Nguyên Triệt đóng lại cửa phòng, kiên quyết không tắt đèn, sau đó từ tốn bước vài bước đến bên giường đơn của Ngọc Lan.
Mắt hắn nhìn cô một chút cũng không chớp, giống như thợ săn đang bận rộn đánh giá con mồi, tay cũng chậm rãi mở ra từng cái khuy trên áo sơ mi của hắn.
Trong lòng Ngọc Lan hồi hộp muốn chết, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, còn lật người nằm nghiêng trên giường, tay phải chống đỡ một bên trán, vừa kiêu kì vừa mạnh miệng nói: “Hầu hạ bổn cung không tốt, sau này không cho mưa móc nữa”.
Nguyên Triệt nhếch lông mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một lát cũng đừng có xin tha”.
Vừa dứt lời đã thấy bóng người trần trụi nhào lên trên giường nhỏ, bình thường vốn là một mình Ngọc Lan nằm cũng rất rộng rãi.
Đêm này có thêm hắn giống như là hai con cá mòi đóng hộp, thật sự là một chút khe hở cũng không có.
Hắn nhanh chóng bắt cô thoát ra áo đầm ngủ cotton, Ngọc Lan bị hơi lạnh của ban đêm làm rùng mình một cái, còn bị bàn tay hắn vuốt ve trên da thịt nhẵn nhụi của mình, da gà da vịt gì cũng nổi lên hết.
Da của cô cực kì mẫn cảm với sự ma sát, hắn đụng chạm một hồi cả người đều muốn đỏ như con tôm luộc.
Hắn giống như cũ yêu thích không rời hai quả đào tiên, vừa hôn vừa gặm cắn rất lâu mới chịu thôi.
Lúc hắn lưu luyến không rời mà buông ra, trên đó đã có chi chít ấn kí màu hồng, còn hai cái hột đào nho nhỏ cũng sừng sững đứng lên, giống như bị nhuộm qua thuốc màu, ánh lên màu đỏ sáng bóng hết sức mê hoặc.
Cô bị người ta thân ái điểm mẫn cảm, nhịn không được thở hổn hển, hai tay lóng ngóng không biết nên để đâu, cuối cùng liều mạng ôm lấy đầu của hắn, ngón tay còn lùa vào trong mái tóc được cắt tỉa gọn gàng.
Lúc cô bị mút đến điên loạn, mấy ngón tay muốn bấu chặt vào da đầu hắn, nhưng sức lực kia không làm cho đàn ông đau mà chỉ có cảm giác giống như được mát xa da đầu.
Hành động bất chợt như thế cũng có thể khiến cho người ta điên loạn.
Nguyên Triệt lần này hết khống chế nổi, nhanh chóng kéo xuống quần lót bằng ren của cô, đưa tay chuẩn xác ma sát tại cửa vào nho nhỏ đã thấy nơi đó ẩm ướt trơn trượt vô cùng.
Hắn hơi đắc thắng cười nhẹ, lại tỏ ra ngạc nhiên nói: “Sao lần này ướt nhanh như vậy, em xem đi cô bé này còn thành thật hơn em nhiều.
Còn nói không muốn anh ở lại?”
Ngọc Lan im thin thít chưa biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, đã thấy hắn nước chảy mây trôi đứng xuống sàn cạnh giường, hô biến ra mấy cái bao bì nho nhỏ hình vuông, còn không biết ngượng nhìn cô hỏi: “Em thích mùi nào? Ở đây có dâu, đào hoặc là chuối”.
“Anh nói gì vậy?”
“Em thích mùi gì, chọn nhanh đi anh sắp chịu không được”.
Cái đó, còn là loại có mùi vị, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết dùng để làm gì rồi.
Trên mặt Ngọc Lan hết đỏ lại xanh, tức giận giơ chân muốn đạp lên người hắn một cái, dĩ nhiên là bị hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, hắn nắm trong tay mắt cá chân của cô cũng không có ý định buông ra mà híp mắt nhìn cảnh xuân bên dưới.
Cô nằm trên giường toàn thân đều lộ ra trong không khí, lại bị hắn nắm lấy cổ chân giữ trên cao, cảnh tượng dâm mỹ như vậy còn không thể làm đàn ông sôi máu hay sao.
Đối phương còn đặc biệt là người yêu cô đến chết đi sống lại như vậy nữa.
Cho nên Nguyên Triệt thuận theo tiếng gọi của con tim, mặc kệ quăng bỏ hết áo chống đạn trên tay, bắt luôn một chân còn lại của cô ép cô vòng hai chân qua eo mình, đối với tiểu bằng hữu đã chào cờ từ lâu, một đường thẳng tiến về phía trước.
Ngọc Lan hoảng hồn khi hắn không trang bị mà tiến vào như vậy, nhưng mà không ngăn được binh lực hùng hậu của hắn, đành nhắm mắt làm ngơ để mặc hắn làm loạn.
Vấn đề này cô đã tìm hiểu trên mạng, hiện nay đang là thời kì an toàn, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tiểu bằng hữu của Nguyên Triệt vừa vào đường hầm nhỏ đã bắt đầu khám phá không ngừng, như muốn tìm hiểu mọi ngóc ngách trong đó.
Hắn thật thỏa mãn thở dài một hơi, cảm giác ấm áp chặt chẽ như vậy có ai mà không thật lòng yêu thích đây, giống như tìm lại được sự giao hòa của linh hồn lẫn thể xác mà hắn đã cất công đi tìm suốt mấy chục năm nay vậy.
Nguyên Triệt đưa đẩy một hồi thấy cô gái nhỏ nửa thân nằm trên giường, nửa thân dưới bị hắn quấn chặt giống như đang lơ lửng trên không trung, lại thấy cô chau mày nhắm mắt, hơi cắn môi, cảm giác không có sự thoải mái mà có chút thống khổ.
Hắn ngừng lại động tác, hơi cúi xuống nâng người cô lên, xoay chuyển một cái đã thấy cô ngồi trên đùi hắn mà hắn từ lúc nào đã ngồi xuống mép giường rồi.
Hai người từ đầu đến cuối vẫn là kết hợp chặt chẽ không rời.
Ngọc Lan bị bất ngờ mở to mắt, nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn thật sự rất khỏe nha.
“Không thoải mái à? Có đau không?”
Ngọc Lan lắc đầu, chỉ là động tác ra vào có chút đơn điệu hơn nữa chỉ mới làm vài lần nên có chút căng cứng không quen.
Cô còn đơn thuần cảm thấy mấy chuyện này thời gian đầu sẽ không mang đến một chút cảm giác nào khác ngoài trướng bụng và đau ê ẩm cả.
Chỉ có hành động mơn trớn vuốt ve của khúc dạo đầu mới thực sự đem đến cảm giác thăng hoa mà thôi.
Mấy lời như vậy cô cũng không có mặt dày mà nói ra với Nguyên Triệt.
Nhưng mà hắn giống như biết được tâm tư của cô nên tạm đình chiến, tướng sĩ hai bên vẫn là trong tư thế chiến đấu, nhưng hắn không thúc đẩy mà chỉ nhẹ nhàng cùng cô hôn môi một chút, lại vuốt ve những nơi mẫn cảm của cô, còn đặc biệt dùng cả hai lòng bàn tay cùng ngón cái xoa bóp hai bên đầu nhũ đỏ hồng, làm cho cô nhẹ thở ra, hai cánh tay cũng quàng lên cổ hắn.
Nguyên Triệt cúi đầu ngậm vào một hột đào nhỏ, rước lấy tiếng rên rỉ phong tình của người trong mộng.
Hắn càng hăng say mút lấy, sau khi thấy cô không ngừng lớn tiếng rên, tiểu tướng quân bên dưới mới bắt đầu thúc đẩy trở lại.
Ngọc Lan bị tấn công cả trên lẫn dưới, nhưng nhờ có hắn tạo hưng phấn với nhũ hoa nên cũng bắt đầu trở nên điên loạn.
Hai người đang dồn dập hít thở, mạnh mẽ luật động thì hành động của Nguyên Triệt bất chợt ngưng bặt.
Ngọc Lan còn chưa tỉnh lại, đưa mắt khó hiểu nhìn hắn.
Nguyên Triệt vẫn giữ chặt eo nhỏ của cô, đè thấp giọng nói: “Bạn em về”.
Cô hít vào một hơi, hai bàn tay bấu chặt vai hắn, một phần cánh tay tiếp xúc với khuôn ngực vạm vỡ của đàn ông, liếc mắt về phía cửa phòng ngủ, lắng tai nghe ngóng.
Sau đó cô thật sự nghe được tiếng Ngôn Ngôn đóng cửa chính, tiếp đó lại nghe thấy tiếng giày của cô ấy nện cộp cộp xuống sàn gỗ đi về phòng ngủ của chính mình.
Ngọc Lan hồi hộp đến nỗi không tự chủ làm cho hoa huy*t co thắt một cái.
Vẻ mặt Nguyên Triệt đột nhiên thay đổi, hắn nuốt nước bọt, gân xanh trên trán cũng muốn nổi lên.
Sau đó, đầy ác ý thúc mạnh lên trên một cái.
Ngọc Lan sợ run cả người, buộc miệng la một tiếng nhưng lại bị hắn nhanh tay bịt miệng lại.
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, hạ giọng nói: “Anh dám để Ngôn Ngôn biết chúng ta đang làm gì, em sẽ không nói chuyện với anh nữa”.
“Xe của anh đậu trước sân, cô ta còn không biết anh và em làm gì ở trong này à?”
Ngọc Lan nghĩ mình thật sự bị điên rồi nên mới không nghĩ đến chuyện này.
Trong lúc cô im lặng hắn lại đắc thắng thúc thêm mấy cái, giường ngủ bằng sắt rẻ tiền cũng minh họa ‘két két’ mấy tiếng.
Sao lúc nãy cô lại không nhận ra giường của cô cũng có thể tạo tiếng động chói tai như vậy chứ.
“Đừng… đừng ở trên giường nữa”.
Cô lắp bắp nói.
“Được, vậy xuống đất, làm tư thế mới”.
Ngôn Ngôn lúc này dường như tiến vào phòng tắm, sau đó tiếng nước chảy ào ào nhanh chóng xác định suy nghĩ của Ngọc Lan.
Nguyên Triệt vừa nói xong đã bế cô đứng dậy, thật sự quỳ ngồi trên thảm.
Hắn mím môi cười đến thật gian xảo còn bắt cô phải xoay người nửa nằm nửa quỳ, phía trước ngực tiếp xúc với gối mềm đặt trên sàn, chưa kịp chuẩn bị xong thì hắn đã rất đường đột tiến vào từ phía sau.
Ngọc Lan bị đau muốn la lên một tiếng nhưng sợ bị bạn thân nghe thấy chỉ có thể há miệng cắn vào gối mềm đang lót bên dưới thân mình.
Nguyên Triệt giống như càng thêm hưng phấn vừa kịch liệt vận động, vừa đưa tay vòng lên phía trước ngực cô, xoa nắn không ngừng hai gò núi đôi tròn trịa.
Có lẽ vì sợ bị nghe thấy nên có sự kích thích nhiều hơn hay không, Ngọc Lan không biết, nhưng cô biết rõ mình sắp không chịu được.
Cảm giác muốn lên đỉnh cô đã trải nghiệm qua rồi, hiện tại cô sắp không xong.
Tiếng động bên ngoài vẫn truyền vào tai hai người, còn có tiếng đóng cửa gỗ rầm rập một cái.
Ngọc Lan mặc kệ không thể trụ lại được nữa, kêu nhỏ một tiếng, ngã nằm lên trên thảm lót sàn, Nguyên Triệt ở phía sau mồ hôi đầy trán, hơi thở cũng hỗn loạn không chịu nổi, lại thúc thêm mấy chục cái mới căng cứng người rót vào bên trong cô gái tinh lực nóng bỏng của hắn.
Ngọc Lan cảm nhận bên trong dạ con co rút, lại có một dòng nước ấm nóng xối vào trong thân thể của mình, nhưng cũng mặc kệ.
Cô hiện giờ mệt đến nỗi ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Nguyên Triệt sau khi thỏa mãn đến tận cùng mới cười nhẹ một tiếng, ôm cô nằm lại trên giường, hắn cũng đi theo nằm xuống ôm hôn cô lại vuốt ve một hồi nữa.
Ngọc Lan nhăn mặt giơ tay nắm lại bàn tay to đang sờ soạn của hắn, sai khiến: “Anh mở tủ bàn học lấy khăn giấy ướt đến đây giùm em đi”.
Hắn lại hôn cô một cái mới đi lấy đồ, sau đó còn cẩn thận giúp cô lau dọn một chút.
Ngọc Lan xấu hổ đến đỏ mặt, chỉ là hắn kiên quyết không cho cô đụng tay, còn nói đêm nay là do hắn quyết định.
Cô không thể phản bác, chỉ có thể nũng nịu cầu xin nói: “Đêm nay một lần đủ rồi em mới đi làm về mệt lắm, ngày mai sẽ bù cho anh được không, please”.
“Hửm? Không được đâu nương nương, ta còn phải hầu hạ nàng thật tốt nữa, như vậy đã tính là gì đâu”.
“Anh đã làm rất tốt, tốt lắm luôn, không cần làm thêm nữa đâu.
Thật 100% đó”.
Cô nói xong còn quả quyết gật đầu một cái.
Nguyên Triệt thấy cô mặt mày nghiêm túc, phì cười: “Được rồi, làm như anh là Trụ Vương không bằng, mau ngủ đi”.
Bây giờ hắn đã biết Trụ Vương là nhân vật nào rồi.
Anh không phải, tuyệt đối không phải, Trụ Vương gặp anh còn phải tôn xưng anh là sư phụ luôn ấy chứ.
Kết quả, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ Ngọc Lan đã lôi kéo Nguyên Triệt, bảo hắn về nhà trước khi Ngôn Ngôn thức dậy.
Nguyên Triệt giả vờ nhắm mắt với tay ôm eo cô kéo lại để cô ngã lên người hắn, hai cánh tay chặt chẽ ôm eo cô giống như gối ôm vậy.
Ngọc Lan dùng ngón trỏ chỉ chỉ trên cánh tay của hắn, ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ gần sáu giờ sáng rồi đó, anh không đi về tập thể dục hả?”
Hắn cất giọng nói trầm trầm, như vẫn còn ngái ngủ đáp: “Anh cũng muốn tập thể dục buổi sáng lắm, chỉ sợ em không chịu phối hợp thôi”.
Cô hít vào một hơi, dùng tay bóp mũi hắn lại, ác độc nói: “Cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện đồi trụy, em thay mẹ anh bóp mũi cho anh chết luôn nè”.
“Mẹ anh nghĩ muốn có cháu nội trước khi anh qua đời đấy”.
Hắn đáp, bởi vì mũi không thông nên giọng nói kì quái thật buồn cười.
Ngọc Lan vừa muốn cười đã bị đảo khách thành chủ, lưng bị đặt xuống giường, mà con sói già háo sắc đã nằm lên trên người cô bắt đầu muốn thịt con mồi.
Giường sắt cũng không thua kém lại “két két két” kêu thêm mấy tiếng để phụ họa.
Nguyên Triệt rủa thầm một tiếng, mới dõng dạc tuyên bố: “Hôm nay đi đặt mua giường mới thôi, mua loại lớn và chắc chắn một chút”.
“Phòng của em nhỏ như cái lỗ mũi vậy mua giường lớn gì chứ, để vào rồi khi vào phòng chỉ bò lên giường thôi à, hết cả đường đi còn gì”.
“Em dọn lên phòng lớn phía trước ở đi”.
“Anh đóng tiền à?”
“Ừm”.
Ngọc Lan: “……….”
Cuối cùng, dù có người không muốn cũng bị bắt ép tập thể dục buổi sáng, kháng nghị thế nào cũng bị huấn luyện viên làm như mắt điếc tai ngơ, không nghe không thấy.
Mỗi tuần chỉ có một ngày chủ nhật được nghỉ ngơi, nhưng mà xem ra ngày cuối tuần này của cô trôi qua cũng không dễ dàng gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...