Nếu nói người làm cho Xử Nữ ân hận nhất, đó chính là Xà Phu!
Đúng vậy!
Mùa hè năm đó, anh còn nhớ rất rõ, Xà Phu của anh, đã khóc rất rất nhiều!
Xà Phu, xin lỗi em!
Nhưng ái tình là một thứ kì lạ, sẽ đến một ngày đang êm đềm nóng ấm bạn sẽ chợt thấy thật nhạt nhòa im ắng, cảm thấy nhạt nhẽo và không còn yêu nữa, cảm thấy muốn bỏ đi mọi thứ...
Xin lỗi em!
Anh biết mình đã làm em khóc, anh biết mình đã nói những lời cay nghiệt đáng buồn nhưng anh có thể nhẫn tâm tiếp tục cho em hy vọng vào một tình yêu đã tắt như thế này sao?
Anh không nỡ!
Em biết không? Tình yêu à một món quà của thượng đế dành cho con người để làm cho con người hạnh phúc, nhưng đôi khi, nó cũng là nỗi đau trí mạng khi yêu nhau bên nhau và quên nhau!
Phải, anh đã quên, hay chính xác hơn, tình yêu trong anh đã chết. Như việc em ăn một cốc kem ngon, sau khi ăn xong, cái còn trong em là sự thưởng ngoạn và tâm đắc. Ngoài ra, không còn gì nữa!
Sau khi chia tay, anh đã đi!
Anh biết, mình còn nhớ em nhiều lắm. Nhưng anh cũng biết mình không còn yêu em nhiều nữa. Hay đúng hơn, giữa chúng ta, căn bản không có cái gọi là tình yêu!
Chỉ là sự yêu thích của tuổi học trò, chỉ là sự chiếm hữu của trẻ con nhóc tì, chỉ là sự mê muội thoáng qua!
Tất cả, chỉ là như thế!
Hết rồi Xà Phu à! Cảm tình của chúng ta và sự ngọt ngào tuổi học trò đó...
Tất cả, đã kết thúc!
Mùa hè năm đó, không như mọi người, Xử Nữ không học đại học. Anh đi rong ruổi khắp nơi, hay chính xác hơn, anh học, học từ đời!
Xử Nữ thích nấu ăn, nghe con gái quá ha? Nhưng anh quả thật yêu quý nó!
Món ăn miền bắc miền nam rồi miền trung chốn tây... những món ăn làm nên xúc cảm...
Xử Nữ học nghề, của một đầu bếp già. Ông ta vào thời điểm thu nhận anh cũng đã non chừng bảy mươi tuổi nhưng khả năng nấu ăn là tuyệt đối vô biên!
Và...
Ông ta có một người cháu gái!
Bảo Bình!
Vào thời điểm Xử Nữ đến, Bảo Bình mới sáu tuổi, là cô nhóc chạy nhảy quanh ông vòi kẹo. Rất yêu trẻ con, Xử Nữ vô cùng cưng chiều cô nhóc ấy, ngay lập tức hóa thân thành ông bố trẻ mà 'nhẫn tâm' đem keo dán con gái nhỏ nhà người khác bên mình cả ngày dài!
Vâng! Thật là vô lương tâm O_O
Mười hai năm sau!
“Chú! Bảo Bình muốn kẹo kẹo!”- Bảo Bình nhảy chồm lại phía người đàn ông đang cặm cụi làm việc.
“Bình! Thứ nhất: cháu đã lớn rồi, đến tuổi thiếu nữ, nên ăn uống hợp lý cho vừa đẹp người lại tốt cho sức khỏe
Thứ hai: kẹo kẹo? Món này vốn dĩ không tồn tại và chú thật không ủng hộ việc cháu cứ hơi chút là Bình nhi rồi cái gì mà Bình Bình, a,nga các kiểu! Cháu....”
“Chú~~ cháu đói rồi!”- chú Xử Nữ mà càm ràm họa may có tới mai mới xong mất!
“Ồ! Đợi chú một chút!”- Xử Nữ làm vội các bước cuối cùng, trưng bày lên khay một- món- ăn- sáng- hoàn- hảo.
Nhìn Bảo Bình ăn ngốn tỏ vẻ thõa mãn, Xử Nữ cười hài lòng. Ừm, trông ổn lắm!
Bảo Bình năm nay mười tám tuổi, trông có chút béo nhưng nhờ Xử Nữ từ nhỏ đã dưỡng kĩ như bưng, cô tuy có da thịt nhưng đảm bảo trông da dẻ mịn màng, mắt sáng môi đỏ tóc mượt.
Cái đó người ta gọi là nuôi dưỡng từ bên trong.
“Chú Xử Nữ, trưa nay Bảo Bình muốn ăn gà chiên coca!”
“Được!”-trong lòng tự nhủ phải thêm ít rau cá cho có chất.
“Tối con muốn uống cái gì đó ngọt ngọt!”
“Được!”-uhmm.... nha đam đường phèn, không tệ! Hay là sữa chua hoa quả đây? Cũng ngọt bổ!
“Chú là tốt nhất!”
“Ngoan! Cho nên sau này không được bỏ chú nghe không?”
“Vâng ạ!”- Bảo Bình ngây thơ vâng dạ. Thật ra con bé có chút ngây thơ dễ dụ. Tại vì điểm ấy ba mẹ con bé luôn lo con gái nhỏ bị dụ mất mà không chú ý rằng, cái người 'chú ngụy học trò' của ông Bảo Bình mang tiếng dang tay nuôi dạy cho con bé lanh lợi hơn, lại có một âm mưu sâu xa khác!
Nhìn con bé con đang cười, Xử Nữ cảm thấy thì ra cảm giác nuôi vợ từ nhỏ cũng không tệ!
Bảo Bình... ha ha ha
Cô nhóc, em tốt nhất nên mau mau lớn lên đi! ( không liên quan nhưng có ai thấy câu này 'quen quen' không?:v)
Xử Nữ tính toán một chút, thu dọn lại bếp núc. Anh đang nghĩ một thực đơn trong đầu cho cô bé nhỏ của mình thì điện thoại reo, một âm rung dài cắt ngang suy nghĩ của anh!
Là Xử Nhi!
“Anh nghe!”
“Anh hai!”
“Ừ!... có gì không? Không có là anh cúp đấy!”
“Anh hai, mẹ... sắp tới!”
“Tại sao?”- Xử Nữ ngẩn người.
“Còn hỏi? Không phải tại anh sao? Anh xem anh đã ba mươi rồi! Chị Thiên Trà đã muốn sinh thêm đứa thứ hai, anh Song Ngư thì có con học cấp một luôn rồi! Còn anh...”
“Anh mới ba mươi, không vội!”- với lại đợi Bảo Bình thêm vài năm nữa, anh nhất định sẽ ăn sạch hưởng đủ cái gọi là phúc lợi đó
“Nhưng... mẹ kì này có vẻ rất...”
“Cứ để cho anh!”
“Anh hai, cẩn thận một chút!”
“Đồng ý!”
Tắt điện thoại, Xử Nữ mỉm cười. Mẹ là muốn gặp con dâu sớm một chút phải không? Nôn nóng?
“Alô, Bảo Bình hả, hôm nay nhà ta có khách... ừm, cháu có thể về sớm được không? Ừ, vắng tạm một ngày đi! Về nhé, có việc đấy!”
Trước khi gặp mẹ chồng, anh cũng nên giúp con dâu chăm chút chứ nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...