Úy Trác Dương sẵn lòng tiếp nhận công việc của xưởng sữa bột, lão Chu quả là thở dài nhẹ nhõm một hơi, quá quen cuộc sống nông dân rồi, anh nào còn sẵn lòng đi quản cái chuyện phiền toái này, từ xây nhà xưởng tới đưa vào sản xuất, bao nhiêu chuyện thượng vàng hạ cám, hơn nữa hiện tại ngành sản xuất chế phẩm sữa trong nước quản lý tới đặc biệt nghiêm, xưởng sữa bột cũng không phải nói mở là có thể mở.
Bên Úy Trác Dương, ở lại Ngưu Vương trang mấy ngày, gã liền mang một ít trái cây tươi mới của Ngưu Vương trang đi về nhà.
Sau khi trở về ngoại trừ chuyện bên công ty phải xử lý, công tác của cha mẹ già nhà gã cũng phải làm, hai ông bà này khiến con cháu rất yên tâm, bình thường liền không trói buộc gã lắm, đối gã đứa con trai này cũng không yêu cầu nhiều lắm, cực kỳ khai sáng, chỉ cần không thương thiên hại lí, chỉ cần không trái pháp luật loạn kỉ cương, cái khác đều tùy ý gã.
Nhưng dù sao gã cũng là con trai độc đinh trong nhà, lần này đi trấn Thủy Ngưu, muốn kinh doanh xưởng sữa bột, khẳng định cũng phải hao phí không ít tâm tư và sức lực, bình thường hẳn là không có thời gian trở về thăm hỏi bọn họ, ông bà lão nếu có thể bằng lòng đi trấn Thủy Ngưu cùng gã này tự nhiên là tốt nhất.
Mới đầu nói tới phải chuyển nhà, trong lòng ông bà lão còn có chút không muốn, tuy rằng trấn Thủy Ngưu tốt, tuy rằng đồ trên Ngưu Vương trang ăn ngon, nhưng này dù sao không phải nhà chính mình, bọn họ sống ở căn nhà này đã mấy chục năm rồi, một cái bàn một cái ghế thậm chí ngay cả một viên gạch men trong căn nhà này, đều ghi lại từng tí một vết tích bao năm nay của bọn họ.
Úy Trác Dương cũng không ép buộc: “Cũng không nhất định thế nào cũng phải chuyển nhà, đợi lần tới lúc con qua đó, cha mẹ đi qua cùng con xem một chút, coi như là du lịch cũng được”.
“Lát nữa bên công ty con có chút việc, con đi ra ngoài trước một chút, đúng rồi, máy chụp hình này, con chụp mấy tấm hình về, còn quay video, cha mẹ xem xem”. Máy chụp hình này chính là lúc Úy Trác Dương đi ra ngoài bà lão bảo gã mang đi, nói là để gã chụp chút hình của Ngưu Vương trang mang về.
Chờ một lát sau khi Úy Trác Dương đi rồi, hai ông bà ngồi ở trên sô pha bắt đầu xem hình.
“Ôi chao! Con trâu này nhưng thật đủ tinh thần”.
“Một chân có thể đều đạp đuôi xe của Trác Dương lõm vào, này còn có thể không tinh thần?”.
“Sẽ không có nguy hiểm chứ?”.
“Không thể, bà xem người tới người đi trên đường nè”.
“Này còn có người câu cá nữa, không phải ông thích câu cá nhất sao?”.
“Liền một con suối nhỏ cạn như vậy, có thể câu được cá gì chứ?”.
“Sao ông biết không câu được cá chứ? Ông xem nhiều người như vậy mà, nhưng lại không cần trả tiền, ông tính coi hiện tại chính mình mỗi tháng tốn tiền ở hồ câu liền có bao nhiêu hả, hơn nữa mớ cá đó lại không thể ăn, một cỗ mùi đất, bảo ông đừng mua ông không nghe, lén thả lại không phải liền được à?”.
“Miệng cá đều câu rách rồi, lại thả vào lại, này không phải thiếu đạo đức à, hơn nữa sao bà biết chỗ bọn họ liền không thu tiền hả?”.
“Này khẳng định không thể thu tiền nha, một con suối dài bấy nhiêu đó, đều là dân bản xứ, ai có thể thu tiền này hả?”.
“Này nhưng nói không chính xác rồi, hồ nước trong công viên XX thành phố chúng ta không đều thành hồ câu rồi?”.
“Ông cái ông già này sao cứ tranh cãi hoài vậy?”.
“Tôi đây là đang nói giảng đạo lý với bà”.
“Ông nói đạo lý cái rắm ấy, tôi gọi điện thoại hỏi con trai”.
Bên này Úy Trác Dương đang cùng phó tổng giám đốc trao đổi sau này công ty cho anh ta quản lý, hàng năm lợi nhuận được bao nhiêu, liền chia bấy nhiêu hoa hồng cho anh ta vân vân, bên kia cha mẹ già nhà gã liền gọi điện thoại tới, ầm ĩ hỏi gã câu cá trên trấn Thủy Ngưu có thu tiền hay không.
“Trác Dương à! Mẹ thật là cạn lời với cha con rồi, con nói với ông ấy đi, câu cá tại trấn Thủy Ngưu có phải trả tiền hay không?”.
“Bà cái bà già này, con nó đang bận mà, bà ầm ĩ vớ vẩn cái gì?”.
“Tôi liền hỏi một chút, không làm lỡ bao nhiêu thời gian của nó cả, ông đừng xen mồm, Trác Dương à, con liền nói một chút với cha con, bên bọn họ câu cá phải trả tiền hay không?”.
“Chuyện lớn bằng cái rắm, bà còn nhất quyết phải gọi điện thoại, con nó đang thảo luận công việc đó”.
“Không sao ạ, con đang ở cùng lão Hoàng ạ, không người ngoài”. Úy Trác Dương áy náy cười cười đối người đàn ông trung niên đối diện gã: “Bên bọn họ câu cá không cần trả tiền”.
“Thấy chưa? Chuyện rõ như ban ngày”. Bà lão đắc ý nói.
“Được rồi được rồi, nói xong liền cúp điện thoại đi”. Ông lão bảo bà lão.
“Mấy ngày nữa chúng ta đi trấn Thủy Ngưu, cha có thể mang theo cần câu, chỗ bọn họ nhiều nhất chính là cá chép cá diếc, nghe nói năm nay còn có không ít cá bỗng khe suối, cũng có người câu được cá bạc và cá vảy mảnh, đầu xuân năm nay rất nhiều người thả cá giống vào trong con suối, nếu cha mẹ qua đó, cũng thả một chút theo, sau này liền thoải mái đi câu”. Úy Trác Dương vẫn là mong muốn để cha mẹ nhà mình đi ra ngoài nhiều một chút.
cá bạc
cá vảy mỏng
Ông lão sau khi nói điện thoại xong, liền thu dọn dụng cụ câu cá bảo bối của ông, ông lão này không có đam mê gì, liền sẵn lòng dùng tiền tại bên trên mấy thứ này, còn chạy theo mô đen, bên ngoài thịnh hành cần câu gì, ông liền đều phải mua theo, có đôi khi mua về lại không thích dùng, liền cất trong góc nhà, mấy năm nay càng mua càng nhiều, đống trang bị linh tinh của ông chất một đống lớn, đều đủ mở một tiệm bán đồ câu cá rồi.
Bên này hình mới vừa xem mấy tấm, bà lão dứt khoát cắm thẻ nhớ máy chụp lên TV nhà bọn họ, xem từng tấm một, ông lão ngồi bên cạnh lau cần câu bảo bối cảu ông, vừa lau vừa xem, lát sau Úy Trác Dương trở về rồi, hai người bọn họ liền đuổi theo hỏi cái này hỏi cái kia.
“Bây giờ sao còn có người phơi nắng phân trâu ở bên đường vậy?”.
“Phơi nắng bán lấy tiền, một gói bự mười tệ”.
“Thối hay không?”.
“Con lái xe lướt qua bên cạnh, không thóii, chính là có một mùi phân trâu”.
“Ái chà, thật tốt, này còn có thể lấy tiền”.
“Vùng bọn họ cực kỳ sạch sẽ, con xem nước bên trong con suối nhỏ này trong veo biết bao!”.
“Hoa màu cũng tươi tốt”.
“Ái chà, còn có hòa thượng nữa”.
“Xe trâu này cực kỳ thú vị, rất mắc hả?”.
“Một lần hai tệ, làm thẻ ngược lại giảm giá 30%”.
“Rẻ như vậy!”.
“Chiếu video xem xem”.
“Lão Chu! Lão Chu! Ha ha ha ha……”.
“Lão Chu lão Chu của bọn họ là gọi ai vậy?”.
“La Mông ạ”.
Quả nhiên, hình ảnh vừa chuyển, liền quay tới chỗ La Mông, chỉ thấy anh mặc quần cộc mang dép lê nhựa, đang ngồi xổm dưới hành lang gặm dưa hấu, ăn tới miệng nước dưa hấu, thấy Úy Trác Dương dùng cameras quay anh, còn nhếch miệng cười cười đối ống kính, lộ ra một miệng răng trắng.
“La Mông này a!”.
“Nhìn kiểu gì cũng còn trẻ hơn so với trước đó vậy?”.
“Hắc, ngược lại đen chút, nhìn da cực kỳ mượt, này đều ba mươi tuổi rồi, nhìn qua như mới vừa tốt nghiệp đại học vậy”.
“Vùng bọn họ dưỡng người”. Úy Trác Dương nói, già nhanh không phải lỗi của gã, trách liền trách khí hậu vùng bọn gã không tốt không dưỡng người.
“Mau nhìn mau nhìn! Người đó là ai! Lớn tuổi như vậy, còn gánh một quang gánh nặng như vậy!”.
“Người đó là cha La Mông”.
“Cha cậu ta à, không kém mấy tuổi so với cha con đâu nhỉ?”.
“La Mông còn để cha cậu ta làm việc giúp cậu ta à, cái cậu này, chính mình còn ngồi xổm gặm dưa hấu nữa!”.
“Cha, cha thả xuống đi, con chở cha đi cho”. Trong video, lúc này La Mông cũng nói chuyện.
“Đưa đón cái gì? Lúc này mới mấy bước đường, cha và mẹ con đi liền được rồi, lát nữa tới ven đường chờ đi xe trâu, con làm việc của con đi”.
“Con chở cha tới ven đường”.
“Lão tử còn có thể nhúc nhích mà, lúc này mới bao nhiêu đồ đạc chớ?”. Hiện tại trên người ông La còn có một cỗ sức lực, gánh cái quang gánh chưa tới trăm cân là chuyện nhỏ, bực mình nhất là bọn La Mông cẩn thận từng li từng tí như vậy, giống như lúc này ông đã bảy tám mươi tuổi rồi.
“Ông lão này còn tự mình trồng trọt đó ạ, lúc nông nhàn liền cùng vợ ông tới chỗ bọn La Mông làm chút bánh quy đăng lên mạng bán, nghe nói buôn bán đặc biệt tốt, lúc này là muốn gánh một gánh bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh tới trấn trên thăm hỏi những người già neo đơn”. Úy Trác Dương rất khâm phục ông La, liền một cái quang gánh của ông, rất nhiều thanh niên cũng đều chưa hẳn gánh nổi.
“Ông lão này thân thể đủ cường tráng a!”. Cha của Úy Trác Dương cũng hâm mộ.
“Thân thể người làm ruộng trong làng đều tốt, ngày trước làng chúng ta có ông lão hơn tám mươi tuổi, còn có thể xuống ruộng làm việc đó”. Mẹ Úy Trác Dương nói.
Người một nhà nhà này xem trò chuyện trong video, bất tri bất giác đêm liền sâu rồi, mấy ngày sau, ban ngày lúc Úy Trác Dương đi ra ngoài đi làm, ông bà lão rãnh rỗi còn sẽ lấy thẻ nhớ của máy chụp hình ra cắm cắm lên TV xe một chút, càng xem lại càng thiếu kiên nhẫn, sau đó bọn họ dứt khoát liền hối thúc Úy Trác Dương.
“Bên công ty còn có bao nhiêu công chuyện chưa bàn giao hả? Cha và mẹ con đã sớm thu dọn đồ đạc xong rồi”.
Lúc người một nhà bọn họ lái xe lên Ngưu Vương trang, lão Chu đang hái dưa hấu ở trên núi, năm nay trên Ngưu Vương trang trồng nhiều dưa hấu, mỗi ngày đều có rất nhiều rất nhiều dưa hấu chín, nếu hái trễ, liền sẽ chín quá……
“Gâu gâu!”. Trên sườn núi thỉnh thoảng truyền tới thanh âm chó sủa, ở trên Ngưu Vương trang hái dưa hấu cũng là một chuyện khá bớt sức, chỗ nào có chó sủa, bọn họ liền tới chỗ đó hái, cho dù cỏ dại cao tới đâu, cũng tuyệt đối không cần lo lắng sẽ bỏ sót một trái dưa hấu nào.
Nghe nói mấy người Úy Trác Dương tới rồi, lão Chu chở một xe ba bánh dưa hấu, chậm rãi từ trên sườn núi xuống dưới, trong thùng xe ba bánh lót một lớp rơm rất dày, đề phòng dưa hấu bị lắc lư mà bể hư mất.
“Chú, dì, đi đường mệt quá rồi ạ? Cháu bổ một trái dưa hấu cho hai người nhé”.
“Không vội, không vội”. Mẹ Úy Trác Dương vội vàng xua tay.
“La Mông à, hiện tại cháu sống thật quá thư thái nha!”. Cha Úy vừa mới nhìn một vòng quanh viện tử, tận mắt nhìn thấy, chính là khác với bên trong tấm hình, một cái viện tử lớn như vầy, gạch xanh ngói đen, thật đúng là khí phái, trong viện tử nhân khí lại dồi dào, làm đậu hủ hấp bánh bao chay, phơi nắng hạt dậu rang hạt dưa, cực kỳ náo nhiệt, khiến người ta nhìn liền cảm thấy trong lòng đặc biệt kiên định.
“Cuộc sống đó là thư thái hơn so với trước kia”. La Mông ôm ra một trái dưa hấu lớn từ trong cái thùng gỗ lớn đựng nước lạnh để dưới hành lang, đặt ở trên cái bàn vuông bên cạnh, lại cầm con dao bổ dưa hấu trên bàn qua bên thùng gỗ rửa sạch, chỉ thấy anh mới vừa đặt dao bổ dưa đè lên trái dưa hấu một cái, chợt nghe tới một tiếng vang nhỏ, trái dưa hấu lớn đó liền nứt ra rồi.
“Dưa hấu của nhà các cháu là ăn ngon, dưa hấu ta ăn bên ngoài ngọt là ngọt, chính là không đúng vị”. Mấy năm nay ông Úy bà Úy ăn nhiều dưa hấu của Ngưu Vương trang, miệng đều bị nuôi kén chọn rồi.
“Dưa hấu không đúng vị nhưng đừng ăn, ăn nhiều không có lợi đối thân thể, chú xem màu trắng này, đặc biệt là trong trắng còn xen chút vàng, tốt nhất liền đừng ăn, còn có cùi trắng này không đủ trắng, này đều có vấn đề, các chú xem dưa hấu nhà cháu này, trắng là trắng, đỏ là đỏ, trồng ra từ trong ruộng không bị động tay chân qua chính là hình dáng này”. La Mông vừa nói, vừa lưu loát bổ dưa hấu thành từng miếng, bê đưa cho cha Úy mẹ Úy ăn, Úy Trác Dương liền bảo gã ta tự lấy, dù sao tên này cũng không thể khách sáo cùng anh.
“Ài, người bây giờ không có lương tâm đâu”. Đều là người cha mẹ nuôi lớn, các thứ vào miệng, những người đó làm sao liền xuống tay được chứ?
“Năm nay thu hoạch tốt chứ?”. Phương diện việc đồng áng, cha Úy cũng là không hiểu, suy nghĩ nửa ngày, liền hỏi ra một câu như vậy.
“Rất tốt ạ, trong mùa xuân lượng mưa dồi dào, thời gian này thời tiết lại tốt, năm nay dưa hấu lớn tới đặc biệt tốt, đám dưa hấu nhà cháu thế nào ạ, vừa giòn lại ngọt phải không ạ?”. Lúc này lão Chu cũng không than khóc rồi, lúc này anh chính là muốn lôi kéo Úy Trác Dương cùng nhau làm sự nghiệp, biến thành thê thảm xui xẻo, cha mẹ người ta có thể yên tâm sao?
Lúc này lại có một người tuổi còn trẻ chở một xe ba bánh dưa hấu vào sân, liền dừng bên cạnh cái xe ba bánh lão Chu mới đậu, xuống xe ôm một trái dưa hấu, liền bê vào trong nhà kho bên cạnh.
Cha Úy mẹ Úy tò mò, ăn xong một miếng dưa hấu cũng qua đó xem, vào nhà kho, liền nhìn tới bên trong chất một đống dưa hấu sọc bự, giống dưa hấu của nhà lão Chu đều là giống này, một trái dưa hấu rất bự có thể có hai ba mươi cân, sức lực hơi nhỏ một chút, ở trên đường mua một trái dưa hấu như vậy, muốn ôm về nhà đều đi không nổi.
“Nhiều dưa hấu như vậy? Cháu đều bán đi đâu nha?”. Mẹ Úy hỏi La Mông.
“Bán rất chạy ạ, mỗi ngày chở một đám tới trong thành phố, chở một đám tới bên Hồng Công, cũng liền không còn lại bao nhiêu, siêu thị nhà bọn cháu cũng không đủ bán, cả buổi sáng liền hái về nhiều như vậy, sẩm tối còn phải đi lên núi xem xem, có chín rồi, nhanh chóng hái về”. Đám dưa hấu này nếu không lo không bán ra được, tiền vào tay đó là rất nhanh, chính là không thể liền trồng liên tục, trồng dưa hấu coi trọng ba năm luân canh một lần, lão Chu suy nghĩ, sang năm muốn trồng nhiều chút tại trên sườn núi bên làng Thượng Thủy.
“Đám này đều là sáng nay hái về?”. Cha Úy mẹ Úy có chút giật mình, một cái nhà kho dưa hấu này, bọn họ còn tưởng rằng là sản lượng của mấy ngày đó, không nghĩ tới nửa ngày có thể hái về nhiều như vậy, La Mông này rốt cục trồng bao nhiêu dưa hấu.
“Dạ, dưa hấu bọn cháu trồng trên núi khá nhiều, chờ lát nữa nắng bớt gắt, dẫn chú dì đi nhìn một cái”.
Thời gian nói chuyện, nhóm chó lớn nhó nhỏ trên Ngưu Vương trang cũng đều trở về viện tử rồi, bây giờ công tác hái dưa hấu hoàn thành rồi, chúng nó tới đây nhận tiền lương.
“A ô a ô…..”. Đại Bảo dùng cái chân lông xù của nó lay lay một trái dưa hấu lớn trong nhà kho, vừa lay còn vừa a ô đối lão Chu.
“Được rồi, mới nãy tao mới bổ một trái, giờ liền đừng chọn nữa”.
“A ô a ô……”. Cằm của Đại Bảo gác lên mặt trên trái dưa hấu lớn, nằm sấp tại chỗ không nhúc nhích.
Lão Chu đi qua, một cái tát vỗ lên trên ót nó: “Để dành lại cho mày, được rồi chứ?”.
“Gâu!”. Đại Bảo vui vẻ vẫy vẫy đuôi, cái lưỡi bự thè dài ra.
Lão Chu bê trái dưa hấu của nó qua bên cái góc đối diện cánh cửa nhà kho để đó, bên đó lúc này đều để không, đặt một trái dưa hấu như vậy, người bình thường tại dưới tình huống không biết, bình thường đều là sẽ không động tới trái dưa hấu bị để lẻ loi một mình này.
“A ô…..”. Đại Bảo vây quanh trái dưa hấu đó nhìn nhìn, không yên tâm lắm, lại dùng móng vuốt cào nhẹ lên mặt trên một chút, nhẹ nhàng, sợ dùng sức một cái, dưa hấu liền nứt ra, dưa hấu mới hái về tại dưới mặt trời mang theo hơi nóng đó, bây giờ nứt rồi nhưng ăn không ngon đâu.
“Được rồi, ký hiệu cũng làm rồi, ăn dưa hấu đi”. Đối với lòng dạ hẹp hòi của con chó nhà mình, lão Chu cảm thấy có chút tức cười, đều là dưa hấu, khác biệt của dưa hấu này và dưa hấu kia lại có thể có bao nhiêu lớn, người bình thường ai sẽ tranh cướp cùng nó?
Lát sau cha Úy mẹ Úy nhanh chân tới xem căn hộ nhà bọn họ, có cái gì muốn mua, mua cho sớm, lúc này sắc trời còn sớm mà, quét dọn một chút, nói không chừng tối nay có thể dọn vào ở rồi.
Trước đó lúc La Mông và Úy Trác Dương hùn vốn mở nhà máy, cũng được hai vợ chồng này chăm sóc không ít, ngày lễ ngày tết, bọn họ liền vẫn gọi La Mông tới nhà ăn cơm, lúc này hai người bọn họ tới đây, anh như thế nào đều phải dốc hết sức làm một chủ nhà tốt, gọi một cú điện thoại cho Tiếu Thụ Lâm, La Mông liền bận việc cùng một nhà ba người này.
Cha Úy mẹ Úy định sống cùng Úy Trác Dương, lúc này La Mông phân căn hộ cho bọn họ cũng không nhỏ, thiết kế lại hợp lý, nhìn qua không gian rất trống trải, con trai lại là độc thân, ông bà lão sống cùng con, trong sinh hoạt còn có thể chăm sóc chút, ít nhất ba bữa cơm có thể đúng giờ ăn.
Hai ông bà tại trong nhà quét dọn căn hộ mới, La Mông và Úy Trác Dương liền lái xe đi Vĩnh Thanh mua đồ dùng sinh hoạt và gia dụng đồ điện linh tinh, hai người lái hai chiếc xe đi xuống, lại chất đầy hai xe đồ đạc trở về, chờ đều bố trí tốt mấy thứ này, trời đều đã tối đen rồi.
Nói tới bên Ngưu Vương trang.
Chiều hôm nay Tiếu Thụ Lâm đón Bé Khỉ tan học, vừa khéo hôm sau cuối tuần, La Mĩ Tuệ La Mĩ Linh cũng quấn lấy La Hồng Phượng đòi tới Ngưu Vương trang chơi, bọn nó và Bé Khỉ hẹn lát nữa cùng nhau đi hái đào rồi, nhưng mà tại trước đó, bọn nó phải ăn mấy miếng dưa hấu trước đã.
Lúc này dưa hấu trong nhà kho đã ít đi một chút, hàng của ông chủ Đoạn đã chở đi rồi, hàng của bên siêu thị cũng chở đi rồi, bên Cực Vị lâu lại phải chờ tới sáng mai mới có thể tới đây chở hàng đi.
Tới khi đó nếu không đủ số, sáng mai lão Chu còn phải xuống ruộng hái mấy trái góp đủ số cho gã ta, từ sau lúc hai người Mã Từ Quân và Đoạn Gia Thụ đối địch, hai người này liền đều trở nên giương cung bạt kiếm, ngày mai nếu thiếu Mã Từ Quân mấy trái dưa hấu, gã khẳng định lại đuổi theo lão Chu hỏi: thế nào? Có phải thằng chắt họ Đoàn kia lại thêm đơn đặt hàng phải không?
Mấy đứa bé nói muốn ăn dưa hấu, Tiếu Thụ Lâm liền vào nhà kho bê ra cho bọn nó, mở cửa đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chỗ cái góc đối diện đặt một trái dưa hấu, gã đi qua xem xem, thấy bên trên có một dấu móng vuốt nhất thời liền hiểu rồi.
Bất kể là bên Mã Từ Quân, hay là bên Đoạn Gia Thụ, đều rất quy mao*, loại dưa hấu mang dấu móng vuốt này, bọn họ nói cái gì đều là sẽ không nhận, cho dù là trấn trên, người ta tốn hơn mười tệ mua một trái dưa hấu, cũng không thích phải chọn cái loại mang dấu móng vuốt này. Nói trắng ra là, trái dưa hấu này chính là sản phẩm lỗi, chỉ có thể tự mình dùng.
*quy mao: chỉ những người vô cùng soi mói, dù chỉ một lỗi nhỏ cũng quyết tâm soi ra cho bằng được.
Chờ lúc một sân người ăn trái dưa hấu lớn này chỉ còn lại có vỏ dưa hấu, bọn Nha Nha, Đại Bảo đi theo một đám người cuối cùng của hôm nay lên núi hái dưa hấu trở về rồi, vừa về liền chạy đi vào trong cái nhà kho kia, kết quả chào đón chúng nó, cũng chỉ có một cái góc kho trống rỗng.
“A ô a ô a ô!!!”.