Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Về tới nhà, Lý Duy ở phòng tắm dưới lầu tắm rửa một cái. Sau khi tắm xong vẫn mặc một cái quần sọt mang dép lê ra ngoài, vừa ra tới bên ngoài liền thấy một cảnh thiếu chút nữa khiến cho hắn phải té quỳ.
Nguyên Thiếu Lăng chẳng biết đã thay đồ từ lúc nào, hiện tại mặc nguyên một cái váy nữ liền thân, màu đỏ, trang điểm nhạt, đeo mái tóc giả dài, đang ngồi trên sofa lật xem tạp chí.
Đầu óc của Lý Duy không chịu nổi cảnh trước mắt, hét lớn; “Nguyên Thiếu Lăng! Anh con mẹ nó là chuyển giới hả?” Kêu xong đột nhiên hiểu rõ được sự hồ nghi trong lòng, hiểu được lý do vì sao Nguyên Thiếu Lăng lại bảo hắn sau này nhất định bị tổn thương, lẽ nào chính vì cái bí mật này?
Đối phương vốn đang nghiêm túc đọc tạp chí, bị hắn đột nhiên hô lớn như thế có chút giật mình buông tay, khiến cho cuốn tạp chí từ trên đầu gối rớt xuống mặt sàn.
“Nguyên Thiếu Lăng” ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Duy, gương mặt Lý Duy đầy sự khủng hoảng. “Nguyên Thiếu Lăng” đột nhiên hiểu ra được gì đó, chợt thay đổi nét mặt cho Lý Duy một nụ cười quyến rũ, còn ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn.
“Lại đây.” Người đó dùng khẩu hình miệng nói với hắn.
Lý Duy lại lui về sau vài bước. Hắn có thể tiếp nhận việc mình thích đàn ông, nhưng hắn không thể chấp nhận được việc đối phương vừa là nam vừa là nữ.
Hành vi của Lý Duy khiến cho “Nguyên Thiếu Lăng” không vui, người đó tức giận nhìn hắn, nhưng giữa khuôn mặt lại mang nét hờn dỗi, cái biểu cảm thể hiện một cách tự nhiên tới vậy làm thế nào một người đàn ông lại làm được vậy hả? Huống chi Nguyên Thiếu Lăng còn là một người đàn ông 3 không.
Mà ngay lúc hắn đang lo sợ nghi hoặc, thì trên đỉnh đầu của mình chợt phát ra tiếng của một người đàn ông: “Chỉ số thông minh của cậu thấp tới vậy sao? Chẳng lẽ không nhận ra được người đó có phải tôi hay không sao?”
Thanh âm kia làm hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy gì? Thấy người thanh niên mà hắn vừa mới quen tối hôm qua đang đứng ở sau hàng rào bảo hộ của cầu thang xoay vòng. Nguyên Thiếu Lăng vẫn còn đang mặc bộ áo sơ mi trắng mà hồi sáng anh mặc, không có mang tóc giả, cũng không mặc váy hay nâng ngực, đích thị là Nguyên Thiếu Lăng đàn ông 100%.
Nhưng điều đó càng khiến hắn thêm kinh ngạc.
“Anh là Nguyên Thiếu Lăng. Vậy người này là ai?” Lý Duy chỉ vào Nguyên Thiếu Lăng mặc đồ nữ đứng bên sofa, đột nhiên phát hiện đối phương kỳ thực thấp hơn Nguyên Thiếu Lăng nhiều, nhỏ gầy hơn nhiều, vậy hẳn là — một cô gái thứ thiệt.
“…”
Nguyên Thiếu Lăng phiên bản nữ kia ở bên ghế sofa cười tới nghiêng ngả.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cậu đùa vui thật ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Sao mà cậu đùa vui quá vậy Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Buổi chiều Lý Duy đã làm ra một chuyện cực kỳ mất mặt, thế nhưng Lý Duy cũng không nghĩ chuyện đó mất mặt. Lần đầu gặp mặt của hắn cùng Nguyên Phi Vũ chính là lần quen biết thú vị nhất trong cuộc đời của hắn, hơn nữa Lý Duy cũng không rành về phụ nữ, mà hắn với Nguyên Phi Vũ tính cách hợp, hai người trong chốc lát đã kết thành bạn.
Buổi tối Lý Duy xuống bếp làm cơm, Nguyên Phi Vũ kéo Nguyên Thiếu Lăng lên lầu, vào phòng của anh đóng cửa lại, Nguyên Phi Vũ không còn giữ nét mặt vui vẻ suốt buổi chiều tám với Lý Duy nữa, mà thay vào đó là một bộ mặt nghiêm túc: “Không ngờ hắn đẹp trai tới vậy!”
Nguyên Thiếu Lăng nói: “Không ngại thì em cứ thử đi, dù sao thì hắn cũng thích gương mặt này. Nhưng nếu em muốn biết rõ, thì hắn chính là em trai ruột của Đồng Huệ Ny đó.”
“Này, em xác nhận lại nha, em làm sao có thể có quan hệ với em trai của ả ta chứ.” Nguyên Phi Vũ cảm thấy đáng tiếc. “Nhưng em thấy hắn chẳng giống Đồng Huệ Ny tí nào.”
“Bọn họ đương nhiên không giống.” Nguyên Thiếu Lăng bình tĩnh cười. “Bọn họ làm sao mà như nhau được.”
Đúng vậy, người thanh niên đang ở dưới lầu kia chính là em trai ruột của Đồng Huệ Ny. Lúc lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, Nguyên Thiếu Lăng chỉ là nghi ngờ, sau đó anh mới khẳng định được Levi chính là nhị thiếu gia của Đồng gia. Đêm đó annh tìm cơ hội liên lạc Đỗ Kỳ, nói cho Đỗ Kỳ biết chuyện gì, rồi nhờ đối phương điều tra hiện tại Đồng Huệ Vũ thế nào. Rất nhanh Đỗ Kỳ đã chuyển kết quả tới cho anh — Levi đang làm việc tại Tân Nguyệt Lâu, chính là nhị thiếu gia Đồng gia Đồng Huệ Vũ.
Tuy rằng không biết vì sao hắn đường đường cậu ấm lại không làm lại chạy đi làm Ngưu Lang, nhưng cũng như anh đang che giấu mục đích của mình trước Đồng Huệ Vũ, thì đối phương cũng ẩn giấu thân phận thực sự của mình. Cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ Đồng Nguyên Vũ phát hiện ra rằng Nguyên Thiếu Lăng chỉ đang lợi dụng hắn để chọc tức chị gái hắn Đồng Huệ Ny, thì cuối cùng hai người họ vẫn không thiếu nợ nhau.
Cùng lúc đó, nhị thiếu gia kia đang ở trong bếp xào cơm, trong miệng còn đang hừ hừ một ca khúc, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Mà bất kể là Levi, hay là Đồng Huệ Vũ, thì với Nguyên Thiếu Lăng, cũng chung một tác dụng. Đồng Huệ Ny đoạt tình yêu từ trong tay anh, thì anh dùng chính em trai ruột của cô ta để bổ khuyết vị trí trống. Dù chỉ là giả, thì ở ngay bữa hôn lễ cũng sẽ giáng một đòn khiến hai người kia khó coi.
Lúc ăn cơm Nguyên Phi Vũ rời đi, Nguyên Thiếu Lăng đưa cô tới thang máy, Nguyên Phi Vũ nói. “Đừng để cha chúng ta gặp hắn rồi nhận ra, trong thời gian này anh đừng dẫn hắn về nhà.”
“Anh biết.” Tuy rằng Đồng Huệ Vũ ít xuất hiện, nhưng không chắc được liệu cha của bọn họ có biết mặt người Đồng gia hay không. Về đến nhà, người nọ vừa lúc dọn xong chén bát và nhà ăn.
“Lý Duy.” Nguyên Thiếu Lăng ngồi ở sofa gọi, người thanh niên được gọi là Lý Duy kia vuốt tóc đi tới, một tay thọc vào áo ba lỗ, đang gãi ngứa.
“Chuyện gì?” Hắn mạn bất kinh tâm ngáp. Sau khi ăn xong chính là thời gian rảnh rỗi để nói chuyện, Nguyên Thiếu Lăng ngồi dài trên cái ghế dài, nghiêng đầu nói với Lý Duy. “Kể cho tôi nghe một chút chuyện của cậu đi.”
Lý Duy sửng sốt một chút: “Anh muốn nghe gì?”
Nguyên Thiếu Lăng ngâng tay lên che đi ánh mắt quang mang, thờ ơ: “Cậu muốn nói gì cũng được.”
Lý Duy nhất thời nở nụ cười, cười đến có chút đanh đá có chút gian trá: “Được thôi,” Hắn nói. “Thế nhưng, dùng một cái hôn để trao đổi.”
Nguyên Thiếu Lăng nghiêng người nhìn hắn, đôi mặt cực kỳ ánh mắt sáng ngời dưới ngọn đèn nhấp nháy lòe lòe: “Cậu thực sự thích tôi sao?”
Lý Duy một chân quỳ gối dưới chân ghế sofa ngay bên cạnh Nguyên Thiếu Lăng, cúi đầu, nhìn thẳng khuôn mặt Nguyên Thiếu Lăng mà nói: “Tôi nghĩ — ít nhất tới cửa thích rồi, sau này nhất định sẽ càng thích, bởi vì tôi muốn biết nếu thử thích anh thì sẽ như thế nào.”
“Cậu chính là dạng người tin nhất kiến chung tình sao?” Nguyên Thiếu Lăng đưa tay ôm lấy mặt của Lý Duy, đột nhiên hôn lên môi hắn một cái. “Nói đi, chuyện của cậu.”
Sờ sờ môi, thanh niên tóc vàng có chút không được tự nhiên: “Hào phóng như vậy, lẽ nào anh từng hôn qua rất nhiều người?”
“Chân chính hôn môi chỉ có đối tượng đang hẹn hò.” Vị mỹ nam tuấn tú nói.
Lý Duy cố gắng đào bới chuyện riêng của Nguyên Thiếu Lăng: “Vậy anh từng hẹn hò qua bao nhiêu người rồi?” Tuy rằng hắn dựa vào khả năng hôn môi của Nguyên Thiếu lăng cảm nhận được, kinh nghiệm yêu đương của anh cũng không cao hơn hắn là bao.
Nguyên Thiếu Lăng vẫn không trả lời, đây không phải vấn đề anh cần phải trả lời. Anh xoay mặt, cách xa một khoảng với Lý Duy. “Hiện tại cậu bắt đầu kể chuyện được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...