm với hình tượng chững chạc của hắn nhìn có chút buồn cười.
Có lẽ người đi đường cũng nghĩ như cô nên ai đi ngang qua cũng đều quay sang nhìn hắn chỉ trỏ.
Ngọc Lan vừa nghĩ vừa lo ăn kem nên chậm trễ đi phía sau lưng của Nguyên Triệt, chân hắn rất dài bước vài bước là có thể bỏ xa cô, hắn lại đang quan sát đường đi nên Ngọc Lan tụt lại một khoảng cũng chưa phát hiện ra.
Qua thêm một vài phút cô mới biết được suy nghĩ của mình là sai rồi, bởi vì có một vài cô gái trẻ tiến đến đề nghị được chụp hình chung với Nguyên Triệt.
Cái này gọi là nam thần thu hút phái nữ sao?
Ngọc Lan liếc nhìn Nguyên Triệt thấy nét mặt hắn không kiên nhẫn, liền muốn trêu chọc hắn.
Cô nhận lấy điện thoại từ một trong hai cô gái, tốt bụng nói: “Để tôi chụp giùm cho.”, trong ánh mắt nghi ngờ của hai cô gái nọ, tách tách chụp mấy tấm hình.
Cô gái kia được như ý nguyện nên nhanh chóng chạy lại chỗ Ngọc Lan đứng, giựt lại điện thoại, tới cảm ơn cũng không biết nói, chỉ lo rú lên và xem lại hình cùng bạn của cô ta.
Nguyên Triệt đi đến bên Ngọc Lan, đưa tay búng nhẹ lên trán cô, cười nói: “Đáng đời em.” Sau đó ôm vai cô đi về phía trước, để lại tiếng thét kinh hãi của cô gái đó ở sau lưng.
Ngọc Lan đưa nửa cây kem còn lại cho Nguyên Triệt, cô thật sự ăn không nổi nữa rồi, bên trong cơ thể cũng muốn phát lạnh.
Nguyên Triệt không thích ngọt nhưng mùi vị trà xanh cũng không tệ, hơn nữa ăn vào còn có vị nhẫn nhẫn nên hắn nể mặt ăn nốt phần còn lại giùm Ngọc Lan.
Cây kem trà xanh vừa được ăn hết, hai người cũng vừa bước vào phòng khách sạn.
Ngọc Lan cười hì hì, đưa ngón tay chỉ vào bên khoé môi của Nguyên Triệt nói: “Anh chừa kem lại để mai ăn tiếp à?”
Theo quán tính Nguyên Triệt đưa lưỡi liếm khoé miệng, hành động này mang đến cảm xúc kì lạ ở trong lòng Ngọc Lan, giống như là hành động lười biếng quyến rũ trong truyền thuyết, khiến cho tâm người ta nhộn nhạo.
“Vợ à, đến đây lau cho anh đi.” Nguyên Triệt cong lưỡi liếm giữa chừng thì bất ngờ thốt ra như vậy.
Ngọc Lan ngây ngốc gật đầu sau đó muốn lấy ngón tay lau bên mép của Nguyên Triệt.
Nhưng cô chưa kịp đụng vào đã bị bàn tay to cản lại, nắm tay cô thật chặt, sau đó giọng nói ấm áp đày sức quyến rũ như thôi miên người ta lại vang lên: “Dùng miệng của em.”
Thật quá lắm rồi...!Xem ra tiểu thuyết luôn nói không sai, đàn ông là giống loài luôn dùng nửa thân dưới để suy nghĩ mà.
...
Sáng hôm sau Nguyên Triệt nhận được điện thoại của bà Quyên từ rất sớm.
Bà hỏi hôm nay hai người có thời gian đi đến nhà ông bà ngoại của Nguyên Triệt hay không?
Đương nhiên hắn rất muốn đi nhưng nhìn cô gái nhỏ còn đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ bên cạnh, hắn lại phân vân không biết cô có tâm trạng đi với hắn không nữa.
Nguyên Triệt rất quý trọng gia đình bên ngoại hiện tại của mình, bởi vì cái cách ông bà yêu thương chăm sóc con cháu, bởi vì tấm lòng bao la luôn suy nghĩ cho tương lai con cháu, bởi vì cách dạy con cháu làm người và giúp cho con cháu luôn đoàn kết quý mến lẫn nhau, đó đều là những thứ mà kiếp trước hắn chưa bao giờ được trải nghiệm.
Nơi Nguyên Triệt từng sống, không có tình cảm gia đình, tình phụ tử, tình huynh đệ vốn không tồn tại, tất cả chỉ rơi vào kết cục thê lương đáng buồn mà thôi.
Sau khi bà Quyên cúp điện thoại, Ngọc Lan cũng đã tỉnh ngủ, dùng giọng nói vẫn mơ hồ khàn khàn nói với Nguyên Triệt: “Chúng ta đi đi anh, lần đầu tiên em ra mắt nhà ngoại anh mà, trễ nãi sẽ không tốt.”
Nguyên Triệt ôm cô vào lòng hôn mấy cái, con mèo nhỏ của hắn thật sự rất hiểu chuyện.
Cả hai nhanh chóng làm vệ sinh buổi sáng, rồi gọi tài xế chở đến nhà ngoại.
Ngọc Lan nghĩ đến hôm nay là thứ bảy mà tài xế riêng vẫn phải làm việc thì tò mò hỏi Nguyên Triệt.
Hắn cười nói: “Người Việt làm việc rất chăm chỉ, không phân biệt ngày nghỉ ngày cuối tuần như phương tây, dĩ nhiên sẽ tính phụ phí cho cậu ta.”
Ngọc Lan lại hỏi: “Ở Việt Nam anh mới sử dụng tài xế riêng à? Ở Úc anh luôn tự lái xe nên em nghĩ anh không thích tài xế riêng chứ!”
“Anh còn phải đi doanh trại làm việc mà, chức vụ của anh nơi đó mà có tài xế xiêng cũng hơi doạ người...” Nguyên Triệt không cho là đúng vừa giải thích vừa xoa xoa đầu của Ngọc Lan, khiến cô chán ghét đẩy tay hắn ra.
Xoa đầu gì chứ, cô đâu phải con nít nữa.
Khoảng ba mươi phút sau tài xế đến dưới lầu, gọi điện thoại lên báo cho Nguyên Triệt.
Hai người ngồi vào ghế sau, bác tài thấy sắc mặt hai ông bà chủ đều tốt nên cũng vui vẻ theo, còn nhiệt tình trả lời mấy câu hỏi không đâu của Ngọc Lan.
Ngồi xe hơn nửa tiếng thì đến nhà ông bà ngoại.
Ngôi nhà ba tầng nằm sâu hun hút trong một cái sân thật dài, theo kiến trúc tổng quan của thành phố M mà nói, nếu người lần đầu tới đây không biết còn lầm tưởng cái sân này là một con hẻm lớn dẫn vào khu dân cư nữa cơ.
Trong sân trồng ba cây mận cao lớn, cành lá xum xuê che rợp cả khoảng sân dài, từng chùm mận chín sai trĩu cả cành.
Phía trước gần cổng ra vào đặt nhiều chậu kiểng trồng các loại hoa cỏ khác nhau, còn có hai cây mai khá lớn đặt ở hai bên tường rào, mấy nụ hoa nho nhỏ bắt đầu vươn ra như chuẩn bị sẵn sàng chào đón Tết cổ truyền của dân tộc.
Ở giữa sân nhà có dựng một nhà cây được thiết kế từ bốn chậu cây kiểng ở bốn góc, cành lá vươn lên được cắt tỉa kỳ công và uốn cành theo gọng kẽm đi lên trên hình thành mái vòm tứ giác, là loại nhà cây rất được yêu thích đặt trong sân vườn khoảng chục năm về trước.
Đi sâu vào bên trong, trước cửa chính của ngôi nhà, một bên là vách đá giả trồng đầy dây leo, một bên là hòn non bộ nho nhỏ trên một hồ cá diện tích không lớn lắm, nước chảy róc rách từ trong hòn non bộ xuống dưới hồ, cá bảy màu tung tăng bơi bên trong, đôi khi còn chóp chép đớp mấy cọng rong xanh đang lơ lửng trên mặt nước.
Toàn cảnh sân nhà ông bà ngoại sạch sẽ, cây cảnh sắp xếp trật tự ngăn nắp, nhìn vào liền thấy cảnh đẹp ý vui.
Ở thành phố M luôn đông đúc hối hả như vầy mà có một ngôi nhà yên tĩnh, hài hoà, an bình thế này, thật là một chuyện rất hiếm có.
Lúc Nguyên Triệt và Ngọc Lan đến nơi, đồng hồ trên cổ tay Nguyên Triệt còn chưa đến bảy giờ sáng.
Trong sân ngồi tụ tập khá nhiều người, ngoài ông bà Quyên ra, còn có hai ông bà lão gương mặt hiền từ phúc hậu đang ngồi trên băng ghế đá trong nhà cây.
Bà lão tóc muối tiêu cắt ngắn hơi uốn xoăn ở đuôi tóc, trên người mặc một bộ áo bà ba cùng màu.
Ông lão ngồi bên cạnh tóc hói gần phân nửa, mặc áo thun trắng quần sọt, khi cười khoé miệng hơi giương lên cao so với bình thường.
Khi ngồi trong xe Nguyên Triệt có nói qua, mấy năm trước ông ngoại bị đột quỵ tuy cứu chữa được nhưng não bộ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hiện tại hành động như con nít, lúc nhớ lúc không.
Nhìn ông hiện tại không thể nào tưởng tượng lúc ông còn trẻ đã từng làm người nghiêm túc giỏi giang như thế nào.
Nguyên Triệt dắt Ngọc Lan đi vào nhà chào ông bà ngoại, ba mẹ của mình và dì dượng chín.
Ngọc Lan cũng theo cách Nguyên Triệt xưng hô, nhẹ giọng gọi ông ngoại bà ngoại, dì dượng chín.
Ông bà và dì dượng đều cười tươi rói, đặc biệt ông ngoại cười toét miệng lên đến mang tai.
Sau khi hỏi thăm đủ điều, bà ngoại mới hỏi hai đứa cháu ngoại có muốn uống cà phê hay không, bà sẽ đi gọi cho hai người.
Nguyên Triệt nào dám để bà đi, hắn đứng dậy nói: “Để con đi cho.” Sau đó thuần thục đi ra ngoài cổng gọi cà phê ở quán đối diện đường.
Hắn đi ra ngoài bị hàng xóm hết người này đến người kia hỏi thăm, trong một lúc không phân thân được.
Hàng xóm nơi này rất dễ gần, rất quý mến hai anh em nhà Whaley, không chỉ vì hai người là Việt Kiều mà đáng quý là hai anh em nhà này nói tiếng Việt rất sõi, còn hoà đồng thân thiện với bà con lối xóm, chẳng bao giờ tỏ vẻ ‘tôi là Việt kiều’ với bất cứ ai.
Cho nên tiếng tốt nhà họ Nguyễn càng vang càng xa.
Ông Whaley cũng đi ra ngoài cổng tham gia náo nhiệt với Nguyên Triệt.
Hai người đàn ông bị vây ở ngoài đường một lúc, Ngọc Lan ngồi trong sân bên dưới tán cây cũng bị hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Ban đầu cô có hơi ngại ngùng nhưng khi tiếp chuyện với bà ngoại một hồi, còn có bà Quyên ngồi kế bên tiếp ứng cho nên chẳng mấy chốc cô thật sự đem bản thân mình hoà vào trong gia đình này, cảm giác tốt đẹp giống như khi còn sống cùng bà ngoại và mẹ ruột.
Bảy giờ, mấy dì mấy cậu của Nguyên Triệt bắt đầu lục tục xuất hiện.
Không tính đến vài người phải đi làm xa không đến được mỗi buổi sáng, còn lại mấy dì và cậu có làm ăn buôn bán gần đây đều tụ tập đến nhà ba mẹ uống cà phê ăn sáng trước khi bắt đầu một ngày lao động vất vả.
Đây cũng là một ước lệ ngầm trong gia đình, không ai bảo ai nhưng vẫn âm thầm vui vẻ thực hiện mỗi ngày.
Nguyên Triệt thấy dì cậu đến rồi thì lên tiếng chào mấy người hàng xóm, sau đó đi vào sân nhà, ân cần hỏi thăm, lại giới thiệu từng người để Ngọc Lan làm quen.
Ngọc Lan thấy có đến năm người dì, hai người cậu đột nhiên xuất hiện, làm cô luýnh quýnh, cố gắng nhớ tên từng người lại không nhớ nổi, bởi vì gương mặt của họ đều na ná giống nhau.
Mọi người đều cười nói: “Để mấy dì mấy cậu nhớ tên con được rồi, một mình con không nhớ nổi nhiều người như vậy đâu.”
Ngọc lan xấu hổ, bẽn lẽn cười.
Nguyên Triệt nhận cà phê từ cô chủ quán đối diện nhà, đưa một ly cà phê sữa đá cho Ngọc Lan, rồi dùng muỗng khuấy đều cà phê đá của mình, cũng cười nói: “Họ đều giả bộ trêu em thôi, thật ra bảy người dì đều có tên khai sinh là Hồng, bốn người cậu đều tên Hoàng, chỉ khác nhau chữ đệm.
Tên Quyên của mẹ là tên ở nhà thôi.
Em gặp dì cứ gọi dì Hồng, gặp cậu cứ kêu cậu Hoàng là được rồi.”
Ngọc Lan vỡ lẽ “Ồ” một tiếng, ông bà ngoại và mấy người dì cậu đều cười tươi roi rói, chọc ghẹo Nguyên Triệt chưa gì đã bênh vợ chằm chặp như vậy rồi.
Dì cậu của Nguyên Triệt không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi, đại khái cậu út nhất cũng cách hắn khoảng mười tuổi.
Trong nhà ngoại đều sinh con cách một hai năm nên đối với họ, Nguyên Triệt cũng xem như cùng nhau lớn lên, nói năng cũng không khách sáo, cười đùa vô tư thoải mái.
Mấy người cười nói, ăn sáng uống cà phê, thời gian cũng qua mau, khoảng gần tám giờ ai cũng rời khỏi, bắt đầu công việc của ngày mới.
Dì năm là y tá, dì sáu chín mười và út đều có cửa hàng kinh doanh quần áo may sẵn, cậu tám phụ ông bà ngoại cắt quần áo giao hàng cho mấy dì, hiện giờ cũng đã kế thừa một mình làm chủ, còn lại cậu bảy làm cho thành phố, nghe nói chức vụ khá cao.
Mấy người đều có nhà riêng, chỉ có dì sáu chưa lập gia đình vẫn ở với ông bà ngoại, ngoài ra còn có gia đình của dì thứ chín ở đây.
Ngọc Lan rất ấn tượng với người dì này, có lẽ do cách ăn nói khôn khéo dễ đi vào lòng người, tính nết lại thân thiện dễ gần.
Ngọc Lan thấy dì chín này tỉ mỉ chăm sóc cho ông ngoại hơn hẳn những người khác, rõ ràng là một người con có hiếu sâu nặng.
Nghe nói dì dượng ở ngoài, sau khi ông ngoại bạo bệnh mới bảo chồng con dọn vào ở chung với ông bà để tiện bề chăm sóc.
Vậy là hôm nay, Ngọc Lan đã gặp được hơn một nửa gia đình bên ngoại của Nguyên Triệt rồi.
Ngoài ông bà ra, thì cô đã gặp được dì năm, dì sáu, cậu bảy, cậu tám, dì chín, dì mười và dì út.
Còn lại cậu hai nghe nói đã xuất gia hiện ở chùa thanh tu, dì tư và cậu út là giáo viên phải đến trường sớm nên chưa thấy xuất hiện.
Cả một ngày Ngọc Lan, Nguyên Triệt và ông bà Whaley vẫn ở nhà của ông bà ngoại.
Chạng vạng, khi mọi người đều họp mặt đông đủ một lần nữa để ăn liên hoan mừng đoàn tụ, thì số con cháu tụ về một chỗ làm cho Ngọc Lan cảm thấy hoa cả mắt.
Thomas nghe có mùi ngon cũng chạy đến tham gia nhậu nhẹt một phen.
Mặc dù chưa nhận thức được tất cả mọi người nhưng thấy Nguyên Triệt và ông bà Whaley vui vẻ ra mặt, Ngọc Lan cũng cảm thấy hân hoan.
Có lẽ đây chính là không khí gia đình ấm cúng mà cô vẫn thường ao ước chăng?
=== ===== Hoa Lan Nhỏ phát biểu ý kiến==== ====
Thật sự là có việc xin chụp hình chung đấy ạ, đây là kinh nghiệm xương máu của ta.
Hai vợ chồng đang đi công viên chơi thì có mấy cô gái chạy đến xin chụp hình với ông xã của ta.
Ta nhìn rất kỹ, ông xã của ta chả có đẹp trai gì ráo, sao lại có người muốn chụp chung chứ?
Đả kích hơn nữa...!tại sao không xin chụp hình với ta, mà lại là ông ấy??? O_O
Thật lạ....!thiện tai, thiện tai!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...